Hạ Diệp Chi rót nước để trước mặt Tề Thành nói: “Bây giờ anh có thể nói rồi chứ? Có chuyện gì xảy ra với anh vậy?”
Tề Thành bưng ly nước lên nhìn Hạ Diệp Chi nói: “Tôi uống nước trước đã.”
Hạ Diệp Chi gật đầu: “Anh uống đi.”
Tề Thành uống nước, thoạt nhìn có vẻ không tập trung. Sau khi anh đặt ly nước xuống, khuôn mặt căng thẳng giống như không biết nên mở miệng thế nào.
Hạ Diệp Chi hơi nghiêng đầu, khoanh tay dựa về sau nói: “Tề Thành, hôm nay anh rất lạ.”
“Có sao?” Khóe miệng của Tề Thành hơi giật giật, lộ ra nụ cười rất miễn cưỡng.
Hạ Diệp Chi càng cảm thấy lạ hơn.
Cô quan sát Tề Thành từ trên xuống dưới một lượt. Anh ta vẫn mặc bộ quần áo thường ngày, dù sao anh ta cũng chỉ mặc hai bộ quần áo đó, Hạ Diệp Chi sớm đã nhớ kỹ.
Thoạt nhìn anh cũng không bị thương, vẻ mặt cũng chẳng có đau khổ gì.
Vậy thì lạ rồi, đúng là Hạ Diệp Chi nghĩ không ra chuyện gì có thể khiến cho Tề Thành trở nên lạ lùng như vậy.
Hạ Diệp Chi đánh giá quá mức trắng trợn khiến Tề Thành cảm thấy hơi bức rứt lại, anh lại bưng ly nước lên uống, vô cùng mất tự nhiên.
Uống nước xong anh nhìn Hạ Diệp Chi nói: “Quên đi, vẫn là đừng nói chuyện của tôi. Cô thì sao? Cô và Mạc Đình Kiên ra tòa có hy vọng thắng không?”
Hạ Diệp Chi ngẩn ra một hồi mới nói: “Không có hy vọng gì nhưng tôi nhất định phải thắng.”
Giống như rốt cuộc đã tìm được đề tài thích hợp, Tề Thành trở nên tự nhiên hơn rất nhiều: “Cô muốn thắng anh ấy hình như hơi khó.”
“Tôi biết.”
“Nhưng cũng vẫn có hi vọng.”
“Ừm.”
“…” Tề Thành mím môi không biết nói gì.
Hai người vốn là cũng không có gì hay để tán gẫu, thật ra Hạ Diệp Chi cũng hơi lúng túng.
Đột nhiên, Tề Thành đứng bật dậy nói: “Tôi bỗng nhiên nhớ lại tôi còn đang hầm canh ở nhà, tôi về trước đây.”
Cũng không chờ Diệp Hạ Chi phản ứng lại, anh đã rời đi giống như đang chạy trốn Hạ Diệp Chi.
Lúc Hạ Diệp Chi quay đầu nhìn lại thì thấy cửa đã bị đóng lại rồi.
Cô nghĩ không ra, rốt cuộc Tề Thành này bị làm sao?
Ngoài cửa.
Tề Thành vừa đóng cửa lại, đã lấy điện thoại ra gọi đi.
Ngược lại chủ nhân của đầu dây bên kia lại nhận điện thoại rất tích cực, chỉ vừa đổ hai tiếng chuông đã bắt máy.
“Mạc Đình Kiên, cậu xem tôi là gì chứ? Tôi là một vệ sĩ chứ không phải là má già. Vợ cậu xảy ra chuyện gì cậu lại bảo tôi đi thăm dò? Nếu lần sau còn loại chuyện như thế này nữa, tôi nói cho cậu…”
Mạc Đình Kiên cắt ngang lời của anh ta: “Cô ấy có nói gì không?”
Tề Thành giọng điệu tức giận: “Không nói gì cả.”
Đầu dây bên kia yên tĩnh chốc lát: “Tôi biết rồi.”
