Trong phòng họp, tất cả nhân viên quan trọng của bộ phận quan hệ công chúng đều đến đông đủ.
Sau khi Hạ Diệp Chi ngồi xuống, nhìn chung quanh một vòng mới hỏi: “Mọi người biết tôi triệu tập cuộc họp khẩn cấp là có chuyện gì không?”
Thời Dũng làm việc thận trọng, sau khi anh thông báo cho bộ phận quan hệ công chúng mở cuộc họp khẩn, đại khái biết là vì chuyện của Mạc Đình Kiên nên đã nhắc nhở một câu, còn chuẩn bị ít đồ.
Trong phòng họp cực kỳ yên tĩnh, mọi người cũng không ai lên tiếng trước.
Khoảng mấy giây trôi qua, mới có người dè dặt nói: “Là bởi vì tin tức liên quan đến anh Mạc trên mạng sao?”
Hạ Diệp Chi gật đầu: “Đúng thế.”
Hai tay cô đan vào nhau đặt trên bàn họp, sóng lưng thẳng tắp, giọng điệu giống hệt ngày thường: “Công ty chúng ta phải gỡ bỏ ngay những tin trên mạng kia, lương tăng gấp đôi, tiền thưởng tăng gấp đôi, mọi người làm được không?”
Người phía dưới liếc mắt nhìn nhau.
Vừa nãy bọn họ cũng đã tìm hiểu một số tin tức của Mạc Đìn Kiên.
Những tin tức này đột nhiên xuất hiện, che ngợp bầu trời.
Muốn gỡ bỏ một cách đẹp đẽ thì cũng không dễ dàng gì.
Hạ Diệp Chi thấy bọn họ chậm chạp không nói lời nào thì lên tiếng: “Nếu mọi người không làm được thì tôi chỉ có thể đi tìm đoàn đội khác làm được chuyện này thôi.”
Cuối cùng, tổng giám đốc bộ phận quan hệ công chúng đứng ra nói chuyện: “Chúng tôi sẽ dốc hết sức.”
“Tốt, tôi muốn thấy được thành quả một cách nhanh nhất. Chuyện này phải tiến hành một cách bí mật, không để cho bên ngoài biết được là do chúng ta đang PR, tan họp.”
Hạ Diệp Chi nói xong đứng lên đi ra ngoài.
*
Những tin tức này bùng phát đột ngột.
Giống như có âm mưu từ trước, tất cả đều bùng phát cùng một lúc.
Một nhóm người cảm thấy bây giờ Mạc Đình Kiên đang ở trạng thái “mất tích”, kẻ tung ra những tin này là để hại người.
Cũng có người cảm thấy Mạc thị có thể làm lớn như vậy, thủ đoạn của Mạc Đình Kiên lại lợi hại nhứ thế, chắc chắn anh cũng không phải người tốt lành gì.
Số lượng bình luận liên quan đến Mạc Đình Kiên trên mạng đạt đến đỉnh điểm.
Cũng có tốt xấu nửa nọ nửa kia.
Hạ Diệp Chi trở về phòng làm việc, vẫn là không nhịn được lên mạng xem thử.
Lúc này, cô phát hiện một tiêu đề mới được đẩy lên đầu.
“Tổng giám đốc truyền thông Thịnh Hải Cố Tri Dân đăng facebook mỉa mai…”
Hạ Diệp Chi lên blog ngay lập tức, đăng nhập vào trang của Cố Tri Dân.
Trên blog mới nhất của Cố Tri Dân mới đăng lên một đoạn status chỉ có một chữ “A”.
Thời gian đăng facebook hiện rõ là nửa tiếng trước.
Mới nửa giờ mà đã có gần mười ngàn bình luận.
Hạ Diệp Chi refresh một hồi, số lượt bình luận, chia sẻ và like cũng tăng lên.
Sức ảnh hưởng của Cố Tri Dân đúng là rất lớn.
Hạ Diệp Chi mơ hồ hiểu ý của Cố Tri Dân khi đăng dòng trạng thái này.
Cô hơi suy nghĩ một hồi, sau đó gọi điện cho Cố Tri Dân.
“Diệp Chi.”
Qua một hồi lâu, Cố Tri Dân mới nhận điện thoại, giọng nói mang theo vẻ tức giận đè nén.
Chắc lúc nãy có ai đó chọc anh, nghe trong điện thoại vẫn thấy anh đang cố kiềm chế.
Hạ Diệp Chi hỏi anh: “Anh sao thế?”
“Mở cuộc họp rồi nhưng không ai có thể đưa ra được một phương án có tác dụng cho tôi, tức chết anh.” Cố Tri Dân hít thật sâu.
Hạ Diệp Chi dừng lại một chút: “Là bởi vì chuyện của Mạc Đình Kiên sao?”
Cố Tri Dân im lặng một hồi mới nói: “Phải.”
Hạ Diệp Chi nói: “Trưa nay chúng ta cùng đi ăn cơm đi.”
Cố Tri Dân đại khái biết Hạ Diệp Chi là muốn nói về tin tức trên mạng của Mạc Đình Kiên thì mở miệng đáp lại một cách nhanh chóng: “Được.”
*
Buổi trưa, Hạ Diệp Chi đi đến Kim Hải.
Kim Hải vẫn đông như mắc cửi.
Hạ Diệp Chi đi thẳng tới gian phòng bao mà Cố Tri Dân đã nói trước đó.
Lúc cô đi vào phát hiện Thẩm Lệ cũng có mặt.
Thẩm Lệ thấy Hạ Diệp Chi đi vào, thì đứng dậy giúp Hạ Diệp Chi kéo ghế: “Tớ đến đây xin miếng cơm.”