Trời mới hửng sáng Thẩm Lệ đã gọi điện thoại bảo cô tới khách sạn bắt kẻ thông dâm, mà lại là bắt gian Mạc Đình Kiên nữa.
Mạc Đình Kiên vẫn luôn ở bên cạnh cô, từ buổi trưa ngày hôm qua đến giờ hai người không có đi ra ngoài.
Nhìn như thế nào cũng thấy chuyện này có chút quỷ dị.
“Chuyện gì vậy?”
Hạ Diệp Chi vươn mình ngồi dậy, dựa vào đầu giường:
“Hiện tại Mạc Đình Kiên đang ở bên cạnh tớ.”
“…”
Hiển nhiên Đình Kiên cũng hết sức kinh ngạc.
Mạc Đình Kiên nghe thấy Hạ Diệp Chi nhắc tới mình liền ngước mắt nhìn cô một cái, sau đó vươn tay cầm điện thoại di động của mình tới, ngón tay bấm bấm ở trên màn hình một lúc, cuối cùng đưa tới trước mặt Hạ Diệp Chi.
Phía trên là tiêu đề một cái tin tức mới xuất hiện, tiêu đề vừa bắt mắt lại vừa mánh khóe.
“Người thừa kế nhà họ Mạc mười mấy năm chưa từng lộ diện đã bị vạch trần … Cùng tên cô gái…”
Mấy chữ quan trọng này gộp lại đập thẳng vào mắt Hạ Diệp Chi, khiến đầu óc của cô lập tức thanh tỉnh lại.
Cô lẩm bẩm lên tiếng:
“Tiểu Lệ, bây giờ Mạc Đình Kiên đang ở bên cạnh tớ, có việc gì nói sau nhé.”
Hạ Diệp Chi cúp điện thoại xong liền lấy điện thoại của Mạc Đình Kiên tới, nhìn lại cái tin tức mới kia.
Bên trong không chỉ có bức ảnh của Mạc Đình Kiên mà còn có hình ảnh một cô gái khác đi vào khách sạn cùng anh ấy.
Thậm chí tin tức mới nhất còn nói Mạc Đình Kiên tìm mấy người phụ nữ đêm qua tại khách sạn.
Mạc Đình Kiên luôn không xuất hiện trước mặt mọi người, tin tức này không chỉ khiến thân phận Mạc Đình Kiên lộ ra ánh sáng, mà còn làm lộ hình ảnh của anh ấy, Thẩm Lệ tin đó là thật cũng rất bình thường.
Đột nhiên Mạc Đình Kiên đưa tay rút điện thoại trong tay cô lại, trầm thấp nói:
“Đừng xem, là ảnh ghép mà thôi.”
Hạ Diệp Chi tùy ý để anh lấy lại điện thoại di động nhưng vẫn lên tiếng hỏi anh:
“Sao lại thế này?”
“Sớm muộn gì thân phận cũng được công bố, dù sao đã bị La Doanh biết rồi, còn không bằng công bố như vậy.”
Mạc Đình Kiên nhàn nhạt nói, hiển nhiên là ánh đã sớm dự định được rồi.
Hạ Diệp Chi nghĩ đến chuyện ngày hôm qua anh nói “Thuận theo tự nhiên”, hóa ra là ý này.
“Nhưng vì cái gì lại biến thành như vậy”
Ánh mắt Hạ Diệp Chi lại nhìn tin tức trong điện thoại di động.
Trong hình đúng là cảnh tượng Mạc Đình Kiên cùng phụ nữ khác đi vào khách sạn.
Tuy Mạc Đình Kiên nói là ảnh ghép nhưng khi nhìn vẫn có chút chói mắt.
“Vốn muốn mượn chuyện La Doanh công khai thân phận, cho nên chỉ có thể thuận thế mà làm.”
Mạc Đình Kiên giải thích xong thấy gương mặt Hạ Diệp Chi vẫn ngây ra thì anh liền đến gần hôn môi cô.
Đúng lúc anh muốn hôn cô.
Hạ Diệp Chi quay đầu sang một bên nói:
“Chưa đánh răng.”
“Anh không chê em.”
Mạc Đình Kiên lại nghiêng đầu đuổi tới.
Hạ Diệp Chi đưa tay che môi của anh:
“Em ghét anh.”
Nói xong cô liền kéo chăn ra xuống giường.
Mạc Đình Kiên vẫn giữ tư thế chống một cánh tay nghiêng đầu hôn cô, đưa mắt nhìn cô tiến vào phòng tắm.
Hạ Diệp Chi đóng cửa phòng tắm lại, đứng ở trước gương.
Quần áo ngủ trên người cô là do tối hôm qua Mạc Đình Kiên quấn lấy cô quá lâu, cuối cùng làm cho người cả cô dính nhơm nhớp, sau đó anh ôm cô đi rửa tắm rồi giúp cô thay.
Từ cổ cho đến cổ áo đều là vết tích của việc hôn kéo dài tất cả đều là chứng cứ chứng minh Mạc Đình Kiên ngang ngược.
Trong lòng cô biết Mạc Đình Kiên sẽ dùng phương thức như thế để công bố thân phận, đó cũng là phương thức thuận tay nhất hiện nay nhưng khi cô nhìn thấy bức hình trên tin tức vẫn khó tránh khỏi có phần cảm giác khó chịu.
Hạ Diệp Chi rửa mặt đi ra phát hiện Mạc Đình Kiên đã thay xong quần áo, anh mặc một bộ âu phục chỉnh tề sửa sang rất tỉ mỉ, khiến cô nảy mấy phần cảm giác xa lạ.