Cảm thấy Mạc Đình Kiên sắp cúp điện thoại, Tề Thành giống như nhớ tới chuyện gì đó nói: “Cậu đừng vội cúp điện thoại, Hạ Diệp Chi thức đêm cậu biết, cô ấy bị bệnh cậu cũng biết, ngay cả tâm trạng cô ấy không tốt cậu cũng biết! Không phải cậu gắn camera ở nhà cô ấy đấy chứ?”
Tề Thành đã muốn hỏi Mạc Đình Kiên vấn đề này từ lâu rồi, nhưng không phải là quên thì là không có thời gian nên vẫn chưa hỏi được.
Mạc Đình Kiên chẳng trả lời anh ta đã cúp điện thoại.
Tề Thành cười gằn một tiếng, tự lẩm bẩm: “Cái kẻ biến thái này.”
Sau đó bỏ điện thoại vào túi rồi vội vàng trở về nhà mình.
*
Ở đầu bên kia điện thoại, cúp điện thoại của Tề Thành xong Mạc Đình Kiên gọi điện thoại cho Thời Dũng: “Cậu vào đây một lát.”
Thời Dũng rất nhanh đã có mặt.
“Cậu chủ, có chuyện gì ạ?”
Mạc Đình Kiên dặn dò anh ta: “Cậu đi điều tra xem sau khi Hạ Diệp Chi rời khỏi Kim Hải thì cô ấy đã gặp ai?”
Từ sau khi Thời Dũng biết kế hoạch của Mạc Đình Kiên, Mạc Đình Kiên chẳng kiêng nể gì bảo anh ta đi theo dõi hành tung của Hạ Diệp Chi.
“Vâng.” Thời Dũng đáp một tiếng sau đó xoay người đi ra ngoài.
Lúc ra tới cửa, anh ta nghe thấy Mạc Đình Kiên thúc giục: “Nhanh lên.”
Thời Dũng không thể làm gì khác hơn là ‘vâng’ một tiếng rồi mở cửa đi ra ngoài.
Chẳng bao lâu Thời Dũng đã trở về.
Thời Dũng ôm một chồng tài liệu đến trước bàn làm việc của Mạc Đình Kiên: “Sau khi mợ chủ rời khỏi Kim Hải, vốn là muốn lái xe về nhà, nhưng trên đường có xe theo dõi cô ấy, kết quả người theo dõi cô ấy lại là Tiêu Thanh Hà mẹ ruột của mợ chủ.”
Mạc Đình Kiên vừa nghe vừa lật tài liệu xem, khi nghe tới cái tên này động tác trên tay anh hơi dừng lại.
“Tiêu Thanh Hà?” Đã lâu rồi anh chưa nghe đến cái tên này.
“Đúng.” Thời Dũng gật đầu nói tiếp: “Mợ chủ và mẹ ruột của mợ nói chuyện với nhau trên xe một lát, nhưng hình như hai người nói chuyện không vui lắm nên xảy ra cãi vã, sau đó mợ chủ đã trở về nhà.”
Mạc Đình Kiên dựa lưng vào ghế, hơi cau mày nói: “Có thể điều tra được hai người bọn họ nói chuyện gì không?”
“Cũng không gắn camera trên xe của mợ chủ nên không biết được hai người bọn họ nói chuyện gì…”
Thời Dũng thấy Mạc Đình Kiên càng lúc càng trở nên nghiêm túc, anh ta không dám tin hỏi: “Cậu chủ, cậu chắc không phải thực sự gắn camera trên xe của mợ chủ đấy chứ?”
Ánh mắt của Mạc Đình Kiên trở nên sâu hơn, như cười như không nói: “Cậu nói xem?”
“Chuyện này… không hay lắm nhỉ?” Thời Dũng có thể hiểu được ý nghĩ của Mạc Đình Kiên nhưng anh không tán thành cách làm của Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên cúi đầu, một lần nữa xem tài liệu trong tay nói: “Cậu đi ra ngoài đi.”
Thời Dũng xoay người đi ra ngoài.
Khi anh đi đến cửa, sau lưng truyền tới giọng nói của Mạc Đình Kiên: “Tìm cơ hội làm chuyện này cho nhanh.”
