Hạ Diệp Chi nghe thấy tiếng hỏi nghi hoặc của Mạc Hạ, cô ngẩng đầu lên nhìn.
Kết quả, cảnh tượng trước mắt khiến cô bất ngờ không nói nên lời.
Cố Tri Dân ngồi trên ghế ở phía sau bàn làm việc, Tiêu Văn nằm bò lên người anh, nhìn tư thế giống như là vừa ngã nhào vào lòng anh vậy…
Không khí bỗng chốc trở nên bối rối, ngượng ngùng.
Hạ Diệp Chi lặng lẽ đưa tay che mắt Mạc Hạ đi: “Trẻ nhỏ không nên nhìn.”
Mạc Hạ chớp chớp mắt, cặp lông mi dài cọ vào lòng bàn tay Hạ Diệp Chi với tốc độ khá nhanh.
Cô bé nhỏ giọng nói: “Con thấyN qua cảnh này trên ti vi rồi.”
Hạ Diệp Chi không nói gì, kéo Mạc Hạ đi ra ngoài.
“Chết tiệt!” Cố Tri Dân nhìn hai mẹ con Hạ Diệp Chi, rồi lại nhìn Tiêu Văn đang nằm bò trên người mình, anh không nhịn được thốt lên câu chửi thề.
Anh liền đẩy Tiêu Văn ra rồi đứng dậy đuổi theo ra ngoài.
“Diệp Chi, em nghe anh giải thích!” Cố Tri Dân biết nếu chuyện này truyền đến tai Thẩm Lệ thì chắc chắn anh sẽ chết không có chỗ chôn.
Hạ Diệp Chi nắm tay Mạc Hạ, vẻ mặt phức tạp nhìn Cố Tri Dân đang vội vàng từ văn phòng đuổi theo ra.
Cố Tri Dân căng thẳng vò tóc mình, ngại ngùng nói: “Lúc nãy, lúc nãy là Tiêu Văn bất cẩn ngã vào người anh…”
Hạ Diệp Chi: “Ồ.”
“Em phải tin anh, anh nói thật đó.” Phản ứng của Hạ Diệp Chi làm Cố Tri Dân càng thêm hoảng.
“Em tin mà, em tin anh.” Hạ Diệp Chi tin anh, nhưng cô không tin Tiêu Văn.
Nhưng cô cảm thấy trong chuyện này bản thân Cố Tri Dân cũng có trách nhiệm.
Cố Tri Dân là ông chủ của Thịnh Hải, ngày thường bận rộn nhiều việc, nên không phải ai cũng có thể tùy tiện gặp được, cho dù là nghệ sĩ của công ty cũng phải hẹn lịch trước, huống hồ gì là người mới chưa có thành tích gì như Tiêu Văn.
Nếu như Cố Tri Dân không cho Tiêu Văn đặc quyền đến lúc nào cũng được thì làm sao mà cô ta có cơ hội bất cẩn ngã vào người anh được.
“Con cũng tin chú.” Mạc Hạ cười híp mắt học theo giọng điệu của Hạ Diệp Chi nói.
Lúc này, Tiêu Văn cũng bước từ trong văn phòng của Cố Tri Dân ra.
Cô ta giống như biết sai, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Chào cô Hạ.”
Hạ Diệp Chi chỉ cười nhẹ, cũng không để ý đến, cô quay qua nhìn Cố Tri Dân: “Em tới tìm anh cũng không có chuyện gì đặc biệt đâu, em dẫn Hạ Hạ ra ngoài ăn cơm đây.”
Với người cơ hội, muốn lợi dụng tên tuổi của chồng cô để tạo độ hot như Tiêu Văn thì Hạ Diệp Chi cảm thấy mình không cần phải để ý đến loại người đó làm gì.
Cố Tri Dân vẫn cảm thấy không yên tâm: “Diệp Chi, em tin anh thật sao?”
Anh thật sự sợ Hạ Diệp Chi sẽ nói lung tung với Thẩm Lệ.
“Em tin hay không đâu quan trọng, anh làm như em là bạn gái anh ý, Mạc Đình Kiên mà biết sẽ đánh anh tơi bời đấy.” Cô đương nhiên tin Cố Tri Dân, và cũng biết điều mà Cố Tri Dân đang lo lắng.
Cô sẽ không nói cho Thẩm Lệ biết.
Nhưng không có nghĩa là Tiêu Văn sẽ không nói.
Quan hệ của Thẩm Lệ và Cố Tri Dân không phải bình thường, chỉ cần ai thân với Cố Tri Dân thì cũng sẽ nhìn ra được.
Tiêu Văn vốn rất có dã tâm, có điều Mạc Đình Kiên thủ đoạn quyết liệt nên cô ta chưa kịp cảm nhận tầm ảnh hưởng từ độ hot của Mạc Đình Kiên mang đến thì tin scandal trên mạng đã bị gỡ xuống, biến mất không tăm hơi, giờ cô ta muốn chuyển mục tiêu sang Cố Tri Dân.
Cố Tri Dân vò đầu: “Em hiểu ý anh không?”
“Em hiểu mà, em đi ăn cơm trước đây.” Nói xong Hạ Diệp Chi nắm tay Mạc Hạ rời đi.
Mạc Hạ đi theo Hạ Diệp Chi được hai bước thì không nhịn được quay đầu lại liếc nhìn Tiêu Văn.
Cô bé nhỏ tiếng hỏi Hạ Diệp Chi: “Cô đó và chú Cố …”
Hạ Diệp Chi quay đầu nhìn cô bé, rồi nhỏ tiếng giải thích: “Hai người họ không có gì.”
Mạc Hạ cũng không hiểu chuyện người lớn cho lắm, nên chỉ ‘dạ’ rồi thôi.
Nhìn hai mẹ con Hạ Diệp Chi đi xa rồi, Tiêu Văn mới vẻ mặt tò mò hỏi Cố Tri Dân: “Cô bé đó là … con gái của cô Hạ sao?”
“Chuyện không cần biết thì cô đừng hỏi.” Cố Tri Dân lạnh lùng, nói với giọng không cảm xúc: “Còn nữa, sau này muốn gặp tôi thì hẹn trước với thư ký.”