Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn

Chương 647: Chương 647: Lại làm loạn cái gì




Buổi tối.

Hạ Diệp Chi theo thời gian đã hẹn tới chỗ Cố Tri Dân.

Lúc cô đi tới, Cố Tri Dân đã chờ ở trong phòng khách.

Nhìn thấy anh đang bồn chồn ngồi ở chỗ hẹn với nguyên một cây hồng phấn.

“Diệp Chi, mau mau lại đây ngồi đi.” Cố Tri Dân ân cần giúp Hạ Diệp Chi kéo ghế, ra cho hiệu cô lại gần ngồi.

Hạ Diệp Chi cũng hiểu rất rõ ràng, ân cần này của Cố Tri Dân tất cả đều là bởi vì Thẩm Lệ.

Hạ Diệp Chi cười lắc đầu một cái: “Vẫn là để em tự làm đi.”

Sau đó, cô liền tự mình kéo một chiếc ghế ra ngồi xuống.

Cố Tri Dân gãi gãi đầu, có chút xấu xa cười cười, sau đó lại sửa sang quần áo đang mặc ở trên người, cười hì hì sáp đến gần hỏi Hạ Diệp Chi: ” Diệp Chi, em xem anh mặc quần áo này thế nào? Đây là bản limited, anh đặc biệt sai trợ lý của mình đi tranh cướp một hồi mới được đấy!”

“Ừm.” Hạ Diệp Chi đánh giá một chút, nói: “Không tệ.”

Tính cách của Cố Tri Dân mà đem so với Mạc Đình Kiên, có thể nhìn từ cách ngày bình thường anh ta ăn mặc mà nhìn ra được một số điểm khác nhau.

“Em đã nhìn kỹ hay chưa?” Mặt Cố Tri Dân tràn đầy thành thật, tay lại lôi kéo quần áo của chính mình, ở trước ngực áo có một cái túi nhỏ, anh chỉ vào hình thêu một con mèo đang thò đầu ra khỏi túi áo, nói: “Em có thấy cái này hay không, đây chính là điểm đặc sắc của bộ đồ này đấy!”

“…”

Hạ Diệp Chi khẽ nhếch miệng, vẻ mặt mờ mịt nhìn chằm chằm bộ quần áo của anh ta.

Cô thực sự không hiểu, một bộ quần áo dành cho đàn ông mặc, ở bên trong túi áo trước ngực lại thêu một cái đầu mèo nhỏ có đặc sắc gì.

Loại kiểu dáng quần áo này, dành cho nữ cô cũng đã nhìn thấy không ít.

Hạ Diệp Chi lại nhìn quần áo của anh ta thêm một chút, lặp lại lời nói của anh ta thêm một lần nữa: “Đặc sắc?”

“Hả? Thế nào?”

Trước ánh mắt đầy mong đợi của Cố Tri Dân, Hạ Diệp Chi cẩn thận cân nhắc một chút, nói: “Ừm, không tệ.”

Tuy rằng Hạ Diệp Chi tỏ ra rất không mấy quan tâm, nhưng lúc này tâm tình của Cố Tri Dân đang rất tốt, cũng không cẩn thận lắng nghe quan sát thái độ của cô.

Cố Tri Dân được Hạ Diệp Chi khích lệ, yên ổn trở về ghế ngồi, kéo kéo tay áo, lại chỉnh trang cổ áo, sau đó lại rót nước cho Hạ Diệp Chi.

Hạ Diệp Chi cũng đã quen thuộc với hình thức ở chung của Cố Tri Dân và Thẩm Lệ từ lâu, đối với việc làm của Cố Tri Dân, cũng không cảm thấy kinh ngạc.

Chẳng mấy chốc, Thẩm Lệ đến.

Thẩm Lệ vừa mới kết thúc màn trình diễn, quần áo mặc trên người có chút mỏng manh, trên mặt lại là trang điểm vô cùng tinh xảo.

Thế nhưng, khi Thẩm Lệ đến gần, Hạ Diệp Chi vẫn có thể nhìn ra nét mệt mỏi trên khuôn mặt của cô ấy.

