Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn

Chương 598: Chương 598: Nổi giận




Rốt cục, khi Mạc Đình Kiên tiếp tục gắp thức ăn cho Hạ Diệp Chi, Lưu Chiến Hằng đã quăng mạnh đôi đũa lên bàn rồi lạnh lùng nói: “Ly, tiễn khách!”

Ngay từ đầu, Ly đã không ưa gì Mạc Đình Kiên nên lập tức đứng dậy bước tới trước mặt Mạc Đình Kiên: “Ngài Mạc, mời.”

Mạc Đình Kiên thong thả đặt đũa xuống rồi ung dung hỏi Thời Dũng ngồi ở đối diện: “Thời Dũng, ăn no chưa?”

Thời Dũng im lặng một chút rồi mới lên tiếng: “Không hợp khẩu vị cho lắm.”

“Ừ.” Lúc này Mạc Đình Kiên mới đứng dậy: “Vậy thì đi thôi.”

Đừng nói là Lưu Chiến Hằng, khách quan mà nói ngay cả Hạ Diệp Chi cũng cảm thấy Mạc Đình Kiên rất quá đáng.

Hai người này kẻ tung người hứng, hoàn toàn không xem Lưu Chiến Hằng ra gì.

Mạc Đình Kiên và Thời Dũng người trước người sau đi ra ngoài không thèm quay đầu lại một lần.

Lưu Chiến Hằng đột nhiên đứng dậy, hất hết số đồ ăn trên bàn xuống đất.

Chén đĩa rơi xuống đất, vỡ loảng xoảng.

Phản ứng đầu tiên của Hạ Diệp Chi là ôm Mạc Hạ vào lòng.

Mạc Hạ hoàn toàn sững sờ vì sợ hãi.

Ngày đó, khi trí nhớ của Mạc Đình Kiên đột nhiên trở nên hỗn loạn, không khống chế được tâm trạng cũng từng hất đổ đồ trong biệt thự như thế.

Lưu Chiến Hằng lúc này quả nhiên cũng đang mất kiểm soát.

Ly ra gọi người đuổi bọn Mạc Đình Kiên đi, chưa kịp đi xa thì đã nghe thấy tiếng động trong phòng ăn nên lập tức quay trở lại.

Cô ta bình thản nhìn Hạ Diệp Chi: “Còn không đi?”

Mạc Hạ bị giật mình, dù Ly không nói, thì Hạ Diệp Chi cũng đang định đi.

Vì Ly đã nói như vậy nên cô liền bế Mạc Hạ ra ngoài, không chần chừ một giây nào.

Ly thấy Hạ Diệp Chi đi lẹ như vậy liền tức giận bật cười, thế nhưng tình trạng của Lưu Chiến Hằng lúc này khiến cô ta không có thời gian để ý đến những chuyện khác, cô ta đi tới trước mặt Lưu Chiến Hằng rồi lấy thuốc luôn mang theo trong túi ra cho anh ta uống.

Lưu Chiến Hằng lập tức hất đổ bình thuốc mà Ly đưa tới, cả người chìm trong cơn giận dữ: “Vứt đi!”

Bình thuốc bị anh ta hất văng trong nháy mắt đã được Ly vội chạy đi nhặt về.

“Cậu chủ…” Ly vô cùng lo lắng nhìn Lưu Chiến Hằng, nhưng không biết nên làm gì.

Cũng không dám tiếp tục đưa thuốc cho anh ta.

Cơn tức giận đang bùng nổ trong lồng ngực Chiến Hằng, anh ta chống hai tay xuống bàn ăn, hung dữ gào lên: “Dựa vào đâu mà nói Mạc Đình Kiên và tôi không giống nhau? Mạc Đình Kiên lẽ ra phải là người giống tôi!”

Từng lời anh ta nói như bị ngâm trong băng tuyết, chúng toát ra sự lạnh lẽo, rùng mình.

*

Hạ Diệp Chi dẫn Mạc Hạ ra khỏi phòng ăn, Mạc Hạ im lặng, ôm khuôn mặt bé nhỏ lại không nói một lời, nép chặt vào Hạ Diệp Chi.

Trong lòng Hạ Diệp Chi hiểu rõ, Mạc Hạ đã bị Lưu Chiến Hằng dọa sợ.

Với Hạ Diệp Chi thì đây là lần thứ hai cô nhìn thấy bộ dạng này của Lưu Chiến Hằng nên đã không còn kinh ngạc như lần đầu tiên bắt gặp nữa.

Hạ Diệp Chi quay lại nhìn về phía phòng ăn, sau đó liền dẫn Mạc Hạ đi lên lầu, trấn an Mạc Hạ xong thì nhân lúc Mạc Hạ đang ngủ, Hạ Diệp Chi tìm di động Mạc Đình Kiên đưa để gọi điện thoại cho anh.

Điện thoại vừa đổ chuông một tiếng đã có người bắt máy.

“Sao rồi?”

Giọng nói của Mạc Đình Kiên trầm ấm nghe rất êm tai, rất dễ nhận ra.

“Có một số việc vẫn chưa kịp nói cho anh biết.” Những tin tức mà Hạ Diệp Chi suy ra từ cuộc nói chuyện giữa Ly và Lưu Chiến Hằng mà cô nghe lén trước cửa phòng làm việc vẫn chưa được nói cho Mạc Đình Kiên.

