Giây tiếp theo, giọng nói của Tiêu Thâm vang lên.
“Hạ tiểu thư cô tin tôi chứ?”
Hạ Diệp Chi quay đầu lại, vẻ mặt thản nhiên: “Cái giá của tôi trả có thể không cao bằng Mạc Cẩm Vân.”
Khi giọng nói của cô vừa hạ xuống, cô thấy rõ sự thay đổi tinh tế trong ánh mắt của Tiêu Thâm.
Là vì cô nhắc đến Mạc Cẩm Vân sao?
Phát hiện này, khiến Hạ Diệp Chi cảm thấy cực kỳ thú vị.
Tiêu Thâm bỏ mũ lưỡi trai trên đầu xuống: “Tôi không thiếu tiền, tôi cần một công việc, càng cần một người chủ tin tưởng tôi.”
Tiêu Thâm bản lĩnh hơn người, những người quyền quý đương nhiên có thế xem anh ta như một vệ sĩ, thậm chí còn có thể chi ra một số tiền lương không nhỏ để trả cho anh ta.
Nhưng những việc anh ta từng trải qua quá phức tạp, trong đôi mắt kia cất giấu quá nhiều thứ, phàm là người thận trọng, đều sẽ đi tìm hiểu căn nguyên của anh ta.
Mặc dù thân phận của anh ta gần như không thể tra ra được, nhưng đối với Tiêu Thâm mà nói, đây cũng chỉ là một chuyện phiền phức.
Trong lòng Hạ Diệp Chi sau khi nhanh chóng nghĩ qua một lượt những vấn đề này, nói: “Tôi bây giờ phải đi vứt rác.”
Đúng lúc này cửa thang máy đóng lại, Tiêu Thâm trực tiếp đưa tay ra ấn một cái, bước vào trước.
Hạ Diệp Chi mím môi, Tiêu Thâm con người này thật thú vị.
Hạ Diệp Chi cũng đi vào, Tiêu Thâm liền ấn số “1”.
Hai người đi ra khỏi thang máy, Tiêu Thâm liền đi theo sau Hạ Diệp Chi
Bây giờ đã tiến vào trạng thái làm việc.
“Tôi có phải khen ngợi sự kính nghiệp của anh không?” Hạ Diệp Chi vừa đi, vừa giả bộ nói đùa.
Tiêu Thâm không nói gì, Hạ Diệp Chi cũng không để bụng.
Sau khi cô ném rác vào thùng, lúc quay người lại, Tiêu Thâm đã đi đến phía sau cô.
Bản lĩnh nhanh nhẹn vô cùng.
Hạ Diệp Chi tiếp tục nói chuyện với Tiêu Thâm: “Tôi tin với khả năng của anh, cũng có thể làm tốt những chuyện khác, vì sao lại bằng lòng làm vệ sĩ cho tôi?”
Rất lâu không thấy Tiêu Thâm trả lời, trong lúc Hạ Diệp Chi cho rằng Tiêu Thâm sẽ không nói chuyện, giọng nói Tiêu Thâm vang lên.
“Tôi chỉ biết hai việc, giết người và vệ sĩ.”
Đã rửa tay gác kiếm, đương nhiên sẽ không đi làm những việc giết người phóng hỏa nữa.
Bây giờ Hạ Diệp Chi không còn quá sợ Tiêu Thâm, liền cái gì cũng dám hỏi.
“Vì sao rửa tay gác kiếm?”Tiêu Thâm không nói gì, Hạ Diệp Chi tiếp tục hỏi: “Vì Mạc Cẩm Vân sao?”
Cô mới nói xong, liềm cảm thấy khí lạnh đến từ phía sau mình.
“Tức giận rồi?” Hạ Diệp Chi quay đầu nhìn anh
Biểu cảm của Tiêu Thâm rất lạnh lùng: “Hạ tiểu thư rất hứng thú với những vấn đề riêng tư của tôi.”
Không phải là một câu hỏi. mà là một câu khẳng định.
“Đúng vậy, đặc biệt thấy hứng thú.” Hạ Diệp Chi không những không phủ nhận, ngược lại còn thẳng thắn thừa nhận.
Lúc này hai người đã đi vào thang máy.
Sau khi thang máy gần đến tầng họ ở, Tiêu Thâm mới đột nhiên nói: “Hạ tiểu thư là vì tình cảm với chồng trước không thuận lợi, nên mới quan tâm đến chuyện riêng tư của người khác như thế, muốn lấy cái này chuyển sự chú ý sao?”