“Lệ.” Hạ Diệp Chi cười, gọi cô ấy một tiếng.

Thẩm Lệ nở nụ cười, đi tới phía của cô.

Cố Tri Dân vẫn luôn chờ Thẩm Lệ đến từ đầu tới giờ, lúc này ngược lại không nói tiếng nào, cả người thoạt nhìn vô cùng lạnh nhạt.

Hạ Diệp Chi âm thầm tự hỏi, đàn ông thay đổi sắc mặt, thế mà lại không khác gì phụ nữ.

Cố Tri Dân chính một ví dụ rất tốt.

Hạ Diệp Chi chỉ nhìn Cố Tri Dân một cái, cũng không nói thêm gì, cô đứng dậy, thay Thẩm Lệ kéo ghế ra: “Ngồi đi.”

“Sao tự nhiên lại khách khí như vậy? Thật đáng sợ.” Mặc dù ngoài miệng Thẩm Lệ nói như vậy nhưng vẫn ngồi xuống.

Sau khi cô ấy ngồi xuống, cũng không nhìn Cố Tri Dân một cái, chỉ quay đầu sang nói chuyện với Hạ Diệp Chi: “Thật ra, kể cả cậu không hẹn mình ra đây, mình cũng chắc chắn sẽ đi tìm cậu, chẳng qua hai ngày này thật sự bận bịu quá không dứt ra được, với cả mình cũng lo lắng cậu còn bận viết kịch bản, cho nên mới không tới phiền cậu.”

“Tìm tớ ư?” Hạ Diệp Chi hơi kinh ngạc: “Có chuyện gì à?”

Thấy cô ấy nói như vậy, trong khi cả hai người đều khá bận mà Thẩm Lệ lại muốn tìm cô, chắc chắn là có chuyện quan trọng muốn nói.

Thẩm Lệ nghiêm mặt, nói: “Mình đã nghe về sự kiện ngày hôm đó, ông chủ lớn dẫn theo Tô Miên đi qua đấy.”

Biểu cảm của Hạ Diệp Chi có chút cứng đờ, nhận ra được bầu không khí hơi cứng ngắc, cô liền cười một tiếng điều tiết lại bầu không khí: “Đến ngay cả cậu cũng nghe nói rồi ư, xem ra trong cái vòng này cũng thật là không có chuyện gì là có thể giấu được.”

Hạ Diệp Chi nói xong, sắc mặt lại như bình thường, một tay nâng ly nước ở trước mặt lên, đưa tới bên môi, chậm rãi uống một hớp.

Mà Thẩm Lệ lại vẫn luôn nhìn cô, dường như là muốn nhìn thấu cô vậy.

Thẩm Lệ làm sao có thể không nhìn ra cô là đang giả vờ bình tĩnh.

Thẩm Lệ nhìn chằm chằm cô vài giây, sau đó quay mặt sang, nhìn cốc nước ở trước mặt mình rồi bắt đầu uống nước.

Cố Tri Dân ở một bên vẫn luôn bị lạnh nhạt, trong lúc hai cô gái đột nhiên yên lặng, rốt cuộc tìm được một cơ hội nói chen vào.

Cố Tri Dân đẩy thực đơn lên trước mặt hai cô, trên mặt không tỏ vẻ gì, giọng điệu nhìn qua có vẻ rất lạnh nhạt: “Gọi món ăn đi.”

Thẩm Lệ giống như nhìn thấy chuyện gì ngạc nhiên lắm, nhìn Cố Tri Dân một cái: “Mới có bao lâu không gặp nhau thôi, anh lại tỏ cái vẻ gì đây?”

“Cô Thẩm, xin cô hãy chú ý tới giọng điệu khi nói chuyện của mình.” Cố Tri Dân khẽ nhếch cằm, giọng điệu nói chuyện rất là đứng đắn.

Đừng nói Thẩm Lệ, ngay cả Hạ Diệp Chi cũng ngạc nhiên đến độ tròng mắt sắp rơi ra đến nơi rồi.

