“Xa nhau?” Thẩm Lệ nhắc lại một lần nữa rồi hỏi: “Xa nhau là gì chứ? Ý là chia tay đấy hả?”
Hạ Diệp Chi thu lại cảm xúc trên mặt, gật đầu: “Ừ.”
Thẩm Lệ cầm cốc nước trước mặt lên uống một hơi cạn sạch, mới lên tiếng: “Ai nói?”
“Tớ nói. Anh ấy đồng ý, đồng thời đuổi tớ từ trong biệt thự ra ngoài.”
Hạ Diệp Chi nói xong liền nhìn thẳng vào gương mặt Thẩm Lệ.
Quả nhiên, cô nhìn thấy vẻ khiếp sợ và khó tin trên mặt Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ cũng không tin Mạc Đình Kiên sẽ làm như vậy.
“Cậu đùa tớ à? Cậu nghĩ tớ sẽ tin sao?” Thẩm Lệ tức giận trừng mắt nhìn cô.
Cố Tri Dân ở bên cạnh đột nhiên yếu ớt nói chen vào: “Anh có thể làm chứng, đó là sự thật.”
“Sao anh cũng biết?” Thẩm Lệ quay đầu nhìn về phía Cố Tri Dân, chân mày càng nhíu lại chặt hơn.
Cố Tri Dân gắp thức ăn cho Thẩm Lệ, lại liếc nhìn Hạ Diệp Chi. Thấy Hạ Diệp Chi không định ngăn cản anh ta, lúc này anh ta mới lên tiếng nói: “Lần đó ở Kim Hải, Diệp Chi uống say nên anh gọi điện thoại bảo Đình Kiêu qua, nhưng cậu ấy không để ý tới Diệp Chi, vẫn là anh sai người đưa Diệp Chi về phòng nghỉ ngơi.”
Sở dĩ anh ta cho người đưa Hạ Diệp Chi đi nghỉ ngơi là vì nhận được điện thoại của Mạc Đình Kiên. Nhưng cho dù Mạc Đình Kiên không gọi điện thoại cho anh ta, anh ta cũng sẽ làm như vậy.
Có lẽ điều khiến cho anh ta bất ngờ chính là Mạc Đình Kiên thật sự có thể mặc cho Hạ Diệp Chi say rượu, không quan tâm.
Điều này hoàn toàn không giống với tính tình của Mạc Đình Kiên.
Đổi lại là anh ta, nếu như Thẩm Lệ say thành dáng vẻ tệ như vậy, anh ta chắc chắn sẽ không mượn tay người khác giúp đỡ.
Không chỉ có Hạ Diệp Chi, bây giờ anh ta cũng có chút nghi ngờ Mạc Đình Kiên có thể thật sự không có hứng thú với Hạ Diệp Chi…
Chỉ có điều, anh ta sẽ không nói ra những lời như vậy mà thôi.
Thẩm Lệ nghe Cố Tri Dân nói vậy thì trọng điểm lập tức lại lệch đi.
Cô ấy nhìn chằm chằm vào Hạ Diệp Chi, vẻ mặt bất mãn nói: “Cậu chạy đến Kim Hải uống rượu mà không dẫn tớ theo à?”
Hạ Diệp Chi: “…”
“Em muốn uống rượu gì, anh bảo người ta đưa vào.” Cố Tri Dân lại bắt đầu cười híp mắt, xum xoe với Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ trừng mắt nhìn anh ta: “Ai thèm uống với anh!”
Hạ Diệp Chi mím môi nói: “Tớ có chút việc cần muốn tìm Mạc Đình Kiên xác nhận một chút, hai người cứ ăn trước đi, có lẽ tớ sẽ không quay lại đây nữa.”
Trong lòng cô nghĩ tới chuyện của Mạc Đình Kiên. Cho dù đang ngồi ở đây ăn cơm nhưng cô vẫn đứng ngồi không yên, còn không bằng lập tức đi qua tìm Mạc Đình Kiên để nói chuyện cho rõ ràng.
Thẩm Lệ cũng không ngăn cản cô nữa: “Cậu có việc thì gọi điện thoại cho tớ nhé.”
“Được.” Hạ Diệp Chi cầm lấy túi và đi ra ngoài.
Chờ tới lúc trong phòng chỉ còn lại có hai người Thẩm Lệ và Cố Tri Dân, Cố Tri Dân thầm chà tay nghĩ, cuối cùng cơ hội để anh ta và Thẩm Lệ ở riêng một chỗ cũng đến rồi.
Nhưng Thẩm Lệ lại không cho anh ta có cơ hội này.
Thẩm Lệ gọi điện thoại cho trợ lý của mình: “Cô vào ăn một chút đi.”
Cố Tri Dân đã biết, chuyện ở cùng một chỗ gì đó chỉ có thể nghĩ trong đầu mà thôi.
…
Hạ Diệp Chi ra khỏi phòng và đi về phía thang máy.
Cô mới đi chưa được mấy bước đã đột nhiên ngừng lại. Sau đó, cô xoay người đi về phía phòng vệ sinh.
Cô ở trong phòng vệ sinh trang điểm lại một chút, khi cất thỏi son vào trong túi, cuộc nói chuyện của hai người phụ nữ đi từ bên ngoài tới đã khiến cho cô phải chú ý.
“Người đàn ông vừa bước vào trong phòng sau cùng là ai thế, anh ấy thật đẹp trai! Chỉ tiêng bộ quần áo kia thôi, vừa nhìn đã biết là đồ đắt tiền rồi.”
“Cô còn không nhận ra anh ta sao? Anh ta lại chính là Mạc Đình Kiên có tiếng tăm lừng lẫy đấy!”
