Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn

Chương 664: Chương 664: Nhìn có chút hung dữ mà thôi




Trong lòng Tô Miên đang suy nghĩ gì, Hạ Diệp Chi mười phân rõ ràng.

Tô Miên đây là quyết định không bỏ qua cho cô, đương nhiên cô cũng sẽ không lùi bước.

Hạ Diệp Chi biết, Tô Miên hẳn là ngột ngạt quá lâu, hiện tại thật vất vả vươn mình, đương nhiên muốn liều chiếm địa vị.

“Không nói cái này, nhìn bản thảo một chút đi.” Hạ Diệp Chi đem bìa cứng bên người lấy ra, đưa cho Tần Thủy San.

Mấy tập bản thảo của cô đều ở bên trong.

Nói tới chính sự, Tần Thủy San cũng nghiêm túc: “Tôi xem trước một chút.”

Tần Thủy San nhìn rất chăm chú, thỉnh thoảng nhìn ra vài vấn đề.

“Sau này cần cô thảo luận cùng đoàn kịch một chút, phía sau có nhiều chỗ cần sửa lại.”

“Dù muốn muốn khởi động máy, chí ít cũng đợi đến năm sau chứ?” Hạ Diệp Chi đối với chuyện này đúng là không có ý kiến gì.

Tần Thủy San cho giá cả không sai, hơn nữa về phương diện kịch bản, Tần Thủy San cũng rất tôn trọng nguyên tác của biên kịch.

“Đúng vậy, khẳng định là phải chờ tới năm sau.” Tần Thủy San nói xong, nhìn thời gian một chút: “Thời gian không còn sớm, cùng đi ăn một bữa cơm đi.”

Hạ Diệp Chi cũng không từ chối, gật gật đầu.

Hai người đồng thời ra cửa, Hạ Diệp Chi trực tiếp hướng về một chiếc xe hơi màu đen đi đến.

Hạ Diệp Chi trước đây mỗi khi đến phòng làm việc của Tần Thủy San đều là lái xe đến, Tần Thủy San đối với xe của Hạ Diệp Chi quen thuộc, cô liếc mắt nhìn chiếc xe kia, liền biết không phải xe của Hạ Diệp Chi.

Trong xe thật giống như có người.

Hạ Diệp Chi đi tới bên cạnh cửa xe, đưa tay gõ gõ cửa sổ xe.

Cửa xe hạ xuống, khuôn mặt của Tiêu Thâm xuất hiện ở trước mắt.

Tiêu Thâm làm bảo tiêu của cô, vô cùng tận trách ra ngoài cùng cô.

“Tôi muốn cùng Tần Thủy San ăn cơm.” Hạ Diệp Chi hơi cúi đầu, hướng về Tiêu Thâm nói chuyện.

Tiêu Thâm gật đầu một cái, dáng vẻ không muốn nói nhiều.

Hạ Diệp Chi cảm thấy Tiêu Thâm người này kỳ thực vẫn có chút kỳ quái, anh ta khi ở cùng cô ở chung còn rất tỉ mỉ, cũng rất quan tâm cô, chỉ có điều lúc bình thường có chút quá mức lạnh nhạt.

Lạnh nhạt như vậy thật sự không cân xứng với sự quan tâm dành cho cô.

Thật giống như là có người ép buộc anh, buộc anh phải đối với cô như vậy.

Hạ Diệp Chi nghĩ mãi mà không ra, cũng có khả năng là Tiêu Thâm người này vốn là khó chịu.

Tiêu Thâm không muốn nói nhiều, nhưng Hạ Diệp Chi là một người có lương tâm cố chủ, vẫn hỏi: “Anh cùng chúng tôi đi ăn được không?”

“Không cần phải để ý đến tôi.” Tiêu Thâm không hề cảm xúc trả lời.

Được rồi.

Hạ Diệp Chi xoay người trở lại bên cạnh Tần Thủy San.

Tần Thủy San vừa rồi tuy rằng không đi theo, thế nhưng cô cách xe của Tiêu Thâm không xa, cô không thấy rõ mặt Tiêu Thâm, chỉ biết là đàn ông.

Hạ Diệp Chi đi tới, Tần Thủy San liền ái muội cười cợt: “Tôi nói tại sao cô lại có một dáng vẻ dửng dưng như vậy, hóa ra là có người mới rồi.”

“Cái gì mới cũ?” Hạ Diệp Chi trong lúc nhất thời chưa kịp phản ứng.

Tần Thủy San hướng Tiêu Thâm bên kia liếc mắt nhìn, tiến đến bên tai Hạ Diệp Chi nhỏ giọng nói: “Đàn ông mới.”

Hạ Diệp Chi sửng sốt một chút, khẽ cau mày: “Anh ta là bảo tiêu của tôi.”

“A?” Lần này đến phiên Tần Thủy San sững sờ.

Cô vừa rồi thật sự cho rằng, người đàn ông trong xe kia thật sự là bạn trai của Hạ Diệp Chi.

Tần Thủy San cảm thấy có chút lúng túng.

Cô lập tức nói sang chuyện khác: “Lên xe trước, chết đói rồi.”

Hạ Diệp Chi thuận thế leo lên, cũng không nói tiếp đề tài này.

Cô thắt chặt dây an toàn, từ kính chiếu hậu bên trong nhìn một chút, phát hiện Tiêu Thâm lái xe đi theo.

Trải qua chuyện lần trước, Hạ Diệp Chi đưa xe đi bảo dưỡng, vẫn chưa lấy về, Tiêu Thâm đang lái xe của anh ta.

