Mười hai giờ trưa, Hạ Diệp Chi vẫn còn ngồi trong văn phòng nghe Thời Dũng phân tích những tài liệu đó, những đề án nào có thể trực tiếp thông qua, những đề án nào có tính khả thi và đề án nào phải trả lại.
Hạ Diệp Chi đang lắng nghi thì đột nhiên hỏi Thời Dũng: “Chỉ làm trợ lý riêng thì phí nhân tài quá, hay tôi thuê anh làm quản lý chuyên nghiệp nhé, thấy thế nào?”
Thời Dũng nghe vậy chỉ cười.
Lúc này, điện thoại di động của Hạ Diệp Chi kêu lên.
Hạ Diệp Chi cầm điện thoại lên xem xong liền cụp mắt khi thấy số gọi đến, sau đó cô đặt điện thoại xuống, để mặt cho nó kêu, không thèm bắt máy.
Thời Dũng ngồi dậy: “Tổng giám đốc Hạ muốn ăn gì không? Ra ngoài ăn hay gọi họ mang đồ ăn đến?”
Cuộc gọi vừa rồi vừa mới tắt lại tiếp tục gọi đến.
“Không cần mua thức ăn đâu.” Hạ Diệp Chi nói xong liền nhận điện thoại.
Có tiếng của Hạ Thời Yến vang lên ở đầu dây bên kia: “Diệp Chi.”
Hạ Diệp Chi mở loa ngoài, dựa vào lưng ghế, miễn cưỡng nghe điện thoại: “Vừa rồi đang bận.”
Cô cũng không hỏi Hạ Thời Yến có chuyện gì mà chỉ đợi Hạ Thời Yến chủ động mở miệng.
Kỳ thực thì cho dù Hạ Thời Yến không nói, cô cũng có thể đón được.
Hạ Thời Yến và Tiêu Thanh Hà chắc hẳn đều có cùng mục đích.
“Chắc em vẫn chưa ăn cơm đâu nhỉ? Cùng ra ngoài ăn cơm với anh nhé.” Hạ Thời Yến nói chuyện rất nhẹ nhàng, thoải mái. Đam Mỹ Hay
Hạ Diệp Chi không từ chối: “Được.”
Vừa hay cô cũng muốn nghe ngóng chút chuyện về Hạ Hương Thảo.
Cúp điện thoại, cô ngẩng đầu nhìn về phía Thời Dũng: “Tôi sẽ ra ngoài ăn cơm.”
Vừa rồi khi Hạ Diệp Chi nghe điện thoại không hề bảo Thời Dũng ra ngoài nên anh ta vẫn đứng bên cạnh, không đi đâu hết.
Thời Dũng gật nhẹ đầu ý muốn nói đã biết rồi.
*
Hạ Thời Yến hẹn Hạ Diệp Chi tại một nhà hàng cách không xa công ty của nhà họ Mạc.
Hiện tại đã sắp một giờ rồi, đã qua giờ cao điểm trưa nên nhà hàng cũng vắng khác.
Hạ Diệp Chi và Hạ Thời Yến đang ngồi đối diện nhau trong một căn phòng riêng yên tĩnh.
“Diệp Chi, em gầy hơn lúc trước nhiều lắm.”
Lúc này đã gọi món xong nên Hạ Thời Yến đang quan sát Hạ Diệp Chi, tỏ vẻ bùi ngùi.
Hạ Diệp Chi lạnh lùng đáp lại: “Cũng tương đối bận rộn.”
“Bận rộn đi nữa cũng phải chú ý đến sức khỏe chứ.” Hạ Thời Yến nói xong nhưng Hạ Diệp Chi vẫn chưa đáp lời.
Bầu không khí có chút tẻ ngắt.
Hạ Diệp Chi cũng không chủ động nói chuyện mà chỉ bình thản ung dung tựa lưng vào ghế, tỏ vẻ ung dung thoải mái.
Mấy ngày gần đây đúng là cô hơi mệt.
Cả thể xác và tinh thần đều rã rời.
Cũng may làn nầy là Hạ Thời Yến đến tìm.
Trong nhà họ Hạ cũng chỉ có Hạ Thời Yến là bình thường được một chút nên Hạ Diệp Chi mới đồng ý gặp mặt một chút.
Được một lát, Hạ Thời Yến lại nói: “Chúng ta tìm được Hương Thảo rồi.”
“Ồ?” Hạ Diệp Chi nhìn Hạ Thời Yến, làm ra vẻ cũng có chút hứng thú.
Hạ Thời Yến thấy Hạ Diệp Chi đột nhiên hứng thú thì có hơi kinh ngạc: “Nhưng nó không khỏe cho lắm.”
“Làm sao tìm được?” Hạ Diệp Chi từng nghe Thẩm Lệ nói tình hình của Hạ Hương Thảo không tốt lắm.
Cô vốn chẳng quan tâm Hạ Hương Thảo ra sao, chỉ là muốn biết Hạ Hương Thảo được tìm thấy như thế nào, có phải đúng là bị Lưu Chiến Hằng khống chế không…
“Tìm thấy trong một trại an dưỡng cao cấp…” Hạ Thời Yến như thể đang nghĩ đến một chuyện gì đó rất khó chấp nhận, chân mày của anh ta chau lại: “Khi đó, anh thật sư không dám tin đó là Hương Thảo!”
Tiêu Thanh Hà đã từng nói, bà thường thấy Lưu Chiến Hằng mang hoa tươi đến một trại an dưỡng, nhưng đó đâu phải là nơi dễ trà trộn vào.
Hạ Diệp Chi lúc đó còn nghi rằng em gái của Lưu Chiến Hằng là Lưu Loan Loan có thể đang ở đó.
Nếu như người được tìm thấy tại trại an dưỡng đó là Hạ Hương Thảo thì Hạ Diệp Chi suy không hề đoán sai.