“Mạc Đình Kiên? Chính là tổng giám đốc của Mạc thị kia à? Tổng giám đốc trẻ tiểu đã tiếp nhận Mạc thị từ ba năm trước, đang phát triển mạnh trong giới kinh doanh đấy á?”
“Lại còn không phải sao? Anh ta còn trẻ như vậy, lại đẹp trai nữa chứ!”
“Vậy anh ta có bạn gái chưa?”
“Tôi nghe nói là có rồi, hình như là họ Tô. Chỉ có điều trước đây anh ta đã từng kết hôn, sau đó lại ly hôn, chuyện của anh ta có chút phức tạp, tôi cũng không nói rõ được…”
“Ly hôn thì tính là gì chứ? Cho dù anh ta có vợ, có thể làm tình nhân của anh ta cũng tốt rồi.”
“Cô không biết có bao nhiêu cô gái muốn leo lên giường của anh ta, muốn làm tình nhân của anh ta đâu! Nếu là tôi, cho dù không có được lợi ích, tôi cũng muốn ngủ với anh ta một lần…”
“Sao con người cô lại như vậy chứ!”
“Thế nào, cô không muốn à?”
“Ấy, cô nói gì vậy chứ…”
Hai người phụ nữ kia vừa nói chuyện vừa đi vào trong phòng đi vệ sinh.
Mà Hạ Diệp Chi đứng ở trước gương, vẻ mặt lạnh như sương.
Cô siết chặt hai tay, sau đó lại chậm rãi thả ra, mang theo túi bước nhanh ra ngoài.
Sau khi ra ngoài, cô cầm điện thoại di động tính gọi cho Mạc Đình Kiên.
Nhưng vừa nghĩ tới thái độ của Mạc Đình Kiên trước đó, bàn tay cô đang nắm chặt điện thoại lại thả xuống.
Cô gọi điện thoại cho Mạc Đình Kiên thì anh sẽ nghe máy sao?
Có lẽ anh không chỉ không nghe máy, còn có thể đề phòng cô đi tìm anh nữa đấy.
Vừa nghĩ như thế, cô thấy còn không bằng đi thẳng qua tìm Mạc Đình Kiên, anh sẽ không có cách nào không gặp cô.
Hạ Diệp Chi hạ quyết tâm liền nhét điện thoại vào trong túi. Truyện Teen Hay
Nghĩ đến những lời hai người phụ nữ trong phòng vệ sinh vừa nói, sắc mặt cô lại càng lạnh hơn.
Nhưng cô chỉ có thể đi theo hai người phụ nữ kia, mới biết được Mạc Đình Kiên ở trong gian phòng nào.
Hạ Diệp Chi đứng ở bên ngoài chờ một lúc, mới nhìn thấy hai người phụ nữ kia đi ra.
Hai người phụ nữ kia không tiếp tục thảo luận về Mạc Đình Kiên nữa mà bắt đầu nói về túi xách và quần áo.
Hạ Diệp Chi lấy điện thoại di động ra, giả vờ mở ra vòng bạn bè nghịch điện thoại, đi theo sau lưng hai cô gái mà không làm cho người khác chú ý.
Chắc chắn các cô ấy ở cùng một phòng với Mạc Đình Kiên, cô chỉ cần đi theo các cô ấy là được.
Hạ Diệp Chi đi theo các cô ấy một lúc, cuối cùng các cô ấy mới dừng lại trước cửa một phòng bao. Bọn họ nói vài câu gì đó rồi chỉnh lại quần áo trên người, mới mỉm cười đẩy cửa phòng đi vào.
Trong phòng, ánh đèn có nơi sáng ngời, có nơi lại tối tăm. Nhưng trong giây lát khi các cô ấy mở cửa rồi đóng lại, Hạ Diệp Chi liếc mắt vẫn nhìn thấy Mạc Đình Kiên.
Cô mơ hồ nhìn thấy có một người phụ nữ ngồi bên cạnh Mạc Đình Kiên, chỉ có điều người phụ nữ kia ngồi ở trong chỗ tối, Hạ Diệp Chi cũng không thấy rõ là ai.
Vừa nhìn thoáng qua, cô phát hiện bên trong còn có rất nhiều người.
Cô đang do dự có nên đi vào hay không.
Nếu như không đi vào trong, lẽ nào cô muốn đứng ở chỗ này chờ Mạc Đình Kiên đi ra sao?
Nếu như đi vào trong…
Hạ Diệp Chi lắc đầu, không muốn suy nghĩ nhiều như vậy nữa, cứ đi vào trước lại nói sau.
Sau khi quyết định, Hạ Diệp Chi hít sâu một hơi và đi tới cửa, lại đẩy cửa phòng ra.
Khi cô đứng ở cửa, mới phát hiện bên trong còn có rất nhiều người hơn cô vừa thấy.
Có cô phục vụ ở bên bàn rót rượu, bọn họ ve vãn, uống rượu, trò truyện, mỗi người đều bận việc của mình, căn bản không có ai chú ý tới cô.
Trong này bày rượu vang, đồ dùng, khắp nơi đều lộ ra một cảm giác vô cùng xa hoa lãng phí.
Thảo nào có người nói Kim Hải thật ra cũng là một khu vực tiêu tiền xa hoa đồi trụy.
Lúc trước cô tới Kim Hải, phần lớn thời gian nếu không phải đi ăn cơm cùng với đám người Mạc Đình Kiên thì chính là hẹn gặp Thẩm Lệ ở đây.
Mạc Đình Kiên không thích tham gia các bữa tiệc, cũng không chơi cùng với những cậu chủ con nhà giàu.
Hạ Diệp Chi tất nhiên cũng chưa từng thấy qua đám cậu chủ con nhà giàu này chơi thật sự điên cuồng tới mức nào.