Xe của Tiêu Thâm không đắt, chừng 600 triệu, rất khiêm tốn.



Tần Thủy San mang Hạ Diệp Chi đi tới một nhà hàng mới mở, mùi vị rất bình thường.

Nói thẳng một chút thì có chút khó ăn.

Nhưng Hạ Diệp Chi cũng không để ý cái này, món ăn vào bàn liền vùi đầu đầu bắt đầu ăn.

Tiêu Thâm cũng cùng theo vào, ở chỗ bên cạnh ngồi xuống, cũng ăn món ăn.

Hạ Diệp Chi chỉ muốn cơm nước xong nhanh đi về.

Cô chịu thương lần này, đều không đến xem Mạc Hạ.

Hiện tại cắt chỉ đã khá hơn một chút, cô muốn đi xem Mạc Hạ.

Nếu như có thể, cô muốn cùng Mạc Đình Kiên nói chuyện một chút, đem Mạc Hạ đến nơi của cô một thời gian ngắn.

Đã gần cuối năm, cô hiện tại không có chuyện gì làm, lại có bảo tiêu Tiêu Thâm năng lực xuất chúng ở đây, cô cũng không cần lo lắng an toàn.

Hạ Diệp Chi lúc ăn cơm đúng là không chú ý đến Tiêu Thâm, Tần Thủy San liên tiếp hướng về bên kia nhìn Tiêu Thâm.

Một lát sau, Tần Thủy San thần thần bí bí từ đối diện đến gần Hạ Diệp Chi: “Cô tìm người bảo tiêu này ở đâu vậy, xem ra không đơn giản a.”

“Hả? Làm sao?” Hạ Diệp Chi cũng không khỏi hướng về Tiêu Thâm liếc mắt nhìn.

Tiêu Thâm gọi hai phần món ăn, đã ăn sạch sành sanh, đang nắm điện thoại di động không biết đang nhìn cái gì, cau mày làm như gặp phải chuyện gì phiền lòng.

Hạ Diệp Chi đúng là cực kỳ hiếm thấy Tiêu Thâm lộ ra tâm tình như vậy, cô âm thầm suy đoán, Tiêu Thâm thật sự có quan hệ với Mạc Cẩm Vân?

“Cô không cảm thấy bảo tiêu của mình nhìn khá giống lão đại hắc bang trong phim sao? Anh ta có một loại cảm giác trải qua rất nhiều sự đời, tung hoành tứ phương!”

Không thể không nói, Tần Thủy San nhìn người vẫn rất chuẩn.

“Có sao? Tại sao tôi không nhìn ra? Anh ta nhìn vẻ ngoài có chút hung dữ mà thôi.” Hạ Diệp Chi không tỏ rõ ý kiến, có ý định thay Tiêu Thâm che giấu thân phận.

Cũng may Tần Thủy San cũng chỉ là thuận miệng nói một chút mà thôi, một bảo tiêu xác thực không đáng cô để bụng.

Ăn cơm xong, Hạ Diệp Chi cùng Tần Thủy San tách ra, ngồi xe Tiêu Thâm trở về.

Hạ Diệp Chi muốn đến xem Mạc Hạ, thì có chút phân vân.

Cô suy nghĩ một chút, mới gọi một cú điện thoại cho Thời Dũng.

Thời Dũng nghe điện thoại đúng là rất nhanh, chỉ vang lên hai tiếng đã bắt máy.

“Cô Hạ.” Thời Dũng lần này đổi giọng rất có thứ tự.

Thời Dũng đối với cô vẫn cung kính lại khách khí, Hạ Diệp Chi ngữ khí ôn hòa nói: “Thời trợ lý, Mạc Đình Kiên đang ở Mạc thị sao?”

Tuy rằng cô cùng Mạc Đình Kiên hiện tại biến thành như vậy, nhưng Thời Dũng không đắc tội cô, cô đối với Thời Dũng tự nhiên cũng khách khí.

Thời Dũng đầu kia trầm mặc chốc lát: “Thiếu gia đang họp.”

“Ha, sau khi anh ta họp xong, anh nói với anh ta một chút, tôi muốn để Mạc Hạ đến chỗ của tôi một thời gian ngắn. Làm phiền anh.”

Hạ Diệp Chi khách khí như vậy, Thời Dũng tự nhiên cũng có chung ngữ khí: “Tôi biết rồi, tôi sẽ nói cho thiếu gia.”

Cúp điện thoại, Hạ Diệp Chi nhìn về phía Tiêu Thâm: “Đi chỗ của Mạc Đình Kiên, tôi đi xem xem Hạ Hạ.”

Tiêu Thâm nhìn cô một cái, giống như có thâm ý khác.

Hạ Diệp Chi cau mày: “Anh nhìn tôi như vậy làm cái gì?”

Tiêu Thâm cũng không nói lời nào, trực tiếp lái xe đi đến biệt thự của Mạc Đình Kiên.

Sau khi đến biệt thự của Mạc Đình Kiên, Hạ Diệp Chi xuống xe, mang Tiêu Thâm đi vào trong.

Mạc Đình Kiên ở công ty họp, Hạ Diệp Chi đi đến nơi này xem Hạ Hạ, trái lại cảm thấy ung dung một ít.

Cô hiện tại cũng không biết nên dùng tâm tình gì đối mặt với Mạc Đình Kiên.

Chỉ là, khi cô đi vào phòng khách, liền nhìn thấy người vốn nên nên ở công ty họp đang đi từ trên lầu xuống…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.