Hạ Diệp Chi sắc mặt thay đổi, mới giây trước trong lòng tràn đầy vui sướng giờ đây lại trầm xuống,
Cô biết Lưu Chiến Thiên tuyệt sẽ không dễ dàng đưa cô đi gặp Lưu Chiến Hằng như vậy.
Lưu Chiến Thiên nhìn thấy sự chần chừ của cô, cười nói:” Sao thế? Không dám đi sao?”
“Nói lời giữ lời chứ? Sẽ đưa tôi đi gặp Lưu Chiến Hằng chứ? Hạ Diệp Chi tất nhiên dám đi gặp, nhưng cô không tin tưởng Lưu Chiến Thiên.
Lưu Chiến Thiên đuôi mắt cong lên, trong giọng nói mang theo vẻ tức giận: ” Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. ”
Hạ Diệp Chi khẽ cắn môi nói: ” Được, tôi đi cùng anh.”
Lưu Chiến Thiên như sớm đã biết trước, Hạ Diệp Chi sẽ đồng ý cùng anh ta đi gặp Lưu Chiến Hằng, vẻ mặt cũng không có vẻ gì là bất ngờ, trực tiếp đứng dậy:” Đường có hơi xa, chúng ta bây giờ bắt đầu xuất phát thôi.”
Hạ Diệp Chi đi theo anh ta ra khỏi quán cà phê, lên xe cùng anh ta.
Xe của Lưu Chiến Thiên là loại xe Jeep, nhìn rất ngầu.
Anh ta lái xe, Hạ Diệp Chi ngồi ghế kế bên tài.
Chiếc xe dần dần đi ra khỏi khu vực nội thành, lái về phía thôn làng.
Hạ Diệp Chi dọc đường đi đều nhìn ra ngoài cửa sổ, ghi nhớ những kí hiệu ven đường, và những kí hiệu đặc biệt.
Không chừng lúc nào đó còn dùng tới.
Lưu Chiến Thiên nhìn cô qua kính chiếu hậu:” Khả năng ghi nhớ của cô có tốt không?”
Hạ Diệp Chi hết sức cẩn thận nói:” Trí nhớ của tôi không tốt, ba năm trước bị ngã tổn thương tới não, còn bị mất trí nhớ một khoảng thời gian.”
Ai ngờ, Lưu Chiến Thiên nói tiếp câu sau:” Việc này tôi đã biết.”
Hạ Diệp Chi cứ cảm thấy Lưu Chiến Thiên hình như đoán được cô đang nghĩ gì, cũng không nói gì nữa với anh ta.
Nói ít sai ít.
Cô không nói gì nữa, nhưng Lưu Chiến Thiên lại không chịu nhàn rỗi, cứ luôn bắt chuyện với cô.
Hạ Diệp Chi chỉ cười cười cho có lệ hoặc ” Ừ ” một tiếng.
Xe chạy tầm 5,6 tiếng sau, lái tới một thị trấn nhỏ cạnh bờ biển.
Trấn nhỏ rất náo nhiệt, nhưng cũng rất quen thuộc.
Lưu Chiến Thiên lái xe vào trong trấn, thì thả chậm tốc độ, trên đường đều có người chào hỏi anh ta.
Có người quen biết anh ta, cũng có nghĩa là đây là nơi ở của Lưu Chiến Thiên.
Chắc có lẽ cũng gần tới nơi rồi.
Quả nhiên, qua thêm mười phút nữa, chiếc xe dừng trước cửa một biệt thự.
Một biệt thự nhỏ kiểu châu Âu ba tầng, trong sân nhà có khá nhiều cây, nhưng bởi vì gần tới mùa đông nên có vẻ tiêu điều.
Trong sân nhà còn có người giúp việc đang quét nhà, có vệ sỹ mặc thường phục đi tuần tra.
Có thể nhìn thấy biệt thự này được trông coi hết sức nghiêm mật.
Xuống xe.
Giọng nói của Lưu Chiến Thiên vang lên, Hạ Diệp Chi lúc này mới lấy lại tinh thần, tháo dây đai an toàn ra, mở cửa xuống xe.
Anh ta đi ở phía trước đi vào cửa lớn biệt thự, Hạ Diệp Chi theo sát phía sau.
Nhừng người giúp việc trong sân nhìn thấy Lưu Chiến Thiên đều cung kính nói:” Ngài đã trở về rồi.”
Lưu Chiến Thiên cũng không để ý tới, đi vào bên trong.
Đi vào bên trong biệt thự, Lưu Chiến Thiên liền phân phó người giúp việc:” Đưa cô Hạ vào phòng khách nghỉ ngơi.”
Người giúp việc là người nước M, Lưu Chiến Thiên nói tiếng trung.
Người giúp việc đi đến trước mặt Hạ Diệp Chi, dùng tiếng trung không được chuẩn lắm nói: “Cô Hạ, xin hãy đi theo tôi.”
Hạ Diệp Chi nhìn cô giúp việc, đưa tay kéo cánh tay của Lưu Chiến Thiên:” Không phải anh nói sẽ đưa tôi đi gặp Lưu Chiến Hằng sao?”
Tôi nói sẽ đưa cô đi gặp Lưu Chiến Thiên nhưng có nói là khi nào sao? Tôi có nói vừa tới liền đưa cô đi gặp Lưu Chiến Hằng sao? Lưu Chiến Thiên vẻ mặt nở nụ cười, bộ dáng này giống Lưu Chiến Hằng nhất.
