Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn

Chương 470: Chương 470: Hạ diệp chi cũng đi




Ngày đó, khi ở nhà Hạ Diệp Chi, anh đã từng nói với cô, nhiều nhất không được quá năm ngày.

Vừa nãy trong điện thoại cô đã nói thế nào nhỉ?

Phải hơn mười ngày mới có thể trở về.

Chà, hoàn toàn không có để anh vào mắt.

Thời Dũng cũng không biết cụ thể, chỉ nghe Mạc Đình Kiên nói một câu không đầu không đuôi, không rõ là tình hình như thế nào, tất nhiên không dám tuỳ tiện mở miệng nói chuyện.

Một lúc lâu sau, Mạc Đình Kiên mới hít sâu một hơi, nói: “Phát ra tin tức đêm nay sẽ tổ chức tiệc tối ở Kim Hải.”

Thời Dũng lên tiếng: “Vâng.”

Mạc Đình Kiên gần như chưa từng chủ động tổ chức tiệc tối, với thân phận của anh, nếu như tổ chức tiệc tối, chắc chắn nhân vật nổi tiếng các giới đều sẽ tới tham gia.

Thời Dũng đã có thể tưởng tượng ra được tiệc tối sẽ náo nhiệt cỡ nào.

Nhưng vừa nãy cậu chủ nói là đêm nay tổ chức tiệc tối sao.

Thời Dũng lặng lẽ lật cổ tay nhìn đồng hồ.

Bây giờ đã sáu giờ rồi, lúc này chính là lúc Kim Hải đông người ăn cơm và nghỉ lại nhất, Kim Hải luôn dành riêng cho Mạc Đình Kiên một phòng riêng.

Nhưng về sảnh tổ chức tiệc tối thì không dễ sắp xếp như vậy.

Dù sao Mạc Đình Kiên vẫn luôn không tham gia hoạt động, càng đừng đề cập đến tự mình tổ chức tiệc tối, nên phía Kim Hải cũng sẽ không để dành sảnh tổ chức tiệc dự phòng cho Mạc Đình Kiên.

Dù Kim Hải cũng là một tay Mạc Đình Kiên sáng lập, nhưng luôn do Cố Tri Dân quản lý kinh doanh, nên những việc này cũng đều do Cố Tri Dân sắp xếp.

Do đó, đêm nay muốn tổ chức tiệc, hình như không dễ dàng lắm.

Thời Dũng định xem làm sao mở miệng, thì đã nghe thấy Mạc Đình Kiên nói: “Hay là đêm mai đi.”

Thời Dũng thở phào một hơi: “Vâng, tôi sẽ cho người đi sắp xếp.”

Mạc Đình Kiên tựa lưng vào ghế ngồi, có chút xuất thần.

Cả ngày nay, chỉ cần vừa nghĩ tới Hạ Diệp Chi không có ở thành phố Hà Dương, không trong phạm vi thế lực của mình, mà ở một chỗ bên ngoài cách xa anh hàng nghìn dặm, thì anh lại anh cảm thấy cả người khó chịu, nhìn cái gì cũng không vừa mắt.

Bình thường khi Hạ Diệp Chi ở ngay dưới mí mắt, nên anh cũng không cảm thấy có gì ghê gớm.

Là vì quá quen thuộc sao?

Mạc Đình Kiên đưa tay ấn ấn đường.

Đã nói không được quá năm ngày, vậy mà cô lại hoàn toàn xem lời anh như gió thoảng bên tai.

*

Buổi tối, khi trở về, sau khi biết Hạ Diệp Chi không ở nhà, Thời Dũng đã trực tiếp lái xe đến nhà Mạc Đình Kiên.

Dù Hạ Diệp Chi cũng thuê phòng trên con đường này, nhưng nếu như muốn đi đến chỗ cô thì giữa đường phải rẽ vào một con phố nhỏ.

Gần đây, Mạc Đình Kiên đều đi đến chỗ Hạ Diệp Chi ăn cơm tối, nên đã hết sức quen thuộc với đường đi đến chỗ cô ở.

Khi ô tô đi qua ngã tư, âm thanh của Mạc Đình Kiên từ phía sau vang lên: “Từ ngã tư đi vào.”

Thời Dũng kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn trong gương chiếu hậu thấy Mạc Đình Kiên hơi khẽ cau mày.

Thời Dũng lên tiếng hỏi: “mợ chủ không ở nhà, cậu chủ vẫn muốn đi chỗ cô ấy sao?”

Từ gương chiếu hậu Mạc Đình Kiên lạnh lùng liếc anh ta: “Ai nói tôi muốn đi chỗ cô ấy chứ?”

Thời Dũng nghẹn họng, cảm thấy không còn lời nào để nói nữa.

Sau đó, anh ta theo chỉ thị của Mạc Đình Kiên, lái ô tô đến chỗ ở của Hạ Diệp Chi trong khu tập thể, dừng dưới tầng một lúc, đến tận khi Mạc Đình Kiên nói có thể đi, anh ta mới quay đầu, lái xe ra ngoài.

Đêm đó, thành phố Hà Dương mưa to.

Mưa to liên tục đến sáng sớm ngày thứ hai.

Khi Thời Dũng lái xe đi đón Mạc Đình Kiên đã thuận miệng nói một câu: “Đã là cuối thu rồi mà còn mưa lớn như vậy, rất hiếm thấy.”

