Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn

Chương 762: Chương 762: Săn sóc đến độ khiến người ta giận sôi người




Tề Thành chưa từng bị người ta uy hiếp như vậy bao giờ, tuy không cam lòng, nhưng anh cũng chỉ đành nuốt cơn tức này xuống.

Anh hít sâu một hơi, mới nói: “Tôi thấy cô Hạ rất muốn tự mình ra tay.”

Mạc Đình Kiên chỉ nói một câu: “Cô ấy không cần dính đến những chuyện không sạch sẽ này.”

“Ý của cậu là tôi đáng đời làm những chuyện này?” Tề Thành thực sự cảm thấy Mạc Đình Kiên là người kỳ lạ. Anh uy hiếp lợi dụng người bên cạnh chưa bao giờ nương tay, lòng dạ độc ác chỉ cần đạt được mục đích là được. Nhưng anh ấy đối xử với Hạ Diệp Chi quả thật là săn sóc tỉ mỉ đến độ khiến người ta giận sôi người.

“Trí nhớ của anh không tốt lắm, tôi đã nói anh có thể lựa chọn không làm mà.” Giọng điệu của Mạc Đình Kiên vẫn bình tĩnh.

Cho dù là người đã trải qua sóng to gió lớn như Tề Thành cũng bị dáng vẻ không biết xấu hổ của Mạc Đình Kiên làm kinh sợ.

Anh tức giận cúp luôn điện thoại, một cước đá ngã thùng rác bên cạnh.

Mạc Đình Kiên bị Tề Thành cúp điện thoại, cũng không tức giận, vẻ mặt bình tĩnh để điện thoại sang một bên, ánh mắt nhìn vào màn hình máy vi tính.

*

Hôm sau.

Hạ Diệp Chi rời giường rất sớm sau đó lái xe đi tìm Tạ Ngọc Nam.

Hôm qua vì chuyện của Thẩm Lệ, cô đã lỡ hẹn với Tạ Ngọc Nam. Đến bây giờ anh ta vẫn còn hơi tức giận cô đấy.

Hạ Diệp Chi đến cửa hàng bán đồ ăn sáng mua bữa sáng, sau đó mới mang theo xấp tài liệu mà tối qua cô đã sửa sang lại đi tìm Tạ Ngọc Nam.

Tạ Ngọc Nam ở chung tiểu khu với Thẩm Lệ. Trước đây cô cũng đến đây mấy lần, đến cửa cô phải gọi điện thoại cho Tạ Ngọc Nam, bảo Tạ Ngọc Nam đi xuống mới được.

Tạ Ngọc Nam không rời giường sớm như vậy, Hạ Diệp Chi gọi mấy cuộc điện thoại anh ta mới chậm chạp nhận cuộc gọi. Truyện Hài Hước

“Anh đã dậy chưa? Có thể xuống lầu đón tôi không?”

Vốn dĩ Tạ Ngọc Nam mới tỉnh dậy, hay gắt ngủ, nhưng vừa nghe Hạ Diệp Chi đang đứng ở cổng tiểu khu liền nhảy từ trên giường xuống ngay lập tức: “Cô đang ở cửa tiểu khu? Tôi xuống ngay, cô ở đó chờ tôi…tút.”

Anh vừa nói xong đã cúp điện thoại.

Hạ Diệp Chi cho rằng Tạ Ngọc Nam còn phải rửa mặt, thay quần áo xong mới xuống lầu.

Không ngờ, Tạ Ngọc Nam làm rất nhanh, mặc tạm chiếc áo khoác gió, chân mang dép lê, tóc tai rối tung như ổ gà.

