Thông báo: Tác giả có chút thay đổi tên nhân vật.
Mộc Tương Tương thành Hạ Diệp Chi
Tiêu Sở Hà đổi thành Tiêu Thanh Hà và một số nhân vật khác
Cố Tri Dân đuổi từ phía sau theo qua, thấy Mạc Đình Kiên đã đứng lại không bước tiếp nữa, nhìn theo tầm nhìn của anh ta liền hoảng sợ đến muốn rơi cả cặp kính: “Đây đây đây…đây là Hạ…?”
Cảm nhận được hơi thở âm u do Mạc Đình Kiên tỏa ra, Cố Tri Dân vội vàng im miệng, chuyển giọng nói: “không giống một chút nào, tôi nhìn giúp cậu nhé, đây tuyệt đối không phải vợ cậu đâu!”
Mạc Đình Kiên banh mặt không nói gì, Cố Tri Dân biết là anh đang đồng tình lời mình.
Thật ra anh ta hơi căng thẳng, anh cũng chưa gặp qua Hạ Diệp Chi mấy lần, nhưng cũng có thể nhìn ra bóng lưng này quá giống với Hạ Diệp Chi rồi, càng huống chi là Mạc Đình Kiên sớm chiều ở chung nhà với Hạ Diệp Chi, nhất định cũng nhìn ra.
Cố Tri Dân hồi hộp, dựa vào giao tình nhiều năm quen biết Mạc Đình Kiên của anh để phán đoán, Mạc Đình Kiên thật sự để ý đến Hạ Diệp Chi.
Tuy Hạ Diệp Chi lớn lên không đẹp, nhưng Mạc Đình Kiên cái người không bao giờ gần phụ nữ này có lẽ coi trọng vẻ đẹp tâm hồn của cô ấy mất rồi?
Cố Tri Dân cất bước đến, hơi lách người, giơ tay nắm lấy khuôn mặt người phụ nữ ấy quay lại, anh không đành lòng nên chỉ nhìn thoáng qua rồi vội dời tầm mắt.
Hình như không phải là Hạ Diệp Chi?
Anh nhìn lại lần nữa, sau đó mới hăng hái nói với Mạc Đình Kiên: “Không phải cô ấy!”
Mạc Đình Kiên nghe vậy, ánh mắt lóe sáng, sải bước đi qua, sau khi nhìn kỹ mặt mũi người phụ nữ này mới cười trầm, trực tiếp bóp lấy cổ cô ta hỏi: “Hạ Diệp Chi đâu?”
Hạ Hương Thảo không nghĩ tới sẽ gặp Mạc Đình Kiên ở chỗ này, cô ả muốn đẩy tay anh ra, nhưng Mạc Đình Kiên dùng lực rất lớn, không tài nào thoát ra được.
người đàn ông đang ôm lấy Hạ Hương Thảo, việc tốt bị ngắt ngang liền trừng mắt muốn mắng chửi người, nhưng Mạc Đình Kiên chỉ quét mắt nhìn hắn, hắn liền vô ý thức im miệng không dám nói gì, ngẩng đầu liền thấy Cố Tri Dân đứng sau Mạc Đình Kiên, người đàn ông nọ liền hất Hạ Hương Thảo ra.
Lúc sắp đi còn bảo: “Tổng giám đốc Cố, các người có chuyện gì cứ từ từ nói, tôi đi trước.”
Truyền thông Thịnh Hải là trùm ngành giải trí, mà nhà họ Cố là nhà mà kẻ thiện hay người ác cũng đều phải nể mặt ba phần, mạng lưới giao thiệp phức tạp khó hiểu, rất ít người dám đi trêu chọc Cố Tri Dân.
