Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn

Chương 375: Chương 375: Giải quyết đứa bé kia




Mạc Đình Kiên cười lạnh một tiếng, cất bước tiến vào cửa lớn.

Mạc Cẩm Vân theo sau xuống xe, cũng nhìn thấy xe Tô Miên.

Ngu xuẩn.

Mạc Đình Kiên thương Hạ Hạ, ai có mắt cũng có thể thấy.

Tô Miên thì ngược lại, hôm qua mang Hạ Hạ ra ngoài suýt nữa để lạc mất, hôm nay lại tới nhà họ Mạc.

Đây không phải là đặc biệt đâm đầu vào mũi thương của Mạc Đình Kiên sao?

Mạc Đình Kiên đi vào, liền có người giúp việc chủ động tiến lên tiếp nhận áo khoác của anh.

Không cần anh mở miệng, liền có người hầu hết sức chủ động nói: “Cô chủ nhỏ và cô Tô cùng nhau ở trong phòng bếp.”

Người giúp việc trong nhà đều biết, mỗi lần Mạc Đình Kiên tan ca trở về, liền đến xem Hạ Hạ.

Mạc Đình Kiên đi thẳng tới nhà bếp.

Lúc anh đi qua, Tô Miên đang cắt trái cây trên kệ bếp.

Cô ta vừa cắt vừa nói chuyện với Hạ Hạ.

“Ăn càng nhiều trái cây sẽ càng xinh đẹp…”

Hạ Hạ ngồi bên kệ bếp, hai chân nhỏ lắc lắc, cũng không biết có nghe cô ta nói chuyện không, vươn tay cầm một khối dưa hấu nhét vào miệng.

Bé vừa mới nhét dưa hấu vào miệng, quay đầu lại đã thấy Mạc Đình Kiên.

“Mạc ớt xanh.” Trong miệng Hạ Hạ còn miếng dưa hấu ăn chưa xong, âm thanh có chút mơ hồ không rõ, thật xa liền duỗi tay về phía Mạc Đình Kiên đòi ôm.

Mạc Đình Kiên đến gần, đưa tay bế bé lên, ghét bỏ đưa tay lau nước dưa hấu bên khóe miệng bé, giọng điệu hiếm khi có chút bất đắc dĩ: “Gọi ba.”

Hạ Hạ kêu vang một tiếng: “Ba.”

Mỗi lần anh về nhà, Hạ Hạ đều làm như vậy với anh.

Đối với chuyện khiêu chiến uy quyền của người ba tổng giám đốc này, Hạ Hạ có thể nói là làm không biết mệt.

“Đình Kiên.”

Mạc Đình Kiên nghe tiếng ngẩng đầu nhìn về phía Tô Miên.

Tô Miên thả xuống thực đơn trong tay, cười dịu dàng nhìn anh.

Mạc Đình Kiên không rõ ý tứ cười một tiếng, ôm Hạ Hạ ra ngoài.

Anh cũng không tức giận như Tô Miên dự đoán, ánh mắt Tô Miên lóe lên một tia vui mừng.

Quả nhiên, cô ta lấy Hạ Hạ làm điểm đột phá là đúng.

Hạ Hạ lúc nhỏ còn tốt, không biết nói cũng không biết đi, thoạt nhìn giống đứa bé bình thường, bây giờ ngược lại càng ngày càng giống Hạ Diệp Chi.

Nguyên nhân chính là như vậy, Tô Miên càng thấy chán ghét Hạ Hạ.

Thế nên, trong lòng cô ta sinh ra ý nghĩ muốn ném Hạ Hạ đi.

Chuyện hôm qua, cô ta chỉ thăm dò Hạ Hạ đối với Mạc Đình Kiên quan trọng thế nào mà thôi.

Hạ Hạ đối với Mạc Đình Kiên quan trọng như vậy, cô ta có thể trước tiên khiến cho Hạ Hạ vui, lại lấy điều này khiến Mạc Đình Kiên chấp nhận cô ta.

Đợi cô ta được gả vào nhà họ Mạc, mang thai con Mạc Đình Kiên…

Dù là Hạ Hạ, cô ta chỉ cần tùy tiện nghĩ một cách, cũng có thể giải quyết đứa bé đó.

Tô Miên cảm giác kế hoạch hoàn mỹ này của mình e rằng phải thực hiện trễ một chút.



Mạc Đình Kiên ôm Hạ Hạ tới thư phòng.

Anh đặt Hạ Hạ lên bàn làm việc, Hạ Hạ liền lắc lắc thân thể nhỏ bé đi lấy ống đựng bút.

“Đừng nhúc nhích.” Mạc Đình Kiên khẽ gọi một tiếng, khiến Hạ Hạ rút tay về, tha thiết ngẩng đầu nhìn anh.

Mạc Đình Kiên kéo một cái ghế tựa tới.

Lúc anh ngồi xuống, tầm mắt vừa vặn bằng tầm mắt Hạ Hạ, vẻ mặt nghiêm túc mà chăm chú, không khác gì lúc bình thường bàn luận hợp đồng.

“Con thích mẹ không?”

Giờ Hạ Hạ đã mơ hồ biết “thích” có nghĩa là gì rồi.

Bé nháy mắt nhìn chằm chằm Mạc Đình Kiên vài giây, cũng banh khuôn mặt nhỏ nghiêm túc gật đầu.

Phản ứng của bé giống như Mạc Đình Kiên đã dự đoán.

Anh khoanh tay tựa vào ghế, đổi cách hỏi khác: “Mẹ và chị xinh đẹp, con chọn ai?”

