Đối với Hạ Hương Thảo làm bộ dạng trò hề, Hạ Diệp Chi lại không có hứng thú thưởng thức.
Cô đến trạm xe buýt ngồi xe trở về biệt thự.
Vừa vào cửa, cô liền quăng túi ra, mệt mỏi ngã xuống ở trên ghế sa lon, uể oải không muốn cử động.
Hôm nay, cô cũng không có làm gì, tại sao lại cảm thấy mệt mỏi như vậy nhỉ?
Có thể là tâm cô mệt mỏi.
Cô mở ra Facebook trên điện thoại di động, đúng lúc nhìn thấy “nhà máy thâm độc” “nhà máy thâm độc video không đứng đắn” hai chủ đề phổ biến này được đăng phía trước của bảng.
Bình luận bên trong vang lên một tiếng chửi mắng.
Thỉnh thoảng có mấy bình luận của Hạ thị cùng Hạ Hương Thảo giải thích,cũng nhanh chóng bị chìm nghỉm.
Rất nhanh sau đó, Hạ Diệp Chi đã nhìn thấy Hạ Hương Thảo tại cổng nhà Hạ thị bị vây chặt bởi video.
Trong video Hạ Hương Thảo hoàn toàn như một người điên.
Phía dưới video có bình luận hot xếp hạng nhất có nội dung là:
[“ Sao tôi càng xem càng cảm giác cô ta giống bệnh tâm thần thứ thiệt vậy? Mặt khác, sau khi video khiếm nhã của cô ta tràn lan ra ngoài, làm sao cô ta còn mặt dày không biết xấu hổ mắng phóng viên nói là đặt điều, bịa chuyện không có thật?]
[“Đồng ý chủ nhân quan điểm này, may mắn tôi không phải bạn cô ta, bệnh tâm thần giết người loại này đều không bị hình phạt gì sao?]
[“Đúng là người đàn bà điên khùng!”]
[“Ngoại hình cũng khá đấy, bao nhiêu tiền một đêm?”]
Hạ Diệp Chi để điện thoại xuống, lười nhác coi tiếp.
Trừ mấy người vệ sĩ ngoài cửa trông coi, cả tòa biệt thự đều là trống rỗng, cũng không biết Mạc Đình Kiên cùng Mạc Gia Thành có ở nhà không.
Hạ Diệp Chi nghĩ một lúc,rồi gửi tin nhắn cho “Mạc Gia Thành”: “Cậu có về ăn cơm không?”
Nếu như “Mạc Gia Thành”không về ăn cơm, cô sẽ không nấu, dù sao có vệ sĩ nấu cơm rồi.
Mạc Đình Kiên ở phía bên kia đúng lúc kết thúc một hội nghị dài đến ba tiếng, có chút mệt mỏi.
Vừa trở lại văn phòng ngồi xuống, liền nhận được tin nhắn của Hạ Diệp Chi.
Hắn đang muốn nghỉ ngơi,liền nhìn thấy Cố Tri Dân hào hứng đẩy cửa sải bước đi vào.
“Đình Kiêu, cậu nhìn cái này đi!”Cố Tri Dân đưa điện thoại di động đưa tới trước mặt Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên rủ mắt xem, con ngươi hơi co lại, chỉ giản lược xem qua, ngữ khí lãnh đạm nói: nhà máy dưới Hạ thị vốn đã có vấn đề, có người muốn đối phó Hạ thị, hoàn toàn có thể lấy cái này đối phó Hạ thị, chỉ có điều bây giờ những xí nghiệp này, đều không sạch sẽ, cho nên thường sẽ không chọc tới, sẽ không ai ra một chiêu lớn như vậy đối phó Hạ thị.
Cố Tri Dân gật gật đầu, nói:” Cậu nói chuyện này xảy ra, ông chủ Hạ kia có phải là sẽ về nước không?”
“Có khả năng.” Mạc Đình Kiên không biết nghĩ đến cái gì, giọng nói đột nhiên nghiêm túc.
Cố Tri Dân cũng không có chú ý tới chi tiết này, hắn hơi nghi hoặc một chút hỏi: Chuyện này lộ ra ánh sáng quá đột nhiên, trước đây quả thực một chút phong phanh cũng không có, cậu nói chuyện này là ai làm?
Ai làm?
Anh mắt Mạc Đình Kiên sắc lóe lên, rồi nhìn mặt không có biểu hiện gì: “Không nói cho cậu biết”
Cố Tri Dân trừng lớn mắt: “Chỉ cần nhìn vào tin tức, cậu có thể biết ai đã làm điều đó?”
Mạc Đình Kiên không để ý tới hắn, bật máy tính lên lên mạng đi xem tin tức có liên quan đến Hạ thị.
Cố Tri Dân không cam lòng tiếp tục hỏi: “Vậy cậu tiết lộ ra một chút đi,có phải là đối thủ cạnh tranh trong nghề?”.
“Không phải”, ngược lại lần này Mạc Đình Kiên trả lời rất thẳng thắn.
Khắp nơi trên mạng đều đang mắng chửi Hạ thị, cũng không có gì mới.
Mạc Đình Kiên xem mấy phút thì không xem nữa.
Lúc này anh mới nhớ tới,Hạ Diệp Chi trước đó có gửi tin nhắn.
Anh soạn một tin gửi cho Hạ Diệp Chi.
Cố Tri Dân vẫn muốn hỏi gì đó, Mạc Đình Kiên đã cầm áo khoác đứng dậy đi ra ngoài.