Hạ Hương Thảo đang làm việc ấy đến vui sướng, liền bị người đàn ông nọ hất ra, giờ phút này cả người xụi lơ, đôi mắt quyết rũ nhìn Mạc Đình Kiên, cổ cô ả vẫn còn bị bóp chắt, giọng nói đứt quãng: “em so với…Hạ Diệp Chi xinh đẹp…anh tìm cô ta….không bằng tìm đến em…”
Truyện được mua bản quyền up trên app mê tình truyện
Mạc Đình Kiên ghét bỏ sự bẩn thỉu của cô ta, buông ta hất ả ra, vơ lấy một cái ly đế cao thuận tay đập một cái, áp cái miệng ly đã trở nên không trọn vẹn mà sắc bén vào mặt cô ả: “Không nói thì tôi cắt nát mặt cô.”
Hạ Hương Thảo thấy mảnh vỡ sắc bén ép chặt mặt mình, dường như lúc nào cũng có thể vạch nát mặt ả, ả sợ hãi, nhưng cả người lại cảm thấy vui sướng không ngừng.
Hạ Hương Thảo cong môi cười lên, giọng điệu xảo quyệt: “Coi như tôi nói cho anh thì sao nào? Cô ta đang được một đám đàn ông hầu hạ thoải mái! Anh muốn đi quan sát hay gia nhập bọn họ? Các người đã làm chuyện ấy chưa hả?”
Đừng nói là Mạc Đình Kiên, ngay cả Cố Tri Dân đã không nghe nổi nữa. Truyện Phương Tây
Mạc Đình Kiên một cước đã đá bay Hạ Hương Thảo đụng vào tường, cô ả đau đến gọi không ra, nhưng mặt thì vẫn mang ý cười.
Qua lâu như vậy rồi, Hạ Diệp Chi chắc chắn đã bị mấy người nọ làm nhục.
Sáng mai, người lên trang nhất sẽ đổi thành Hạ Diệp Chi, nghĩ đến đây, nụ cười trên mặt ả càng sâu thêm.
Mặt Mạc Đình Kiên lạnh như băng nhìn Hạ Diệp Chi, bây giờ anh không có thời gian mà lãng phí trên người ả, anh phải tìm Hạ Diệp Chi trước đã.
Xác định trong yến hội không có Hạ Diệp Chi và Thẩm Lệ, anh liền cùng Cố Tri Dân đi ra sảnh yến hội.
Thời Dũng dẫn theo thuộc hạ vừa chạy đến đây.
“Cậu chủ, đã tìm được cô chủ chưa?” trước khi Mạc Đình Kiên ra cửa đã thông báo cho anh ta.
Đáy mắt Mạc Đình Kiên hiện ra sự nham hiểm độc ác: “lục soát từng gian phòng, hành động nhanh lên.”
Thần sắc củaThời Dũng cũng nghiêm túc lên.
Câu lạc bộ đỏ là nơi như thế nào, tất nhiên anh hiểu rõ, thời gian đã qua lâu như vậy, hơn phân nửa là đã lành ít dữ nhiều rồi.
Nhưng anh cũng không nói gì thêm, dẫn thuộc hạ chấp hành mệnh lệnh của Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên cũng không nhàn rỗi cùng Cố Tri Dân chia ra tìm.
Câu lạc bộ Đỏ không nhỏ, Mạc Đình Kiên tìm hết các gian phòng ở tầng một cũng không tìm thấy tung tích nào của Hạ Diệp Chi.
Cố Tri Dân tìm đến đây thì thấy Mạc Đình Kiên đứng ngược sáng ở cuối hành lang, nửa bên mặt ẩn giấu biến mất trong bóng tôi.
Anh đã từng thấy qua Mạc Đình Kiên như thế này.
Vẻ mặt anh ngưng trọng bước qua, vỗ vai Mạc Đình Kiên nói: “Tìm được đám người kia rồi.”
Mạc Đình Kiên ngước mắt lên, con người đen u sầu le lói một chút ánh sáng.
***
Cố Tri Dân dẫn anh đến căn phòng nọ.
Thời Dũng dẫn thuộc hạ vây chặt lấy căn phòng, sàn bên trong có mấy người đàn ông trần truồng đang ngồi xổm, một mảnh lộn xộn trên giường,cả căn phòng vẫn còn vươn vấn mùi vị tình dục.
