Trong đầu Hạ Diệp Chi lập tức hiện ra đáp án.
Nhưng mà, đáp án tới bên miệng lại dừng lại, cô đột nhiên có chút nói không lên lời.
Cũng không phải thời điểm tốt nhất.
Còn quá nhiều chuyện chưa giải quyết, vẫn chưa tìm ra chuyên gia thôi miên cho Mạc Đình Kiên, hiện tại Mạc Đình Kiên chỉ biết những chuyện trước kia, nhưng lại không đồng cảm đối với những chuyện xảy ra sau này.
Tuy rằng anh cũng có tình cảm với cô, nhưng lại không khắc sâu giống như tình cảm của Mạc Đình Kiên đối với cô sau đó.
“Người kia thôi miên cho anh, đã tìm được chưa?” Hạ Diệp Chi chuyển đề tài: “Người kia chủ động tìm tới Mạc Cẩm Vân, nhất định anh ta không chỉ muốn thôi miên cho anh đơn giản như vậy, có lẽ còn có mục đích khác…”
Cô có thể nói sang chuyện khác, Mạc Đình Kiên đương nhiên cũng có thể xem nhẹ lời nói của cô.
Mạc Đình Kiên duỗi tay nâng cằm cô, cưỡng bách cô cùng anh đối diện: “Trả lời anh.”
“Chuyện này sau này rồi nói.” Hạ Diệp Chi phất tay anh ra, sau đó lùi lại một bước.
Mạc Đình Kiên không thể tin nhìn tay mình bị hất ra, trầm mặc một lát, mới lên tiếng nói: “Vì sao phải sau này rồi nói?”
Hạ Diệp Chi thả nhẹ giọng điệu, khuyên Mạc Đình Kiên: “Bây giờ vẫn còn nhiều chuyện chưa biết rõ ràng, chuyện của chúng ta có thể lưu đến sau này lại nói.”
Nhưng Mạc Đình Kiên căn bản nghe không vào lời cô nói.
Mạc Đình Kiên nắm lấy tay cô, bình tĩnh nhìn Hạ Diệp Chi, giọng nói trầm thấp đến lợi hại: “Có chuyện gì, có thể quan trọng hơn so với chuyện chúng ta ở bên nhau?”
“Có.” Hạ Diệp Chi ngẩng đầu nhìn anh: “Trí nhớ của anh rất quan trọng, anh phải tìm lại ký ức mới là một người hoàn chỉnh.”
Tuy rằng hiện tại Mạc Đình Kiên cũng rất bình thường, cùng với trước kia không có gì khác biệt, nhưng nhất định phải tìm trí nhớ trở về.
Mạc Đình Kiên nở nụ cười không tán thành: “Hạ Diệp Chi, em đang nói anh không phải người?”
Ở trong mắt anh, cái mà Hạ Diệp Chi cho là lý do, đều không phải là lý do, chỉ là lý do cô không muốn gả cho anh mà thôi.
Hạ Diệp Chi đối với lời này có chút bất đắc dĩ: “Mạc Đình Kiên, anh không thể bình tĩnh, lý trí lại nghe em nói chuyện sao?”
Mạc Đình Kiên híp mắt lại, cất giọng mềm nhẹ: “Nếu lúc này anh không bình tĩnh không lý trí, em cho rằng giờ phút này em còn có thể yên ổn đứng ở chỗ này sao?”
Anh hiển nhiên lại đang tức giận, hơn nữa còn là tức giận đến đặc biệt tàn nhẫn.
Bởi vì Hạ Diệp Chi có thể thấy giữa lông mày anh ẩn ẩn hiện ra lệ khí, anh ở trước mặt cô, rất ít khi lộ ra loại thần sắc này.
Hạ Diệp Chi rùng mình, sau lưng có chút phát lạnh.
Mạc Đình Kiên tiến về phía trước một bước, từ trên cao nhìn xuống: “Nếu em muốn điều tra chuyện tìm chuyên gia thôi miên, được, anh đây nói cho em một manh mối, trước kia lúc anh và em cùng đi tìm Lưu Chiến Hằng, em bị anh ta thôi miên.”
Anh đột nhiên nhắc tới chuyện này, Hạ Diệp Chi sửng sốt một lúc mới phản ứng lại nói: “Chính là lần đó từ trong núi đi ra, anh tìm anh ta xem bệnh?”
Mạc Đình Kiên vừa nói xong, Hạ Diệp Chi cũng đã nghĩ ra.
Lần đó Mạc Đình Kiên nói muốn Lưu Chiến Hằng trị liệu giúp anh, nhưng ý chí của anh rất kiên định, Lưu Chiến Hằng không thôi miên thành công.
Nhưng mà, khi đó cô lại có chút tinh thần hoảng hốt, nếu không phải Mạc Đình Kiên nắm lấy tay cô…
Hạ Diệp Chi cực kỳ sợ hãi: “Lúc ấy em bị anh ta thôi miên?”
“Người phụ nữ ngốc!” Mạc Đình Kiên duỗi tay nhéo một cái trên mặt cô.
Bị Mạc Đình Kiên mắng, Hạ Diệp Chi cũng không có tâm tình cùng anh so đo.
Đầu óc Hạ Diệp Chi nhanh chóng xoay chuyển, rất nhanh liền phản ứng lại thâm ý trong lời nói của Mạc Đình Kiên: “Anh hoài nghi Lưu Chiến Hằng chính là chuyên gia thôi miên lúc đó?”
