Mạc Hạ nháy mắt mấy cái, phản bác Mạc Đình Kiên: “Vậy sao ba không nuôi cún để đi cùng ba mà lại muốn mẹ đi cùng ba?”
Mạc Đình Kiên nghẹn họng: “Ba không thích chó.”
Mạc Hạ: “Con cũng không thích chó, con chỉ thích dì Thẩm sinh em trai để chơi với con.”
Hạ Diệp Chi đứng một bên giữ im lặng nghe hai ba con này nói chuyện với nhau, suýt chút nữa cười đến chết.
Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, hai người kia sợ là sẽ lại đánh nhau.
Hạ Diệp Chi kịp thời lên tiếng nói: “Được rồi, không cần phải nói nữa.”
Vừa mới nói xong, Mạc Hạ liền bổ nhào vào trong lòng Hạ Diệp Chi nũng nịu.
Mạc Đình Kiên phải lái xe nên chỉ có thể nhìn hai mẹ con bọn họ đang ôm ấp nhau qua gương chiếu hậu mà thôi.
Con cái không phải ngoài ý muốn mà chính là đến đòi nợ, đòi nợ thì thôi cũng được nhưng còn muốn tranh tình cảm với anh.
Ngẫm lại liền tức giận.
Sau khi đưa Mạc Hạ đến nhà trẻ, trên đường về Hạ Diệp Chi liền ngồi ở vị trí ghế phụ.
Cô biết, trước đó đã dỗ dành Mạc Hạ xong, bây giờ là lúc nên dỗ dành ba của Mạc Hạ.
“Hạ Hạ nhỏ như vậy thì biết cái gì, anh chấp nhặt với con bé để làm cái gì chứ?”
Mạc Hạ nói muốn Thẩm Lệ sinh em trai để con bé lấy làm chồng chỉ là lời nói của trẻ con mà thôi nhưng hết lần này tới lần khác Mạc Đình Kiên lại cứ cho là thật.
“Con gái của Mạc Đình Kiên anh không tìm được chồng cũng không quan trọng, còn nữa, ai mà biết con trai của lão Dân có trêu ghẹo phụ nữ khắp nơi giống như anh ta không chứ.” Mạc Đình Kiên nói đến mặt mũi tràn đầy tức giận, giống như Cố Tri Dân thật sự đã sinh một đứa con trai và đang định tới lừa gạt Mạc Hạ vậy.
Người đàn ông ngây thơ này bình thường hay cãi nhau cùng Mạc Hạ, bây giờ lại vì một chuyện không có thật này mà tức giận, còn vì còn gái mà có thể ghét bỏ anh em, Hạ Diệp Chi cũng không biết nên vui mừng hay nên cười.
“Hạ Hạ nói là em trai do dì Thẩm sinh sao đến chỗ anh lại biến thành con trai của Cố Tri Dân rồi? Nói cứ như Thẩm Lệ chắc chắn sẽ kết hôn với Cố Tri Dân vậy.”
Thẩm Lệ đã đang suy nghĩ tới những người khác, Mạc Đình Kiên còn đem cô ấy gán vào với Cố Tri Dân.
Mạc Đình Kiên dường như đột nhiên hào hứng, nhìn cô cười: “Đánh cược không?”
“Đánh cược cái gì?” Hạ Diệp Chi hỏi.
Mạc Đình Kiên: “Cược Thẩm Lệ cuối cùng sẽ kết hôn với Cố Tri Dân.”
Hạ Diệp Chi hừ một tiếng, cố ý khến anh ấm ức: “Sau đó hai người bọn họ sinh em trai cho Hạ Hạ, sau khi lớn lên lại cưới Hạ Hạ à.”
Nụ cười trên mặt Mạc Đình Kiên dần dần biến mất: “…”
Nghĩ đến con gái của mình sắp bị một thằng oắt con lừa đi, anh hoàn toàn cười không nổi.
Trong mắt Hạ Diệp Chi mang theo ý cười: “Bây giờ Hạ Hạ vẫn còn nhỏ mà anh đã bắt đầu lo lắng chuyện con bé lấy chồng? Có phải anh nghĩ đến chuyện này hơi sớm quá hay không, em không muốn nhưng còn chưa có nghĩ tới những chuyện như thế này đâu.”
Mạc Đình Kiên không nói gì.
Qua một lúc lâu, anh mới chậm rãi mở miệng: “Chỉ là nghĩ đến liền cảm thấy không vui, về sau tốt nhất tìm con rể nào tới nhà ở rể.”
Nói xong cũng lại lập tức bác bỏ: “Không được, đàn ông ăn bám không được.”
Hạ Diệp Chi: “???”
Mạc Đình Kiên: “Nếu không hay là không lấy chồng nữa, mặc dù ăn hơi nhiều nhưng anh vẫn nuôi nổi.”
Hạ Diệp Chi: “…”
Cô cảm thấy không phải Mạc Hạ ăn nhiều mà là Mạc Đình Kiên đang nghĩ đến thì có.
Trong khoảng thời gian này Mạc Đình Kiên và Mạc Hạ luôn luôn sớm chiều ở chung, quan hệ cũng càng ngày càng trở nên thân thiết, đại khái chính Mạc Đình Kiên cũng không phát hiện ra anh đối với Mạc Hạ càng ngày càng quan tâm.
Mạc Đình Kiên nói đến đây cũng không tiếp tục đề tài này nữa, Hạ Diệp Chi cũng cho là chuyện này đã bỏ qua như vậy.
Tận đến khi về tới nhà, Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên đang cùng nhau đi vào trong biệt thự, Mạc Đình Kiên đột nhiên dừng lại: “Anh nghĩ đến.”
“Nghĩ đến cái gì?”
“Con trai của Thời Dũng cũng không tệ, có thể đặt làm thông gia từ bé trước.”
“…”
Hóa ra trên đường đi anh đều đang suy nghĩ tới chuyện này!