Vẻ mặt Mạc Đình Kiên càng thêm lạnh, bước từng bước vô cùng chậm đến phía trước, khí thế khiếp người, đám người trước đây hay phách lối thì giờ đều không dám thốt ra tiếng nào.
Thời Dũng thấy vậy liền vội vàng tiến lên một bước, đứng chếch phía sau anh, cung kính nhỏ giọng nói: “Cậu chủ, khi chúng tôi tiến vào cũng không thấy cô chủ đâu cả, bọn chúng nói cô chủ đã nhảy từ ban công xuống, tôi đã phái người đi tìm rồi ạ.”
Tầm mắt Mạc Đình Kiên hướng về mấy người đàn ông đang ngồi chồm hổm kia, ánh mắt âm trầm như đang lăng trì họ, tâm lí một người đàn ông trong số đó như bị vỡ nát ra, khụy gối quỳ đến trước mặt Mạc Đình Kiên: “Chúng tôi không chạm vào cô gái nọ, chính cô ta tự nhảy xuống từ đây, thật sự việc không liên quan gì chúng tôi hết, anh thả chúng tôi ra đi.”
Bọn họ không chạm vào Hạ Diệp Chi, cho nên tất cả mùi vị tỏa ra từ căn phòng này, chính là đám đàn ông đang “chơi” với nhau sao…?
Cố Tri Dân nhìn mấy vết máu trên giường, cảm thấy “hoa cúc” hơi bị đau.
Lúc này bọn thuộc hạ bị phái đi tìm Hạ Diệp Chi đã quay lại: “Không tìm được cô chủ ạ.”
Bộ dáng không giống như đang nói dối, thời điểm có liên quan đến tính mệnh thế này, chắc là bọn họ cũng không dám nói bừa, nhưng cũng không thể bài trừ khả năng họ nói dối được.
Cho nên dù thằng kia cầu xin tha thứ, Mạc Đình Kiên cũng không để Thời Dũng thả bọn chúng được.
Anh ấy bước tới trước cửa sổ, trông về phía dưới.
Đây là lầu bảy, nhảy xuống mà không chết cũng bị bại liệt.
Mạc Đình Kiên cuối đầu nhìn, nhìn thấy ban công lồi ra phía dưới căn phòng của tầng dưới, chầm chậm nói: “Đến các tầng phía dưới tiếp tục tìm kiếm trong các căn phòng đối ứng với căn phòng này!”
nhà họ Hạ không thích Hạ Diệp Chi, cô ấy lớn lên trong hoàn cảnh người thân hờ hững, nhưng vẫn sống một cách vô cùng chân chính, sống được rất chân thành.
Bản năng cầu sống sót nhất định rất mạnh, cô ấy chắc chắn không có việc gì cả!
Cố Tri Dân dẫn người bắt đầu tìm từ tầng một, Thời Dũng thì dẫn người tìm từ lầu bảy trở xuống.
Còn Mạc Đình Kiên thì là tầng ba.
Thuộc hạ đá văng cửa phòng, anh bước vào bước thẳng đến ban công.
Người trong căn phòng đang “chơi” trong phòng tắm, nghe tiếng động chạy ra thấy nhiều người như vậy, chỉ vào bọn họ hỏi: “Ôi, các người là ai vậy, muốn làm gì hả!”
Thuộc hạ Mạc Đình Kiên trực tiếp khóa người nọ trong phòng tắm.
Trên ban công trống không, cái gì cũng không có, phía sau rèm cửa sổ bên cạnh hơi động.
Mạc Đình Kiên liền bước đến, tay giơ lên không rồi hơi ngừng lại, mới xốc rèm cửa lên.
Trong một góc phía sau màn rèm, thân hình thiếu nữ mảnh khảnh dang cuộn tròn, đã lâm vào trạng thái nửa hôn mê.