Cố Tri Dân đây là chuẩn bị bày trò gì đây?

Thẩm Lệ trầm mặc một chút, sau đó quay sang hỏi Cố Tri Dân: “Anh bảo em nên chú ý giọng điệu của mình ư?”

“Chứ còn gì nữa? Lẽ nào anh lại nói chuyện với Diệp Chi hay sao?” Cố Tri Dân vẫn bày ra biểu hiện rất đứng đắn như khi nãy.

Thẩm Lệ nâng khóe môi lên, nở nụ cười, sau một giây, nụ cười trên mặt cô ấy thu lại, đưa tay lên vỗ đầu Cố Tri Dân một cái: “Cố Tri Dân, anh mà còn tiếp tục kì cục như vậy, em cũng không ngại đổi nơi để nói chuyện với Diệp Chi đâu.”

Cố Tri Dân che đầu của mình lại, biểu hiện trên mặt lập tức xụ xuống: “Đã bảo em dịu dàng một chút đi mà, cái dáng vẻ này của em thật sự khiến cho các fans đều cảm thấy lo lắng cho em đấy, luôn sợ em không tìm được bạn trai, em mà cứ tiếp tục hung dữ như thế…”

Thẩm Lệ tát một cái này liền đem Cố Tri Dân đánh vể nguyên hình.

Thẩm Lệ hừ một tiếng: “Fans của em rất thích em đi theo thiết lập này, người bạn gái mạnh mẽ, hiểu không?”

Anh mắt của Cố Tri Dân ở trên người Thẩm Lệ quét một vòng, trào phúng nói: “Mạnh mẽ thì cũng có một chút mạnh mẽ, bạn gái ở đây lại là ý gì? Em tự nhìn lại mình xem, đến hôm nay rồi mà ngay cả một cái scandal bạn trai cũng không có, nói cái gì người bạn gái mạnh mẽ…”

“Cố Tri Dân! Anh có phải là muốn ăn đòn hay không!” Thẩm Lệ nói, giơ tay lên muốn vỗ bàn.

Chỉ là, ngay khi tay của cô đang đập xuống, lại bị Cố Tri Dân tiếp được.

Sắc mặt của anh không tốt lắm nói: “Hở tí là lại vỗ bàn, tay của em mà bị thương thì mai này biểu diễn như thế nào.”

“Tên xấu xa! Lại còn nghĩ tới biểu diễn, lúc nào cũng muốn em giúp anh kiếm tiền!” Thẩm Lệ oán hận lườm anh ta một cái, rút tay ra, không để ý đến anh ta nữa.

Hạ Diệp Chi thấy hai người rốt cục đã ngừng lại, mới lên tiếng nói: “Được rồi, gọi món ăn đi.”

Hai người Thẩm Lệ và Cố Tri Dân này, lúc náo loạn lên thật giống như là hai đứa trẻ con vậy, lúc nào cũng phải ồn ào một trận mới được.

Nhưng sau khi hai người này yên lặng mà ngồi xuống cạnh nhau, nam đẹp trai, nữ xinh gái, nhìn thế nào cũng giống như là một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ.

Chẳng qua là thật không biết, giữa bọn họ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Hạ Diệp Chi thở dài.

Chuyện như là tình cảm, thật sự khó nghĩ.

Cô vốn vẫn luôn cho là, với tính tình cố chấp giống như Mạc Đình Kiên, kể cả khi cô thật sự nói lời chia tay, anh cũng sẽ tuyệt đối không đồng ý.

Nhưng mà, Mạc Đình Kiên không chỉ đồng ý chia tay, còn đuổi cô ra ngoài.

Nghĩ tới đây, Hạ Diệp Chi không khỏi tự giễu cười cười.

Cuộc đời hầu như đều là bi kịch, mọi người vẫn luôn thích lừa mình dối người.

Người nào càng sống tỉnh táo, lại càng tự do và dễ dàng.

Nhưng mà lại có người nói, sống hồ đồ một chút thì mới càng thêm vui vẻ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.