Tuy Hạ Diệp Chi đã từng thấy trong nhà Tạ Ngọc Nam bừa bộn cỡ nào, lộn xộn cỡ nào nhưng mỗi khi cô gặp Tạ Ngọc Nam, anh đều mang dáng vẻ quý công tử gọn gàng nhanh nhẹn. Đây là lần đầu tiên cô thấy dáng vẻ thường ngày của anh ta…

Hạ Diệp Chi sững sờ nhìn anh: “Anh…”

Tạ Ngọc Nam giục cô: “Mau vào đi, còn ngây ra đó làm gì? Nghe nói tiểu khu này có nhiều minh tinh rất đẹp, tôi còn dự định tán một cô đấy. Nếu để cho bọn họ nhìn thấy dáng vẻ này của tôi, sao tôi có thể tán họ được chứ?”

Hạ Diệp Chi vừa đi vào Tạ Ngọc Nam đã lôi cô vào trong.

“Tôi tự đi được…” Hạ Diệp Chi rút tay về.

Lúc này Tạ Ngọc Nam mới chú ý bữa sáng Hạ Diệp Chi cầm trên tay, dường như anh hơi sững ra, cụp mắt xuống nhìn Hạ Diệp Chi: “Cô mang đến cho tôi sao?”

“Ừm.” Hạ Diệp Chi gật đầu: “Tôi cũng chưa ăn.”

Đôi mắt Tạ Ngọc Nam sáng lên tức thì, giơ tay cầm bữa sáng của cô, còn một tay đẩy vai cô để cho cô đi: “Để tôi xách cho, cô đi nhanh lên đi.”

Con người có lúc càng sợ điều gì thì điều đó sẽ đến rất nhanh. Câu nói này không phải là không có đạo lý.

Lúc Hạ Diệp Chi và Tạ Ngọc Nam vừa tới cửa thang máy, thang máy vừa lúc mở ra, một người phụ nữ khuôn mặt tinh xảo đi ra từ bên trong. Xem ra cũng không quen mặt, có thể là một ngôi sao không nổi tiếng lắm.

Tạ Ngọc Nam phản ứng cực nhanh. Anh kéo Hạ Diệp Chi ra chắn trước mặt mình, còn anh thi cúi đầu che mặt lại.

Người phụ nữ đó liếc nhìn bọn họ, ánh mắt hơi kỳ lạ sau đó rời đi.

Chờ người phụ nữ kia đi rồi, Hạ Diệp Chi không vui nói: “Nếu anh sợ bản thân bị người khác nhìn thấy, thì anh không thể rửa mặt, thay đồ trước khi ra khỏi nhà sao?”

“Không phải tôi đây là vì lo lắng cô đợi một mình dưới lầu nên mới vội vàng xuống lầu đón cô sao?” Tạ Ngọc Nam không phục nói.

“Được rồi được rồi, vào đi thôi.” Hạ Diệp Chi chẳng muốn tranh luận cùng anh, dẫn đầu bước vào trong.

*

Vào nhà Tạ Ngọc Nam, Hạ Diệp Chi phát hiện nhà anh tốt hơn lần trước cô đến rất nhiều.

Tuy vẫn còn hơi lộn xộn nhưng không bẩn.

Tạ Ngọc Nam để bữa sáng lên bàn ăn, vứt lại một câu: “Cô ăn trước đi” sau đó chạy vào phòng tắm.

Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, Hạ Diệp Chi không ăn trước mà đợi Tạ Ngọc Nam ăn chung.

Cô cố ý mang theo bữa sáng đến đây đương nhiên là phải đợi Tạ Ngọc Nam ăn chung rồi, nếu không thì không phải phép.

Hơn mười phút sau, Tạ Ngọc Nam đã đi ra.

Trên mặt anh còn dính mấy giọt nước, tóc trên trán còn hơi ướt, tóc tai không còn rối tung giống trước đó nữa. Nhưng cũng không sửa sọan chỉn chu như bình thường, trên đỉnh đầu có hai chùm tóc rối, thoạt nhìn hơi giống trẻ con.

Hạ Diệp Chi không khỏi nhìn anh nhiều thêm một lần, công tử đào hoa Tạ Ngọc Nam lại còn có vẻ khác này nữa sao?