Mạc Đình Kiên giống như tìm được thú vui, tiếp tục nhéo mặt cô.
Hạ Diệp Chi hất tay anh ra, sắc mặt của anh liền trầm xuống, Hạ Diệp Chi hết cách, đành phải tuỳ ý anh nhéo.
“Sao có thể?” Hạ Diệp Chi vẫn không tin Lưu Chiến Hằng sẽ là chuyên gia thôi miên kia.
“Nếu Lưu Chiến Hằng chính là chuyên gia thôi miên, vậy vì sao anh ta muốn giúp Mạc Cẩm Vân thôi miên cho anh, anh ta cũng không thiếu tiền…”
Hạ Diệp Chi nghĩ nghĩ còn nói thêm: Không, cho dù Lưu Chiến Hằng thật sự vì tiền, vậy anh ta hoàn toàn không cần thiết phải giúp Mạc Cẩm Vân làm việc, anh ta giúp anh làm việc không phải càng có tiền đồ hơn sao? Anh mới là Tổng Giám đốc Mạc thị, anh mới là người có quyền thế nhất.”
Cô phân tích một trận, nói: “Cho nên em cảm thấy suy nghĩ này của anh không thành lập.”
“Anh ta không thiếu tiền, nhưng có một thứ so với tiền còn quan trọng hơn.” Trong lời nói của Mạc Đình Kiên có ẩn ý rất rõ ràng, ánh mắt cũng bình tĩnh khoá trên người Hạ Diệp Chi.
“Nhìn như vậy làm gì?” Hạ Diệp Chi không dám tin nói: “Anh sẽ không phải là muốn nói, Lưu Chiến Hằng là vì thích em, cho nên ba năm trước thôi miên cho anh đấy chứ?”
“A!”
Mạc Đình Kiên cười lạnh một tiếng: “Không loại trừ khả năng này.”
“Ở trong mắt anh, anh cảm thấy em là tiên nữ sao? Mặc kệ là ai đều sẽ thích em?” Cô và Lưu Chiến Hằng ở chung lâu như vậy, thật sự không cảm giác được Lưu Chiến Hằng thích cô, có tình yêu nam nữ với cô.
Cho nên, giả thiết này cũng hoàn toàn không thành lập.
“Em ngược lại giỏi đề cao chính mình, nhìn xem bản thân em đi, vừa ngốc vừa đần độn, giống tiên nữ chỗ nào?” Ánh mắt bắt bẻ của Mạc Đình Kiên ở trên người cô đánh giá qua lại, vẻ mặt lộ ra ghét bỏ.
Hạ Diệp Chi đang muốn nổi giận, Mạc Đình Kiên đột nhiên chậm rãi bổ sung một câu: “Lỡ như có người có thẩm mỹ khác thường giống anh, lại thích loại người vừa ngốc vừa đần độn như em thì sao?”
Anh còn cố ý nhấn mạnh chữ phía sau.
Hạ Diệp Chi tức giận đến muốn cắn anh, nhưng Mạc Đình Kiên dường như đã sớm đoán trước, sau đó lui về sau một bước: “Tuy rằng em không phải tiên nữ, nhưng anh lại cảm thấy ai cũng muốn tranh giàng với anh.”
Tuy rằng Mạc Đình Kiên kiêu ngạo làm càn, nhưng trong tình cảm lại cực kỳ nội liễm.
Anh rất ít khi biểu lộ tình cảm của mình, đều dùng hành động chứng minh với cô.
Cũng hiếm khi sẽ nói loại lời âu yếm này.
Hạ Diệp Chi nhất thời không phản ứng lại, một đôi con ngươi ngập nước trừng lớn, chớp cũng không chớp nhìn anh chằm chằm.
Trong lòng Mạc Đình Kiên vừa động, ôm lấy mặt cô hôn xuống.
So với nụ hôn lúc trước, nụ hôn này ôn nhu lại triền miên.
Ở tuổi này giống như Hạ Diệp Chi, đã sớm không phải độ tuổi dùng lỗ tai nghe tình yêu, thế nhưng nghe thấy Mạc Đình Kiên nói như vậy, vẫn cảm thấy rung động.
Không phải loại lời âu yếm lộ liễu, lại vô cùng động lòng người.
Trong lúc hoảng hốt, cô cảm giác được bàn tay Mạc Đình Kiên vào trong quần áo của cô.
Áo ngủ rộng thùng thình trên người cô, anh dễ như trở bàn tay mà dò xét đi vào.
“Mạc……”
Hạ Diệp Chi duỗi tay cản anh, giọng nói trầm thấp của Mạc Đình Kiên vang lên bên tai cô, mang theo một tia ý vị mê hoặc: “Chỉ sờ một chút.”
Động tác trên tay Hạ Diệp Chi trở nên có chút chậm chạp, thoạt nhìn ngược lại càng như cự tuyệt lại nghênh đón dục vọng.
Hai người hôn hôn liền ngã thành một đoàn trên sô pha.
Mạc Đình Kiên một bên hôn cô, một bên lột quần áo trên người cô.
Trên người Hạ Diệp Chi vốn dĩ chỉ có một cái áo ngủ, cho dù Hạ Diệp Chi liên tục lui về phía sau, bị buộc tới một góc trên sô pha, cũng vẫn không thể giữ được quần áo kia trên người.