“Sao anh ấy có thể không được chứ, khi bé anh ta rất biết dỗ dành người khác, chính là vua trẻ con trong chúng cư của bọn tớ đó.” Thẩm Lệ giống như nhớ tới chuyện trước đây, trong nụ cười có thêm một tia hoài niệm.
Thẩm Lệ vỗ vỗ của bả vai của cô: “Không có vấn đề gì đâu, chỉ là một hai giờ thôi mà.”
“Cố Tri Dân không đi tham gia tiệc tối sao?” Hạ Diệp Chi hỏi cô ấy.
Thẩm Lệ cười lạnh một tiếng: “Ngày nào anh ta không sống cuộc sống xa hoa đồi trụy đâu chứ, các loại tiệc và yến hội hôm nào cũng có, một ngày không tham gia có gì ghê gớm đâu.”
Lúc này Hạ Diệp Chi lại nhớ tới một chuyện khác.
Chuyện Mạc Đình Kiên là ông chủ phía sau của truyền thông Thịnh Hải, chưa từng công khai với bên ngoài, mà quan hệ của Mạc Đình Kiên và Cố Tri Dân, ngoài người bên cạnh thì cũng có rất ít người biết.
Nghĩ như vậy, Cố Tri Dân có đi tham gia tiệc tối của Mạc Đình Kiên hay không đều có thể nói cho qua.
Lúc cô phục hồi tinh thần lại, Thẩm Lệ đã tự gọi điện thoại cho Cố Tri Dân rồi.
Mặc dù không nghe thấy Cố Tri Dân nói gì, Hạ Diệp Chi cũng có thể tưởng tượng ra có lẽ lúc này Cố Tri Dân đã luôn miệng đồng ý rồi.
Mặc dù tính tình của Cố Tri Dân có chút hồ đồ, nhưng tấm lòng của anh ta với Thẩm Lệ, người có mắt đều có thể nhìn ra được.
Chỉ cần là lời Thẩm Lệ nói, anh ta đều sẽ tôn sùng như thánh chỉ, chưa bao giờ nói một chữ không.
Tình cảm tươi sáng và thẳng thắn như vậy, là cách hòa thuận của Cố Tri Dân và Thẩm Lệ.
Tuy rằng Thẩm Lệ giống như không để chuyện gì ở trong lòng, vẫn chưa chính thức chấp nhận Cố Tri Dân, nhưng nhìn vào cách của Cố Tri Dân, có lẽ phải dây dưa đến Thẩm Lệ đồng ý mới thôi.
Nếu Thẩm Lệ vẫn không đồng ý, Hạ Diệp Chi nghi ngờ Cố Tri Dân có thể sẽ làm phiền Thẩm Lệ cả đời.
Là chuyện tốt, cũng không tính là chuyện tốt.
Sau khi Hạ Diệp Chi và Thẩm Lệ chọn lễ phục trang điểm xong, Cố Tri Dân cũng đến đây.
Mạc Hạ cũng đúng lúc thức dậy ngay sau đó.
Cô nhóc mới vừa tỉnh ngủ mơ mơ màng màng, tò mò đi đến sờ tóc Hạ Diệp Chi vừa mới uốn xong.
Hạ Diệp Chi dỗ cô bé đi thay quần áo, sau đó ôm cô bé ra ngoài.
Cố Tri Dân dỗ trẻ con mãi mãi chỉ có một chiêu duy nhất, chính là ….. kẹo.
Mà Mạc Hạ lại là một đứa bé thích ăn kẹo nhất.
Cô bé vui vẻ thích thú nhận lấy kẹo, Cố Tri Dân vỗ vỗ tay: “Cho chú ôm chút nào?”
Mạc Hạ thành công bị Cố Tri Dân hối lộ, lập tức vươn cánh tay nhỏ nghiêng người về phía Cố Tri Dân.
Cố Tri Dân cười đến ánh mắt híp thành một đường: trước “cục cưng nhỏ” sau”cục cưng nhỏ”, giống như Mạc Hạ là con gái ruột của anh ta vậy.
Lông mày nhỏ của Mạc Hạ nhăn thành hình chữ bát: “Gọi Hạ Hạ.”
Cố Tri Dân bị cô bé chọc cười: “Sao lại cảm thấy có chút giống Đình Kiên vậy ha ha ha......”
Cố Tri Dân ôm Mạc Hạ vừa nói vừa cười, hai người ở không tệ.
“Tớ đã nói là được mà.” Thẩm Lệ đặt tay lên bả vai Hạ Diệp Chi, theo ánh mắt của cô nhìn về phía Cố Tri Dân và Mạc Hạ.
Hạ Diệp Chi cười cười, đến trước mặt Cố Tri Dân hỏi: “Sẽ không làm chậm trễ anh chứ?”
“Không đâu, anh rất rảnh rỗi.” Từ sau khi Cố Tri Dân vào cửa, nụ cười trên mặt vẫn chưa từng biết mất.
Khi nãy Hạ Diệp Chi đã giải thích với Mạc Hạ, lúc đó Mạc Hạ đã rất nghiêm túc đồng ý với cô, sẽ nghe lời của chú Cố.
Ba lớn một nhỏ đi ra khỏi cửa.
Lúc này đã sắp sáu giờ, trên tiệc tối mặc dù có đồ ăn, nhưng dù sao cũng ăn không đủ no, bọn họ muốn đến nhà hàng của khách sạn bảy sao nơi tổ chức yến hội ăn chút gì đó đơn giản.
Ăn xong, Cố Tri Dân muốn đi thuê một phòng, dẫn theo Mạc Hạ vào phòng chờ bọn cô, lỡ như có chuyện gì, anh còn có thể trực tiếp đến yến hội tìm Hạ Diệp Chi và Thẩm Lệ.
