Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn

Chương 153: Chương 153: Khương nhung là ai




Chân vô cùng đau đớn nên khi Hạ Diệp Chi đi có phần bước thấp bước cao.

Hạ Diệp Chi có thể cảm giác được ánh mắt sắc bén phía sau. Cô cắn môi đi vào thang máy, thật sự một bước cũng không dừng.

Khi Hạ Diệp Chi ấn nút đi xuống cũng không thấy Mạc Đình Kiên đuổi theo.

Trong lòng của cô thấy giá lạnh, gương mặt cũng trắng bệch.

Thang máy chậm rãi đi xuống, Hạ Diệp Chi cảm thấy trái tim của mình dường như cũng rơi xuống theo.



Hạ Diệp Chi ra khỏi thang máy thì đã nhìn thấy Mạc Gia Thành.

Mạc Gia Thành nhìn thấy vành mắt Hạ Diệp Chi đỏ hoe, đi chân trần bước ra thì kinh ngạc, vội đi tới đỡ cô và khẽ kêu lên: “Chị Diệp Chi.”

“Sao cậu lại ở đây?” Chân Hạ Diệp Chi thật sự rất đau đớn, cái chân bị trẹo kia căn bản không thể chạm đất nữa, chỉ có thể dựa vào Mạc Gia Thành đỡ cô.

Mạc Gia Thành lén liếc nhìn cô, sau đó ấp úng nói: “Anh tôi… anh ấy… anh ấy không phải cố ý…”

“Ừ.” Hạ Diệp Chi không quá để ý trả lời một tiếng.

Bây giờ, có phải Trần Tuấn Tú cố ý hay không đã không quan trọng với cô nữa.

Quan trọng chính là thái độ của Mạc Đình Kiên.

Người muốn cô tới tham gia bữa tiệc tối này chính là anh, người đột nhiên chạy tới nổi giận cũng là anh.

Cho dù Trần Tuấn Tú nắm tay cô, tạm thời không nói anh ta vô tình hay cố ý, nhưng chẳng lẽ đây là lý do để Mạc Đình Kiên tùy ý tức giận mà không để ý tới cảm nhận của cô sao?

Mạc Gia Thành nhạy bén cảm nhận được tâm trạng của Hạ Diệp Chi bây giờ không tốt lắm nên cậu cũng không nói thêm gì nữa, chỉ cẩn thận đỡ cô.

Trước đó, khi Mạc Đình Kiên tới thì Mạc Gia Thành là người đầu tiên nhìn thấy anh, sau đó thấy anh kéo Hạ Diệp Chi ra ngoài. Hai người hình như cãi nhau rồi cô lại vào thang máy.

Sau khi Hạ Diệp Chi vào thang máy, Mạc Đình Kiên vẫn luôn đứng ở đó. Mạc Gia Thành nhìn thấy vậy lại sốt ruột, nhưng cảm giác được lúc này không nên chọc vào anh. Bởi vậy, cậu quay sang thang máy bên cạnh, đi xuống chờ Hạ Diệp Chi.

Mạc Gia Thành đang nghĩ ngợi, chợt nghe Hạ Diệp Chi khẽ hỏi: “Khương Nhung là ai?”

“Chị nói ai?” Mạc Gia Thành đột nhiên xoay đầu lại, trong mắt có phần chấn động.

Hạ Diệp Chi thả tay Mạc Gia Thành ra, bình tĩnh nhìn cậu ta và nhắc lại một lần nữa: “Khương Nhung.”

Trước đó khi ở trong phòng tiệc, cô nghe Trần Tuấn Tú gọi cái tên này.

Mạc Gia Thành nghe được cái tên này, trên gương mặt ngây thơ đột nhiên lộ ra chút đau thương: “Làm sao chị biết chị ấy?”

Cho dù bây giờ Mạc Gia Thành đang trong giai đoạn thay đổi giọng nói, tiếng có hơi to, nhưng Hạ Diệp Chi vẫn nhận ra chút khàn khàn trong giọng nói của cậu ta.

Điều này đủ để nói rõ rất nhiều vấn đề.

Trần Tuấn Tú quen biết “Khương Nhung” và có quan hệ không tệ với cô ta. Mạc Gia Thành cũng quen biết cô ta, đồng thời cũng có quan hệ không tệ.

Có thể Mạc Đình Kiên cũng quen biết “Khương Nhung”.

Hạ Diệp Chi đột nhiên nhớ lại lần trước, khi cô đi tới trong nhà Trần Tuấn Tú bàn về người đại diện, ánh mắt anh ta nhìn cô giống như xuyên qua cô nhìn một người khác.

“Tôi giống cô ấy sao?”

Hạ Diệp Chi nói xong mới ý thức được mình đã nói ra lời trong lòng.

Mạc Gia Thành theo bản năng khẽ gật đầu, sau đó lại đột nhiên lắc đầu: “Không…”

“Nói thật.” Hạ Diệp Chi nhấn mạnh.

Mạc Gia Thành cúi đầu khẽ nói: “Giống.”

“Ừ, tôi biết rồi.” Hạ Diệp Chi thả tay cậu ta ra: “Tôi đi về trước.”

Nhìn phản ứng của Trần Tuấn Tú và Mạc Gia Thành, Hạ Diệp Chi đã biết “Khương Nhung” là một người rất quan trọng đối với bọn họ.

Như vậy, cô sẽ cảm thấy Trần Tuấn Tú hòa nhã với cô, Mạc Gia Thành thân thiết với cô giống như cô trộm đồ của người khác.