Thời Dũng nghe vậy, dưới chân hơi lảo đảo suýt chút nữa đã ngã xuống đất.
Vốn dĩ anh cho rằng Mạc Đình Kiên đã bỏ ý định gắn camera trên xe của Hạ Diệp Chi, không ngờ Mạc Đình Kiên lại đúng là muốn làm như vậy…
“Cậu chủ…” Thời Dũng còn muốn khuyên anh một lần: “Nếu mợ chủ biết được chuyện này, chắc chắn mợ sẽ rất tức giận…”
Tình cảm giữa người với người vừa đơn giản lại vừa phức tạp.
Mạc Đình Kiên xuất phát từ ý tốt là vì muốn quan tâm Hạ Diệp Chi nhưng cách làm này không thích hợp lắm…
Thời Dũng đứng ở cạnh cửa đợi một hồi lâu, nhưng Mạc Đình Kiên lại không ngẩng đầu lên nhìn anh.
Anh biết Mạc Đình Kiên đã quyết định làm chuyện này, căn bản sẽ không nghe lời khuyên của người khác.
Thời Dũng không thể làm gì khác hơn là đẩy cửa đi ra ngoài.
Chạng vạng lúc Mạc Hạ tan học, Thời Dũng lái xe đi đón Mạc Hạ.
Trước cửa trường học anh gặp Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi chủ động chào hỏi: “Chào trợ lý Thời.”
Thời Dũng mỉm cười: “Chào cô Hạ.”
Hạ Diệp Chi cũng mỉm cười theo nói: “Hôm nay tôi định đón Mạc Hạ đến chỗ của tôi. Tôi đã nhắn tin cho Mạc Đình Kiên rồi, anh ấy không nói cho anh biết sao?”
“Cậu chủ không nói.” Thời Dũng nói xong, vỗ đầu mình: “Tôi nhớ lại còn xấp tài liệu vẫn chưa đưa cho cậu chủ, để tôi gọi điện cho cậu ấy trước.”
Anh nói xong, xoay lưng bước về phía trước vài bước, gọi cho một số điện thoại nói: “Chờ một chút anh đến đây tìm cơ hội chọc thủng lốp xe của tôi.”
Cúp điện thoại, Thời Dũng lại đi tới cửa trường học, còn đi vào trong nhìn một chút: “Mạc Hạ sắp ra rồi.”
Hạ Diệp Chi gật đầu, cô cảm thấy ngày hôm nay Thời Dũng cũng hơi kỳ lạ.
Cũng không lâu lắm, Mạc Hạ đã đi ra.
“Mẹ!” Mạc Hạ vui vẻ chạy tới trước mặt Hạ Diệp Chi, phát hiện Thời Dũng cũng có mặt, cô bé rất ngoan ngoãn nói: “Chào chú Thời Dũng.”
Sau đó, một nhóm ba người đi về phía bãi đậu xe.
Thời Dũng mới vừa đi tới trước xe của mình đã cả kinh nói: “Sao lốp xe hư rồi?”
Xe của Hạ Diệp Chi đậu cách đó không xa, nghe vậy quay đầu nhìn Thời Dũng: “Trợ lý Thời, xe của anh sao vậy?”
“Hư rồi.” Thời Dũng khẽ cau mày, sắc mặt hơi khó coi: “Lốp xe bị người ta xăm thủng.”
Hạ Diệp Chi nghĩ đến Thời Dũng vừa nãy còn gọi điện thoại nói có tài liệu gấp thì chủ động đề nghị nói: “Hay là tôi chở anh một đoạn, vừa hay cũng tiện đường.”
Thời Dũng gật đầu, khách sáo nói: “Vậy thì đành làm phiền cô Hạ rồi.”
Anh đi tới trước mặt Hạ Diệp Chi, vẻ mặt không thay đổi, nói dối: “Cô Hạ, cô để tôi lái xe cho, tôi về công ty có chuyện gấp, đợi sau khi cô và Mạc Hạ đến đó rồi, tôi có thể mượn xe cô đến công ty không?”