Cố Tri Dân vừa nãy cũng nhìn thấy Mạc Đình Kiên có gửi tin nhắn, nhưng mà không xem được nội dung.
Người mà Mạc Đình Kiên gửi tin nhắn, đương nhiên chỉ có Hạ Diệp Chi.
“Cậu muốn về nhà ăn cơm hả? Tôi hôm nay không có lái xe tới nên không thể về, tôi đi chung xe với cậu về nhà cậu!” Cố Tri Dân nếm qua Hạ Diệp Chi làm cơm, vẫn luôn nhớ thương, lại muốn đến nhà Mạc Đình Kiên ăn chực.
Mạc Đình Kiên quay đầu, lạnh nhạt từ chối: “không thuận đường, không đi”.
“Đừng lãnh đạm vô tình như vậy chứ, chỉ là đi nhà cậu ăn một bữa cơm thôi,anh em mà!”
Mạc Đình Kiên vẫn như cũ dứt khoát cự tuyệt: “Không phải”.
Cuối cùng, Cố Tri Dân vẫn là không không biết xấu hổ leo lên xe Mạc Đình kiên.
……
Hạ Diệp Chi nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động, nhìn tin nhắn phía trên của“Mạc Gia Thành” đã gửi cho cô.
Phía trên chỉ có một chữ đơn giản đến cực điểm ”ừm”.
Là một người nghèo như vậy, Hạ Diệp Chi cảm thấy cô cần phải thêm wechat của “Mạc Gia Thành”, cô có chuyện tìm cậu ta cũng có thể trực tiếp gửi wechat, không cần đến tiền.
Cô tìm trong wechat điện thoại, vậy mà phát hiện không có Mạc Gia Thành.
Người này cả wechat cũng không dùng.
Hạ Diệp Chi để điện thoại di động xuống, đứng dậy đi vào phòng bếp.
Cô vừa cắt gọn xong đồ ăn,thì nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng động cơ ô tô.
Hẳn là “Mạc Gia Thành” về.
“Chi Chi”.
Giọng nói này ……
Hạ Diệp Chi quay đầu, đã nhìn thấy Cố Tri Dân cười hì hì đi đến, trong tay còn cầm một cái cái hộp nhỏ tinh xảo.
Trên cái hộp mặt in LOGO Là một nhà tiệm bánh gato, là tiệm bánh gato Thẩm Lệ thường xuyên sẽ ghé qua.
“Ah, hôm nay không có lái xe đến công ty, không có cách nào về nhà, trên đường gặp phải Mộ Gia Thành,liền ngồi xe của hắn tới đây ở một đêm, vất vả cho cô chuẩn bị thêm một khẩu phần cơm, mang cho cô bánh gato, một chút tâm ý.
Không hổ là tổng giám đốc công ty giải trí, câu này có thể nói là nước nhỏ giọt không bị rò rỉ..
Có điều, cô bị Cố Tri Dân gọi là “Chi Chi” vẫn có ít nhiều không quen.
“Cảm ơn”
Cố Tri Dân có vẻ ngoài làm người khác ưa thích, khách sao như vậy, lại khách khí như vậy, Hạ Diệp Chi đương nhiên chỉ có thể cười nhận lấy bánh gato..
Hạ Diệp Chi rất tinh quái chụp bánh gato cho gửi cho Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ tỏ vẻ lạnh lùng, ủ rũ: “cậu đi mua bánh gato không rủ tôi đi cùng!!!”
“Là Cố Tri Dân mua đấy, hình như được mua tại cửa hàng nơi ai đó thường đến? Không biết ai đó có ngẫu nhiên gặp qua người nào đó ……”.
“ [ biểu tượng cầm đao.jpg]”.
Hạ Diệp Chi không đùa cô ấy nữa, nghĩ đến Thẩm Lệ trước đó nói muốn cùng cô chúc mừng một chút:”Có muốn tới ăn cơm không?
“Không đi.” Cố Tri Dân ở đây, Thẩm Lệ không thể đến đây.
……
Lúc ăn cơm, đối với sự kiện nhà máy Hạ thị cứ canh cánh trong lòng, Cố Tri Dân lại nhắc đến chuyện này.
Hạ Diệp Chi vùi đầu ăn cơm, không nói một tiếng, im lặng như gà.
Nói hồi lâu, Cố Tri Dân mới nhớ tới Hạ Diệp Chi cũng là người nhà họ Hạ.
Hắn dứt khoát trực tiếp hỏi Hạ Diệp Chi:” Chi Chi, công ty nhà cô thế nào rồi?”
Chi Chi?
Mạc Đình Kiên hơi híp mắt ngẩng đầu nhìn về phía Cố Tri Dân: “Ăn no rồi biến”.
Cố Tri Dân một mặt không hiểu, mình đã chọc tới ông nội lúc nào đâu?
Hạ Diệp Chi ngược lại là đã thành thói quen tính tình Mạc Đình Kiên u ám bất định, cô lắc đầu:” Không rõ lắm, tôi trong công ty dù sao cũng chỉ làm việc vặt”.
Lời vửa nói xong, Mạc Đình Kiên ngồi tại đối diện cô đột nhiên quay đầu nhìn cô một cái.
Con ngươi sâu thẳm mà bí ẩn như mực, còn lộ ra một tia thấy rõ.
Sao cô lại cảm thấy, “Mộ Gia Thành” tựa hồ nhìn ra cô đang nói láo ……