Tiệc tối bắt đầu lúc tám giờ, Hạ Diệp Chi và Thẩm Lệ đi xuống trước.
Người vẫn chưa quá đông, Hạ Diệp Chi tìm một góc khó nhìn thấy ngồi đợi.
Khách mới lần lượt vào trong, cả một vài gương mặt quen thuộc hay gặp trên báo trên phim cũng có mặt.
Người đến hội trường càng ngày càng nhiều, Hạ Diệp Chi trốn trong góc phòng cũng càng khó phát hiện ra.
Thẩm Lệ vốn chính là đến giúp vui với Hạ Diệp Chi, nên cũng ở lại trong góc, còn thỉnh thoảng nói về khách khứa mới đi qua với Hạ Diệp Chi.
“Người kia, bề ngoài là một nhà từ thiện, sau lưng còn nuôi vài bà vợ bé......”
“Ngôi sao nữ mặc lễ phục màu đỏ kia, thấy không? Thật ra cô ta đã kết hôn lén rồi.”
“Còn có người bên kia nữa, là một đạo diễn chuyên gia chơi quy tắc ngầm với người mới.”
Hạ Diệp Chi nghe đến nồng nhiệt: “Tớ cảm thấy cậu làm sai ngành rồi, có lẽ cậu nên đi làm phóng viên.”
Thẩm Lệ lắc lắc ly sâm banh trong tay, giọng nói có chút tang thương: “Giới giải trí không gì có thể giữ bí mật được, người không sạch sẽ, sớm muộn cũng bị gạt ra ngoài, chẳng qua là lúc mọi người không có mâu thuẫn về lợi ích, đều sẽ giả vờ câm điếc làm bộ không biết thôi.”
Hạ Diệp Chi im lặng một lát, hỏi cô: “Có phải mệt chết rồi hay không?”
Cô làm biên kịch, xem như đứng phía sau, tính chất công việc không giống với Thẩm Lệ.
“Vẫn ổn, chủ yếu phải khống chế cảm xúc......”
Lúc này, chỗ đi vào yến hội đột nhiên vang lên một trận xôn xao.
Thẩm Lệ đứng dậy, nhón chân dài cổ nhìn ra bên ngoài: “Hình như là ông chủ lớn đến đây.”
Hạ Diệp Chi nhìn qua theo tầm mắt của cô ấy, quả nhiên lập tức nhìn thấy Mạc Đình Kiên đẩy Mạc Đình Phong đi vào.
Mạc Đình Kiên vẫn mặc tây trang màu tối trước sau như một, ánh mắt thoạt nhìn có vẻ sáng láng, nhưng Hạ Diệp Chi vẫn cảm thấy sắc mặt của anh không được tốt lắm, sắc môi cũng không khỏe, giống như...... bị bệnh vậy.
Hạ Diệp Chi mím mím môi, có lẽ do cô nghĩ nhiều thôi.
Thân thể của Mạc Đình Kiên giống như làm bằng sắt vậy, rất ít khi bị bệnh.
Mạc Đình Phong ngồi trên xe lăn, tóc đã được cắt sửa tỉ mỉ, nhưng bởi vì quá gầy yếu, tây trang cắt may khéo léo mặc trên người trống rỗng không căng lên nổi, hiệu quả của trạng thái thế này là hoàn toàn không thể nhìn ra một tay áo trong đó trống không.
Tuy ông ấy rũ mắt không nhìn ai cả, nhưng hành động nắm chắt lấy cánh tay của ông ấy, vẫn lộ ra ông ấy đang căng thẳng.
Rất khó tưởng tượng, người đàn ông từng cầm quyền Mạc thị mấy chục năm, người đàn ông sống nửa đời trên thương trường, lại sẽ vì chút trường hợp thế này mà căng thẳng.
Sau ba năm khi tin tức Mạc Đình Phong bị bắt cóc được thả ra, đây là lần đầu tiên ông ấy lộ mặt.
Từ những tiếng hút khí thay nhau vang lên, có thể cảm nhận được sự kinh ngạc của mọi người.
Hoặc là thương tiếc, hoặc là vui sướng khi người gặp họa.
Khách khứa tự giác lui sang hai bên, cho Mạc Đình Kiên một con đường đi.
Thời Dũng vẻ mặt nghiêm túc đi theo phía sau Mạc Đình Kiên.
Hạ Diệp Chi đang đứng trong góc phòng, phía trước cô còn có rất nhiều người, Mạc Đình Kiên không chớp mắt đẩy Mạc Đình Phong đi về phía trước, có lẽ sẽ không nhìn thấy cô.
Nhưng mà, suy nghĩ đó vừa mới xuất hiện trong đầu cô, Mạc Đình Kiên vốn đã đẩy Mạc Đình Phong đi qua trước mặt cô lại đột nhiên quay đầu, ánh mắt của anh xuyên qua đám người, cực kỳ chính xác rơi vào người Hạ Diệp Chi.
Những người khác cũng cảm thấy hình như Mạc Đình Kiên đang nhìn ai đó, cho nên cũng đều nhìn về hướng Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi thấy thế thì vội vàng xoay người, giả vờ nhìn về phía bên kia như đang nhìn người khác.
Tâm trạng của Thẩm Lệ hoàn toàn trái ngược với Hạ Diệp Chi, cô ấy hưng phấn lôi kéo cánh tay của Hạ Diệp Chi: “Ông chủ lớn đang nhìn cậu kìa, thật lợi hại, cách xa như vậy cũng có thể thấy cậu, đây là thần giao cách cảm sao?”