Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn

Chương 840: Chương 840: Tâm lý vặn vẹo




Xem ra tâm lý Lưu Chiến Hằng rất không ổn định, đáy lòng Hạ Diệp Chi lo lắng, chỉ sợ dưới tình huống anh ta bị mất khống chế, sẽ làm ra chuyện mất lý trí.

“Đây chính là nguyên nhân anh vẫn luôn hận Mạc Đình Kiên sao?” Hạ Diệp Chi nhìn Lưu Chiến Hằng, ánh mắt quan sát xung quanh.

Lưu Chiến Hằng ngăn cản cô ở đây lâu như vậy, theo lý mà nói Thời Dũng phát hiện cô biến mất nên tìm cô mới đúng chứ.

“Ha!” Lưu Chiến Hằng cười lạnh.

Lúc này, Thời Dũng từ khúc cua chạy tới, lúc thấy Hạ Diệp Chi vẻ mặt anh ta nhẹ nhõm, thở hổn hển kêu lên: “Tổng giám đốc Hạ.”

Hạ Diệp Chi thấy Thời Dũng xuất hiện cũng thở phào nhẹ nhõm.

Lưu Chiến Hằng cũng chú ý tới Thời Dũng xuất hiện, vẻ mặt anh ta nghiêm túc, nhân lúc Hạ Diệp Chi không chú ý đã chạy vào hẻm.

Hạ Diệp Chi và Thời Dũng nhìn nhau rồi đuổi theo.

Lúc bọn họ đuổi tới, có một chiếc xe đúng lúc dừng ngay bên cạnh Lưu Chiến Hằng, anh ta mở cửa xe, chiếc ta trực tiếp lái đi.

Anh ta vừa lên xe, chiếc xe đã chạy như bay, Hạ Diệp Chi không kịp nhìn biển số xe.

“Để anh ta đi!” Hạ Diệp Chi vươn tay vén tóc, thở một hơi dài.

Thời Dũng cũng dần ổn định lại hơi thở nói: “Tại sao Lưu Chiến Hằng lại ở đây?”. Truyện Cổ Đại

“Tôi không biết.” Hai tay Hạ Diệp Chi chống nạnh, nhìn về phía chiếc xe biến mất rồi nói: “Khi anh vào siêu thị, tôi đã nhìn thấy một bóng dáng rất quen thuộc, lúc đuổi tới đây, Lưu Chiến Hằng đã xuất hiện rồi.”

“Vậy…” Sắc mặt Thời Dũng khẽ biến: “Hộp bút máy đó là Lưu Chiến Hằng sai người mang tới Mạc thị sao?”

“Không phải.” Hạ Diệp Chi lắc đầu: “Tôi vẫn cảm thấy hộp bút máy đó là Mạc Đình Kiên mang tới, nhưng không biết tại sao Lưu Chiến Hằng lại xuất hiện ở đây.”

Hạ Diệp Chi nghĩ tới những lời Lưu Chiến Hằng vừa nói, cô lên tiếng hỏi Thời Dũng: “Lúc trước Mạc Đình Kiên có nói với anh chuyện có liên quan đến Lưu Chiến Hằng không? Ví dụ như tại sao Lưu Chiến Hằng luôn nhắm vào anh ấy?”

Thời Dũng ngẫm nghĩ rồi nói: “Cậu chủ không hề nhắc tới.”

Hạ Diệp Chi đăm chiêu gật đầu.

Ban nãy Lưu Chiến Hằng nói nhiều như vậy, nhưng Hạ Diệp Chi cảm thấy Lưu Chiến Hằng vẫn chưa nói xong.

Nhìn bề ngoài, Lưu Chiến Hằng là người rất giả tạo, thật ra tâm lý anh ta đã vặn vẹo rồi.

Nếu nói anh ta muốn báo thù, nhiều năm như vậy, hoàn toàn có thể tìm người nhà họ Mạc báo thù, nhưng rõ ràng anh ta chuyển hết thù hận lên người Mạc Đình Kiên.

Năm đó Mạc Đình Kiên chỉ là một đứa trẻ, một người bị hại vô tội mà thôi.

Nhưng Lưu Chiến Hằng lại bỏ nhiều sức lực như vậy để đối phó Mạc Đình Kiên.

Đây không phải tâm lý vặn vẹo thì là gì?

“Chúng ta về thôi.” Hạ Diệp Chi xoay người đi ra ngoài.

*

Lúc về đến nhà đã gần tám giờ rồi.

Người trông trẻ đã cho Mạc Hạ ăn cơm rồi, Mạc Hạ đang xem phim hoạt hình.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Mạc Hạ chạy đến bên cửa, cửa vừa mở ra, cô bé đã vui vẻ hô lên: “Mẹ! Mẹ đã về rồi.”

Hạ Diệp Chi thấy nụ cười của Mạc Hạ thì mọi sự mệt mỏi trên người đều tan biến.

Cô đặt túi xách qua một bên, ngồi xuống ôm Mạc Hạ, rồi hôn lên khuôn mặt nhỏ của cô bé.

Mạc Hạ cười hì hì lấy dép lê ra, đặt ngay ngắn trước mặt Hạ Diệp Chi: “Mẹ ơi, mẹ đổi giày đi.”

“Cảm ơn Hạ Hạ.” Hạ Diệp Chi cười rất dịu dàng.

Lúc cô đổi giày, Mạc Hạ đã ở cạnh cô nói: “Mẹ ơi, hôm nay con đã vẽ tranh đó.”

Hạ Diệp Chi hỏi cô bé: “Con vẽ gì vậy?”

“Con vẽ mẹ và ba đó.” Mạc Hạ quay người chạy đi: “Con mang tới cho mẹ xem.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.