Tất cả đều giống như cô trộm được.

Trần Tuấn Tú là ảnh đế Grand Slam trẻ tuổi. Cho dù anh ta không phải là ảnh đế, lấy gia thế của anh ta thì người bình thường cũng không thể với tới được. Nhưng anh ta lại đối xử ôn hòa thân thiết với cô như vậy.

Mạc Gia Thành nhỏ tuổi nhất, tốt bụng lại thông minh, tính tình cũng được, ở nhà họ Mạc cũng là cậu chủ được cưng chiều, sao cậu ta thân thiết với cô như vậy được?

Chỉ bởi vì cô giống “Khương Nhung” kia.

Vậy còn Mạc Đình Kiên thì sao?

Không hiểu sao Hạ Diệp Chi có một dự cảm, cô thấy Mạc Đình Kiên cũng quen biết với người phụ nữ “Khương Nhung” kia.

Có phải cũng bởi vì cô trông giống “Khương Nhung”, cho nên lúc đầu anh mới có hứng thú với cô như vậy?

Hạ Diệp Chi cười tự giễu rồi quay đầu nhìn về phía Mạc Gia Thành đang đi theo cô: “Không cần đi cùng tôi.”

Hạ Diệp Chi chán chường đứng ở cửa khách sạn, gương mặt trắng bệch nhưng trên người lại có phần sắc bén, lạnh lùng, không giống với Hạ Diệp Chi luôn cười với cậu ta.

Trong lòng Mạc Gia Thành thấy hơi khó chịu và muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói gì, chỉ sợ mình nói sai.

Cuối cùng, cậu ta hỏi dò: “Vậy chị quay về chỗ của anh họ à?”

Cậu ta và Hạ Diệp Chi qua lại lâu như vậy, ít nhiều cũng biết một chút về tình tình của cô.

Hạ Diệp Chi nhìn thấy dáng vẻ cậu dè dặt như vậy, ngay cả mái tóc xoăn bình thường nhìn rất tây, lúc này lại có vẻ oan ức, tủi thân.

“Không biết.”

Lúc này, có người phục vụ của khách sạn cầm giày tới cho Hạ Diệp Chi.

Hạ Diệp Chi nói cám ơn, đi vào và ra ngoài.

Cô cũng không làm gì sai, không cần thiết phải hành hạ mình.

Cô thậm chí có chút hối hận vì trước đây cầm giày đập Mạc Đình Kiên quá nhẹ, chắc chắn nện vào trên người anh cũng chẳng đau.

Cô thật sự hối hận đấy.

Đang là mùa đông, Hạ Diệp Chi vừa ra ngoài đứng thì cả người đã lạnh tới run rẩy.

Nhưng ở cửa loại khách sạn bảy sao này cũng không có xe taxi, Hạ Diệp Chi phải khập khiễng đi tiếp về phía trước.

Đợi đến khi cô cuối cùng cũng vẫy được xe thì điện thoại đột nhiên đổ chuông.

Tim cô đột nhiên nảy lên, hơi hồi hộp cắn môi cầm điện thoại lên nhìn, mới phát hiện đó không phải là Mạc Đình Kiên gọi tới mà là Thẩm Lệ.

Hạ Diệp Chi không thể nói rõ được trong lòng mình có cảm giác gì, dường như thở phào nhẹ nhõm lại dường như thấy trong lòng nặng nề hơn.

Cô nghe máy: “Tiểu Lệ.”

Giọng nói của Thẩm Lệ vẫn đầy sức sống.

“Tối nay cậu tới tham gia bữa tiệc nhà họ Mạc à? Tớ nhìn thấy cậu trong một diễn đàn trên facebook! Quả thật là đẹp tới mức át hết tất cả đám người ở đó rồi!”

Hạ Diệp Chi mỉm cười, giọng nói lại chẳng có sức sống gì cả: “Làm gì có, trong bữa tiệc đó có rất nhiều người phụ nữ xinh đẹp.”

“Bọn họ làm sao có thể so sánh được với cậu chứ!” Thẩm Lệ nói xong cũng nhận ra Hạ Diệp Chi có vẻ không thích hợp: “Cậu làm sao vậy? Tớ nghe giọng cậu chẳng có tí sức lực gì cả. Chẳng lẽ trong bữa tiệc đã xảy ra chuyện gì sao?”

Hạ Diệp Chi không trả lời mà hỏi ngược cô ấy: “Cậu ở nhà à?”

Thẩm Lệ đáp một tiếng: “Ừ.”

“Vậy tớ đến tìm cậu.” Hạ Diệp Chi nói xong liền cúp máy, nói địa chỉ của Thẩm Lệ cho tài xế biết.

Tài xế vừa nghe địa chỉ này liền hỏi Hạ Diệp Chi: “Bạn cô là ngôi sao à?”

Chỗ ở của Thẩm Lệ là khu căn hộ cao cấp, có rất nhiều ngôi sao đều ở đó. Điều này cũng chẳng có gì là bí mật ở thành phố Hà Dương nữa.

Hạ Diệp Chi lại khẽ gật đầu: “Ừ.”

Lúc xuống xe, tài xế taxi còn đưa áo khoác của mình cho Hạ Diệp Chi: “Mùa đông mà cô mặc mỗi chiếc váy như thế sẽ bị lạnh đấy. Chắc cô cũng phải chờ một lát thì bạn cô mới tới đón. Cô khoác cái áo này vào, đừng để bị cảm lạnh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.