Đôi mắt Hạ Hạ lập tức sáng lên, nhún vai, bộ dạng rất xấu hổ, trong tiếng nói không che dấu được vui mừng: “Chị xinh đẹp.”

Câu trả lời này của bé, đúng là khiến Mạc Đình Kiên có chút bất ngờ.

Thời gian Tô Miên và Hạ Hạ ở chung không nhiều lắm, nhưng dù gì cũng thường xuyên tới thăm bé, không nghĩ tới bé lại chọn Hạ Diệp Chi.

Mạc Đình Kiên khẽ đưa tay cẩn thận vén tóc mái tán loạn trên trán Hạ Hạ, hờ hững hỏi: “Chị xinh đẹp và ba, chọn ai?”

Gần như không hề do dự, Hạ Hạ liền lớn tiếng nói: “Ba.”

Mạc Đình Kiên nghe vậy, rũ mắt xuống, liền nhìn thấy Hạ Hạ ngước đầu cười ngọt ngào với mình.

Đáy lòng Mạc Đình Kiên đột nhiên mềm nhũn, đột nhiên nghĩ đến cách đây không lâu ở trên đường ngẫu nhiên gặp cảnh tượng một cấp dưới mang theo con nhỏ đi dạo phố.

Anh nhớ đến lúc đó cấp dưới gọi đứa bé tên là gì ấy nhỉ.

Hình như là… Tiểu Điềm Tâm?

Vậy cũng gọi là Tiểu Điềm Tâm sao?

Hạ Hạ đây mới là Tiểu Điềm Tâm.

Cánh tay Mạc Đình Kiên dùng sức, liền ôm Hạ Hạ vào ngực, dùng giọng điệu thương lượng nói, “Vậy chúng ta đến làm hàng xóm nhà chị xinh đẹp được không?”

Hạ Hạ vội vàng gật đầu: “Được ạ.”

Mạc Đình Kiên khẽ cười một tiếng: “Con còn không biết hàng xóm là gì.”

Sau đó, Mạc Đình Kiên liền mang Hạ Hạ về phòng bé, giúp bé thu dọn hành lí.

Thu dọn hành lí được một nửa, Mạc Đình Kiên đột nhiên dừng lại.

Sao anh lại làm chuyện này thuần thục như vậy? Giống như trước đây đã từng làm chuyện như vậy.

Anh mang theo hành lí, ôm Hạ Hạ xuống lầu, Mạc Cẩm Vân đang muốn để Tô Miên lên lầu gọi bọn họ xuống ăn cơm.

Tô Miên nhìn thây Mạc Đình Kiên mang theo vali hành lí, sắc mặt hơi ngưng lại: “Thu dọn hành lí làm gì? Anh muốn đi đâu sao?”

Mạc Đình Kiên đang muốn mở miệng, liền giống như nghĩ đến gì đó, cúi đầu liếc mắt nhìn Hạ Hạ.

Sau đó, anh chỉ lạnh lùng quét qua Tô Miên một cái, không nói gì, một tay ôm Hạ Hạ, mang theo vali hành lí liền đi ra ngoài.

Tô Miên biến sắc, xoay người liền đến phòng ăn tìm Mạc Cẩm Vân.

Lúc Mạc Cẩm vân theo ra tới, Mạc Đình Kiên đã ôm Hạ Hạ ngồi vào xe.

Mạc Cẩm Vân chạy tới, dùng sức vỗ lên cửa sổ xe, “Đình Kiên, em đi đâu vậy?”

Mạc Đình Kiên hạ cửa sổ xe xuống, “Tới nơi yên tĩnh một chút.”

Nói xong,liền kéo cửa sổ lên, lái xe rời đi, để lại Mạc Cẩm Vân rít gào phía sau như người điên.

“Đình Kiên. Mạc Đình Kiên. Em quay lại cho chị.”

Mạc Cẩm Vân tức giận đến đau đầu, xoay người vào cửa dặn dò vệ sĩ: “Đem người đuổi theo mang Đình Kiên về cho tôi.”

Cô ta không thể để Mạc Đình Kiên rời khỏi tầm mắt mình.

Một khi Mạc Đình Kiên rời khỏi tầm mắt cô ta, khó đảm bảo sẽ phát sinh tình huống gì đó khó mà chống chế được.

Có lẽ anh sẽ nhớ lại chuyện trước kia, có lẽ sẽ tin đám người Cố Tri Dân kia…

Tô Miên cũng không nghĩ tới Mạc Đình Kiên sẽ lạnh lùng như vậy, cô ta tiến lên an ủi Mạc Cẩm Vân, “Cẩm Vân, chị đừng quá nôn nóng, Đình Kiên anh ấy…”

“Câm miệng.” Sắc mặt Mạc Cẩm Vân khó coi a một tiếng: “Đều là chuyện tốt cô làm ra. Hôm qua cô suýt chút nữa làm mất Hạ Hạ, Đình Kiên vốn đã nổi nóng, hôm nay cô còn khăng khăng muốn đến nhà họ Mạc.”

Gia cảnh Tô Miên cũng không kém, từ nhỏ đến lớn người bên cạnh đều nịnh bợ cô ta, có thể nói là thuận buồm xuôi gió mà lớn lên.

Ngoài trừ ăn quả đắng ở chỗ Mạc Đình Kiên, cô ta còn chưa từng bị ai dùng giọng điệu này nói chuyện.

Cô ta nhẫn nhịn tức giận nói: “Còn không phải tôi muốn khiến Đình Kiên sớm chấp nhận tôi một chút sao? Tôi đã đợi ba năm rồi. Phụ nữ có bao nhiêu cái ba năm chứ? Tôi đã ba mươi tuổi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.