Đầu dây bên kia im lặng, Hạ Diệp Chi chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở khe khẽ của Mạc Đình Kiên, dựa vào hơi thở khó mà đoán được anh đang nghĩ gì.

Nhưng kỳ lạ ở chỗ Hạ Diệp Chi lại có thể cảm nhận được tâm trạng của Mạc Đình Kiên đã thay đổi.

Cô đang định cất lời hỏi Mạc Đình Kiên làm sao vậy, nhưng đúng lúc này Mạc Đình Kiên lại lên tiếng: “Nói nghe thử xem.”

“Sáng hôm nay sau khi anh tới, Lưu Chiến Hằng đã cực kỳ nổi giận trong phòng làm việc, hất đổ rất nhiều thứ, vừa rồi cũng vậy, có điều sáng nay em đã nghe trộm được cuộc nói chuyện giữa anh ta và Ly, ban đầu đúng thật là anh ta có ý đồ khi tiếp cận em, nếu hiện tại các anh vẫn không điều tra được gì về Lưu Chiến Hằng thì có thể bắt đầu từ cô bé tên là “Loan Loan.”

Hạ Diệp Chi không dông dài mà trực tiếp nói những chuyện này với Mạc Đình Kiên luôn: “Loan Loan là một cô bé bị bệnh nặng phải dựa vào máy thở để duy trì sự sống, chắc có lẽ là người rất quan trọng với Lưu Chiến Hằng, cũng có khả năng là người thân của anh ta.”

Đối với người bình thường mà nói, dựa vào một vài thông tin bên lề để tìm người chẳng khác nào mò kim đáy biển.

Nhưng đối với Mạc Đình Kiên mà nói, một chút tin tức này thôi cũng đủ để anh ta tìm được cô bé tên Loan Loan trong thời gian ngắn.

Hạ Diệp Chi nói xong thì phát hiện Mạc Đình Kiên bên đó vẫn không nói gì nên cô nghi hoặc lên tiếng: “Mạc Đình Kiên? Anh vẫn còn nghe chứ?”

Giọng nói của Mạc Đình Kiên nghe rất nặng nề: “Làm sao em biết được chuyện này?”

Hạ Diệp Chi vừa rồi chỉ muốn nói những chuyện này cho Mạc Đình Kiên nghe và cũng lờ mờ cảm thấy giọng điệu của Mạc Đình Kiên hơi lạ, bây giờ nghe được giọng nói của Mạc Đình Kiên mới nhận ra trong giọng nói của anh ẩn chứa sự giận dữ.

“Nghe trộm.” Hạ Diệp Chi nói xong liền thỏ thẻ hỏi: “Sao vậy?”

“Em thật sự cho rằng Lưu Chiến Hằng sẽ không làm gì em sao?” Giọng nói lạnh lùng và nặng nề của Mạc Đình Kiên toát lên sự lạnh lẽo.

Hạ Diệp Chi sửng sốt một chút rồi mới trả lời: “Bọn họ không phát hiện ra em…”

“Hừ.” Mạc Đình Kiên cười khẩy, ngắt lời không cho Hạ Diệp Chi nói hết câu.

Hạ Diệp Chi không nói nữa, Mạc Đình Kiên làm vậy bảo sao cô tiếp tục được.

Hạ Diệp Chi đột nhiên nghĩ ngay đến một chuyện khác.

Nơi này cách khu vực thành thị rất xa, Mạc Đình Kiên đến đây vào buổi sáng, buổi tối lại đến ăn cơm, điều đó cho thấy anh không quay lại thành phố mà ở lại đây.

Hạ Diệp Chi hỏi anh: “Hiện tại anh đang ở đây vậy?”

Mạc Đình Kiên nói thẳng: “Nhà sát vách với Lưu Chiến Hằng.”

“Các anh đến đây lâu chưa?” Hạ Diệp Chi kinh ngạc hỏi tiếp.

Mạc Đình Kiên vẫn trả lời hờ hững như cũ: “Hai ngày trước.”

Bên ngoài vẫn còn đang tung tin Mạc Đình Kiên bị tai nạn xe, anh đã dùng vụ tai nạn để thu hút sự chú ý của người khác rồi lặng lẽ dọn đến ở sát vách Lưu Chiến Hằng.

“Lưu Chiến Hằng chắc sẽ nhanh chóng hành động thôi, có chuyện gì cứ gọi điện thoại cho anh, bất cứ lúc nào.” Mạc Đình Kiên nhấn mạnh hai chữ cuối cùng, thể hiện sự nghiêm túc và quan tâm một cách toàn diện.

Hạ Diệp Chi gật đầu, sau đó nhớ ra Mạc Đình Kiên không thể thấy cô gật đầu nên lại vội vã lên tiếng: “Được.”

“Ngủ ngon.” Mạc Đình Kiên chúc xong nhưng vẫn không cúp máy, anh chờ Hạ Diệp Chi cúp máy trước.

Hạ Diệp Chi hiểu ý anh nên chủ động cúp máy.

Cô tắt máy xong liền cất điện thoại rồi quay về giường đi ngủ.

Còn ở đầu dây bên kia, Mạc Đình Kiên vừa đặt điện thoại xuống, sắc mặt liền trở nên nặng nề.

Anh đứng bên cửa sổ tầng ba của biệt thự, biệt thự mà anh ở không xa biệt thự của Lưu Chiến Hằng, từ chỗ anh có thể vừa vặn nhìn thấy được vị trí của căn phòng mà Hạ Diệp Chi ở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.