Nhưng mà, Hạ Diệp Chi lúc này rất tỉnh táo, người đàn ông này không phải là Lưu Chiến Hằng.
Hạ Diệp Chi mím chặt môi, xoay đầu nhìn bên ngoài biệt thự, ở đó vẫn luôn có vệ sỹ đi tuần, cho dù cô có muốn bỏ chạy thì cũng chỉ là muốn mà thôi.
Cô nhìn chằm chằm Lưu Chiến Thiên căm hận nói: “Đê tiện!”
Lưu Chiến Thiên chỉ mỉm cười, nụ cười nhìn rất đáng ghét.
Hạ Diệp Chi oán hận nhìn chằm chằm Lưu Chiến Thiên một cái liền đi theo cô giúp việc lên lầu.
Bên trong biệt thự canh chừng nghiêm mật, Nếu Lưu Chiến Thiên thật sự muốn đưa Lưu Chiến Hằng về thì chắc cũng sẽ ở trong biệt thự này.
Nếu cô đã tới đây, thì ở đây trước, sớm muộn gì cũng nhìn thấy Lưu Chiến Hằng.
Hạ Diệp Chi được người giúp việc đưa đến một phòng khách.
Phòng được trang trí theo phong cách nông thôn tây âu, sau khi người giúp việc đi ra, Hạ Diệp Chi mới bắt đầu đánh giá căn phòng.
Căn phòng này thể hiện rõ là phòng của phụ nữ ở, hơn nữa tất cả đồ vật ở đây đều rất đẹp đẽ.
Hạ Diệp Chi mở hộc tủ bàn trang điểm ra, sau đó mở tủ quần áo.
Lúc mở tủ quần áo, cô không khỏi kinh ngạc, đầy tủ là quần áo, còn là quần áo mới tinh, toàn bộ chưa xé mạc, giông như được chuẩn bị cho ai đó.
Những bộ quấn áo được treo san sát nhau, Hạ Diệp Chi với tay lấy một bộ ra đều phải có chút nhọc nhằn, chỉ có thể kéo góc áo ra xem thử là quần áo như thế nào.
Cô nhìn từ trái qua phải, phát hiện, những bộ quần áo nữ này không phải dành riêng cho cùng một lứa tuổi.
Phía bên trái là quần áo mang phong cách nhẹ nhàng thành thục, cắt may và kiểu dáng tương đối chín chắn, thích hợp cho những người phụ nữ có độ tuổi như Hạ Diệp Chi, đi thêm về phía trước chính là váy hoa, đồ thủy thủ…
Càng sắp về phía trước càng thể hiện độ tuổi càng thấp.
Cách sắp xếp trang phục như ghi lại độ tuổi của một người phụ nữ, từ lúc là một thiếu nữ ngây ngô cho đến khi trở thành một người phụ nữ thành thục.
Giống như một nghi thức nào đó.
Những bộ quần áo này tuyệt đối không phải chuẩn bị cho cô, mà là chuẩn bị cho chủ nhân vốn dĩ của căn phòng này.
Hạ Diệp Chi đóng tủ quần áo lại, ngồi trên giường, tĩnh tâm lại bắt đầu suy nghĩ.
Bây giờ không phải là lúc để suy nghĩ vẩn vơ, chủ nhân vốn dĩ của căn phòng này là ai đối với cô không quan trọng, quan trọng là Lưu Chiến Hằng đang ở đâu.
Từ lúc cô và Lưu Chiến Thiên gặp mặt cho đến bây giờ, Lưu Chiến Thiên mở miệng ra là gọi ” Lưu Chiến Hằng, chưa từng gọi qua một tiếng ” Anh trai ” hoặc ” Em trai”.
Điểm này có thể thấy được mối quan hệ của anh em họ không được tốt lắm.
Nhưng Lưu Chiến Thiên nói anh ta biết chuyện trên đảo, còn biết chuyện cô bị mất trí nhớ…
Nếu không phải vì Lưu Chiến Hằng nói cho anh ta thì sao anh ta biết được?
Không đúng, Lưu Chiến Thiên lúc trước có nói một câu, anh ta nói vốn dĩ người cứu cô là anh ta.
Hạ Diệp Chi giơ tay xoa xoa huyệt thái dương của mình, quá hỗn loạn, tất cả mọi việc rối tung lên thành một đống, cô căn bản không có đầu mối nào.
Lúc này cô có hơi nhớ Mạc Đình Kiên rồi.
Mạc Đình Kiên thông minh, nhất định sẽ tìm ra mấu chốt trong những thông tin này chứ không phải giống cô rối thành một cục như thế này.
Thế nhưng cô và Mạc Đình Kiên đã mấy ngày không liên lạc rồi.
Cô cũng là sau khi tới nước M mới hiểu rõ, Mạc Đình Kiên không phải không tức giận, mà là anh thay đổi sự bày tỏ tức giận theo một cách khác.
Nước M là cô tự đến, hơn nữa là tiền trảm hậu tấu, Mạc Đình Kiên tức giận cũng có lý.
Chính vì vậy cô mới cần phải xử lý xong tất cả việc này.
Hạ Diệp Chi rút điện thoại ra xem. ngót tay trượt trên màn hình vài cái rồi lại để điện thoại về chỗ cũ.
Chuyện của cô cô tự mình giải quyết.