Anh cầm cà vạt trên tay, nhìn thấy Hạ Diệp Chi đi ra liền giương mắt nhìn về phía cô dùng giọng nói trầm ấm nói:
“Lại đây.”
Hạ Diệp Chi đi tới, anh liền ném nó lên trên tay của cô:
“Chờ anh ra rồi tới giúp anh thắt cà vạt.”
Sau đó anh liền xoay người tiến vào phòng tắm.
Hạ Diệp Chi nhìn cà vạt trong tay có phần dở khóc dở cười.
Người đàn ông này thực sự là…
…
Hạ Diệp Chi mới đi theo Hạ Chính Tu công tác về, hôm nay lại là thứ sáu nên cô được đặc cách nghỉ thêm một ngày.
Sau khi Mạc Đình Kiên ra khỏi cửa, Hạ Diệp Chi dự định ôm máy tính viết một chút bản thảo.
Tuy lần trước Thẩm Lệ giới thiệu cô với đạo diễn đã bị làm hỏng nhưng cô vẫn muốn viết tiếp kịch bản, cô không tin kịch bản của mình không bán được!
Cô vừa mới chuẩn bị đi lên lầu, điện thoại liền vang lên.
Lấy điện thoại ra liếc mắt nhìn thì phát hiện là Hạ Hương Thảo gọi tới.
Hạ Diệp Chi biết vì sao Hạ Hương Thảo lại gọi điện thoại cho cô nên dập máy.
Nguyên nhân Mạc Đình Kiên công bố thân phận với công chúng đương nhiên phải kể tới Hạ Hương Thảo.
Trước đó Hạ Hương Thảo vẫn luôn giương giương mắt hổ muốn tiếp cận “Mạc Gia Thành” Mạc Đình Kiên, huống chi hiện tại cô ta biết “Mạc Gia Thành” chính là em họ Mạc Đình Kiên, chắc chắn cô ta sẽ không dừng tay như vậy.
Hạ Hương Thảo liên tiếp gọi mấy cuộc điện thoại nhưng Hạ Diệp Chi cũng không có tắt máy, mà chỉ kiên nhẫn dập máy từng cái từng cái.
Cô có thể tưởng tượng lúc này Hạ Hương Thảo tức giận đến mức mũi cũng phải phồng lên.
Hạ Hương Thảo có nghị lực liên tiếp gọi hơn mười cuộc nhưng cuối cùng vẫn phải ngừng lại.
Không lâu sau, Tiêu Thanh Hà cũng gọi tới, sau đó là Hạ Lập Ngôn …
Nhưng Hạ Diệp Chi không nghe một cuộc điện thoại nào.
Hạ Diệp Chi có hiểu rõ tính cách bọn họ. Cô không thể cho rằng bọn họ gọi điện thoại đến để hỏi thăm cô.
Trở về phòng vừa lấy máy tính ra, điện thoại lại vang lên, lần này là Mạc Gia Thành gọi điện thoại tới.
“Chị Chi Chi, em và chị Tiểu Lệ ra ngoài đi dạo phố, chị muốn đi ra ngoài chơi đùa hay không.”
Mạc Gia Thành và Thẩm Lệ.
Từ lúc nào mà cậu ta lại hẹn Thẩm Lệ cùng đi chơi.
Hạ Diệp Chi vốn không có tâm tư viết bản thảo nên đồng ý luôn.
Cô ngồi xe đi đến địa chỉ Mạc Gia Thành cho, sau khi đến nơi mới phát hiện hóa ra là khu vui chơi.
Hai người Thẩm Lệ và Mạc Gia Thành đều che đậy nghiêm trang, trong tay cầm que kem cùng kẹo đường.
Tự nhiên Thẩm Lệ võ trang đầy đủ, người bình thường căn bản không nhận ra cô ấy.
“Rốt cuộc cậu đã tới!”
Thẩm Lệ cầm cây kẹo đường trong tay đưa cho Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi nhận lấy, nói thầm một câu:
“Gần đây cậu thật rảnh à.”
Nghệ sỹ đang nổi giống như Thẩm Lệ có rất nhiều thông tin, đa số hành trình rất kín đáo.
“Mình vẫn lo lắng cho cậu.”
Thẩm Lệ lườm một cái:
“Trước tiên cùng nhau chơi đùa đã.”
Ba người điên chơi ở sân chơi một buổi chiều, cùng lúc Mạc Đình Kiên gọi điện thoại cho Hạ Diệp Chi nhưng cô không nhận được.
Lúc mấy người tìm quán ăn cơm thì Mạc Đình Kiên lại gọi điện thoại tới.
Điện thoại vừa được kết nối đã vang lên giọng nói ẩn hàm sự tức giận của Mạc Đình Kiên:
“Đang ở đâu, sao mãi không nghe điện thoại.”
“Ở bên ngoài chơi, không nghe thấy.”
Hạ Diệp Chi vừa nhìn menu vừa nghe điện thoại, không có chú ý tới sự tức giận trong giọng nói của Mạc Đình Kiên.
Đột nhiên, trong phòng ăn vang lên một giọng nữ sắc bén.
“Hạ Diệp Chi!”
Hạ Diệp Chi nghe thấy vậy ngẩng đầu, đã nhìn thấy Hạ Hương Thảo với khí thế hung hăng từ ngoài cửa nhà hàng hướng về phía cô đi tới.
Ánh mắt Hạ Hương Thảo nhìn cô hung ác như là kẻ thù giết cha.