Mạc Đình Kiên nghiêng đầu, nhìn chằm chằm ngoài mưa bụi dày đặc ngoài cửa sổ, khẽ nhíu mày.

Hôm nay Mạc Đình Kiên không giống như hôm qua nhìn cái gì cũng không vừa mắt, mà có chút không tập trung tinh thần. truyện tiên hiệp hay

Thời Dũng mang cà phê vào cho anh, vừa đặt vào tay Mạc Đình Kiên, đã bị anh trở tay làm đổ.

Cốc cà phê rơi xuống đất, vỡ nát, phát ra âm thanh chói tai.

Tay Mạc Đình Kiên cũng bị dính cà phê, nước cà phê đọng trên tay anh nhỏ xuống dưới, chỗ bị cà phê làm bỏng lập tức đỏ lên.

Thời Dũng mới quay người đi chưa được hai bước, nhanh chóng đi vào trong phòng nghỉ cầm khăn lông ướt ra đặt vào tay anh, hỏi: “Cậu chủ, cậu không sao chứ?”

Mạc Đình Kiên lướt nhìn cốc cà phê rơi vỡ nát trên mặt đất, vẻ mặt rất khó coi.

“Tôi sẽ dọn sạch ngay.” Nói xong, Thời Dũng di ngay ra ngoài cầm công cụ vào dọn sạch mảnh vỡ.

Lúc này, điện thoại di động của Mạc Đình Kiên vang lên.

Trong lòng Mạc Đình Kiên chợt dâng lên nỗi sợ mơ hồ.

Anh cầm di động, phát hiện là điện thoại do Cố Tri Dân gọi tới, anh mới cảm thấy nhẹ nhõm.

Vẻ mặt anh lạnh nhạt nhận điện thoại: “Chuyện gì thế?”

“Tôi đã sắp xếp xong xuôi bữa tiệc đêm mai rồi, cậu tự đi thôi, tôi thì không đi được, tôi có việc phải đi nơi khác.” Giọng nói của Cố Tri Dân không thoải mái như bình thường mà lại có chút nghiêm túc và lo lắng.

Sao gần đây mấy người này đều phải có việc đi nơi khác.

Hạ Diệp Chi như thế, bây giờ Cố Tri Dân cũng như thế.

Mạc Đình Kiên hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi?”

“Vốn dĩ, chuyện này cũng không liên quan tới cậu lắm, là công ty mới nhận một bộ phim, đã đi vùng núi phía Tây quay phim, nhưng mấy ngày gần đây trời luôn mưa to, có tin tức báo là bên đó xảy ra lở đất, lại không liên lạc được với người của đoàn làm phim, nên tôi phải đích thân đi tới đó một chuyến.”

Về cơ bản mấy năm nay Thịnh Hải đều do Cố Tri Dân quản lý, bên ngoài anh ta là tổng giám đốc, trên thực tế cũng quản lý không ít việc.

Bây giờ Mạc Đình Kiên phải quản lý Mạc thị, cũng không có thời gian quan tâm đến việc của tập đoàn truyền thông Thịnh Hải, nếu như không phải việc liên quan đến sự tồn vong của tập đoàn truyền thông Thịnh Hải, Cố Tri Dân cũng sẽ không tìm Mạc Đình Kiên.

Ba năm trước, Mạc Đình Kiên hoàn toàn không quan tâm đến việc của tập đoàn truyền thông Thịnh Hải, Cố Tri Dân nhận chức trách lớn, cũng đã dày dặn kinh nghiệm rồi.

Mạc Đình Kiên rất bình tĩnh nói: “Phái người đi là được rồi, cậu có thể không cần đi.”

Âm thanh của Cố Tri Dân hơi căng cứng: “Không được, Thẩm Lệ cũng trong đoàn làm phim, tôi nhất định phải đi, cả ngày nay tôi đã không liên lạc được với cô ấy, tôi nhất định phải đi, trông thấy cô ấy bình an tôi mới có thể yên tâm.”

Sau khi anh ta nói xong, chờ mấy giây mà không nghe thấy âm thanh của Mạc Đình Kiên, tưởng Mạc Đình Kiên không muốn nói thêm, nên lên tiếng nói: “Tôi không nói với cậu nữa, máy bay buổi tối bay, ngay trong đêm tôi phải chạy tới …”

Anh ta còn chưa nói xong, đã bị Mạc Đình Kiên ngắt lời.

“Cậu nói là Thẩm Lệ ở đoàn làm phim đó, ở thôn nhỏ vùng núi phía Tây, đi từ thành phố Hà Dương thì phải mất một hai ngày phải không?”

Cố Tri Dân hơi kinh ngạc: “Làm sao cậu biết?”

Mạc Đình Kiên chưa từng quan tâm đến chuyện của công ty, thần thông quảng đại nữa cũng không có khả năng dự đoán được chuyện này chứ.

“Hạ Diệp Chi cũng đi, nói muốn đi thăm đoàn làm phim, cô ấy đã xuất phát từ sáng sớm hôm qua, giờ chắc là cũng đã đến đoàn làm phim rồi.” Âm thanh Mạc Đình Kiên từ trong điện thoại di động truyền tới, bình tĩnh đến kỳ lạ.

Nghe vậy, Cố Tri Dân sửng sốt mấy giây, văng tục, sau đó mới hỏi anh: “Cậu liên lạc được với Diệp Chi chưa? Đêm nay có cùng đi không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.