Tạ Ngọc Nam cảm nhận được Hạ Diệp Chi đang nhìn mình, anh cười xấu xa: “Hạ Diệp Chi, cô làm gì nhìn tôi chằm chằm như thế? Là đột nhiên phát hiện tôi rất đẹp trai, nên muốn cùng tôi…cái kia phải không?”

Anh nháy mắt mờ ám nhìn cô.

Hạ Diệp Chi giật giật khóe miệng, mở hộp thức ăn sáng ra, vứt luôn cái nắp về phía anh, vẻ mặt không cảm xúc nói: “Anh đẹp trai bằng Mạc Đình Kiên không?”

Câu nói này thốt ra ngay cả bản thân Hạ Diệp Chi cũng sửng sốt.

Tạ Ngọc Nam xụ mặt ngay lập tức, thoạt nhìn có vẻ không vui.

Hạ Diệp Chi bỗng nhớ tới trước đây Tạ Ngọc Nam đã nói ba của anh lúc nào cũng khen Mạc Đình Kiên, chính vì thế anh mới bài xích Mạc Đình Kiên.

Hạ Diệp Chi tự biết tự mình nói lời không hay: “Xin lỗi, tôi không có ý gì khác.”

Tạ Ngọc Nam nhìn chằm chằm Hạ Diệp Chi một hồi, thái độ vô cùng nghiêm túc nói: “Trước đây ba tôi luôn khen Mạc Đình Kiên, tôi cảm thấy đó là do ba tôi nhìn tôi không thuận mắt nên mới khen Mạc Đình Kiên mãi. Nhưng ngay cả cô cũng nhớ mãi không quên Mạc Đình Kiên, có thể anh ta đúng là có chỗ hơn người.”

“Anh…” Hạ Diệp Chi ngẩng đầu, hơi ngạc nhiên nhìn Tạ Ngọc Nam.

“Ăn điểm tâm đi, tôi đói rồi.” Tạ Ngọc Nam không muốn nói vấn đề này với cô nữa nên dời đề tài.

Anh mở hộp thức ăn sáng ra, con mắt lập tức trừng lớn: “Bữa sáng này sao mà đẹp quá vậy? Là của tiệm nào bán thế? Trông có vẻ rất ngon.”

Tạ Ngọc Nam nói xong thì lấy một khoanh cơm cuộn hình con thỏ bỏ vào miệng.

Tiệm ăn sáng này trước đây Hạ Diệp Chi đã từng mua bữa sáng cho Mạc Hạ, hình thức tinh xảo, lại nhiều kiểu, mùi vị cũng không tệ.

Hạ Diệp Chi mở mấy hộp còn lại ra, sau đó xếp lần lượt trước mặt Tạ Ngọc Nam.

Hai người ngồi đối diện trên bàn ăn cùng ăn bữa sáng. Hạ Diệp Chi không có gì muốn nói, nhưng thỉnh thoảng Tạ Ngọc Nam cũng nói một hai câu.

Hình như Tạ Ngọc Nam thực sự thích bữa sáng kiểu này. Hạ Diệp Chi là dựa vào sức ăn trước kia của Mạc Định Kiên mà phỏng chừng lượng thức ăn của Tạ Ngọc Nam, còn mua thêm mấy phần, không ngờ Tạ Ngọc Nam đều ăn hết.

Sau khi ăn xong, Hạ Diệp Chi cũng không hi vọng Tạ Ngọc Nam có thể tự động thu dọn hộp đựng thức ăn. Cô tự mình bắt tay vào dọn dẹp.

Tạ Ngọc Nam lười biếng dựa vào ghế, nhìn Hạ Diệp Chi đang bận rộn thu dọn hộp đựng thức ăn, đột nhiên anh nói một câu: “Lâu rồi tôi không ăn sáng ở nhà.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.