Hạ Diệp Chi ngơ ngác, trong lòng dâng lên một cơn tức giận.
Hầu như trong lòng mỗi người, đều có một người không muốn nhắc đến.
Tiêu Thâm không muốn nghe cô nhắc đến Mạc Cẩm Vân, cô không muốn nghe Tiêu Thâm nhắc đến Mạc Đình Kiên.
Đạo lý là như thế.
Hạ Diệp Chi thở dài: “Xin lỗi.”
Tiêu Thâm thoải mái chấp nhận lời xin xin lỗi của Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi ngược lại không ngờ tới, Tiêu Thâm người này vẫn rất lịch sự.
Cô cùng với Tiêu Thâm tách ra ở lối vào thang máy, từng người quay về phòng của mình.
Thăm xong Hạ Hạ, rời khỏi biệt thự của Mạc Đình Kiên, sau lại bị Khanh Tần dẫn người bao vây, lại đi đến bệnh viện một chuyến, dằn vặt lâu như vậy, bây giờ cũng đã gần tối.
Hạ Diệp Chi mới nhớ ra mình vẫn chưa ăn cơm trưa.
Cô mở tủ lạnh, thấy cái gì cũng đều không thèm ăn.
Cuối cùng, cô lấy một quả táo, ăn được một nửa liền cảm thấy không có khẩu vị.
Ngồi vào trước máy tính bắt đầu viết những tập còn lại.
Viết hết một mạch, đã là nửa đêm.
Dạ dày khó chịu, không muốn đi nấu ăn cũng không có khẩu vị, có phải là vì tim quá gần dạ dày nên cũng bị ảnh hưởng, vậy nên cũng theo thất thường nhất thời của tâm trạng.
Trước đây ở trên đường nhìn thấy cảnh tượng Mạc Đình Kiên và Tô Miên ôm nhau, dường như vẫn còn ở trước mắt.
Hạ Diệp Chi cười lạnh một tiếng, Mạc Đình Kiên quay lại tìm một người con gái môn đăng hộ đối, cô vì sao phải tự khinh rẻ mình?
Không có Mạc Đình Kiên, cô cũng không thể sống?
Cô ấn vị trí dạ dày, đứng dậy đi về phía phòng bếp.
Vẫn chưa đi đến phòng bếp, cô lại nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Tiếng gõ cửa là ba tiếng rất nhịp nhàng, chậm rãi.
Hạ Diệp Chi quay đầu lại nhìn thời gian, một rưỡi sáng.
Không thể là Thẩm Lệ, cô hôm qua còn nhìn thấy Thẩm Lệ ở sa mạc quay phim điện ảnh.
Đương nhiên cũng không thể là Cố Tri Dân, Tần Thủy San…
Lẽ nào là Khanh Tần nhanh như vậy đã tìm đến cửa?
Hạ Diệp Chi lấy điện thoại, đã ấn sẵn ba số “110 chỉ cần có gì đó không ổn, cô liền ấn xuống.
Trong phòng không có cái gì có thể phòng thân, cô đi vào phòng bếp lấy ra một con dao làm bếp, sau đó, cô một tay cầm dao, một tay cầm điện thoại, bước nhẹ về phía cửa.
Cô chắc chắn rằng mình không phát ra âm thanh khi bước đi.
Nhưng, lúc cô đi đến bên cửa, người bên ngoài dường như biết cô đã đi qua, lên tiếng: “Là tôi, Tiêu Thâm.”
Hạ Diệp Chi sững người một lúc, trái tim vừa căng thẳng liền thả lỏng xuống. Kiếm Hiệp Hay
Cô mở cửa, liền nhìn thấy trong tay Tiêu Thâm đem theo một cái khay đứng ở cửa.
Cô liếc nhanh vào cái khay, cũng không nhìn thấy bên trong là cái gì, hỏi anh ta: “Muộn như vậy, anh đến làm gì?”
Đáy mắt Hạ Diệp Chi có một sự cảnh giác không dễ nhận ra.
Cô luôn cảm thấy Tiêu Thâm và cô ở cùng một khu, có chút quá trùng hợp rồi.
Ngay cả khi bây giờ anh đã là vệ sĩ riêng của cô, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc cô nghi ngờ anh.
Tiêu Thâm hạ cái khay trong tay xuống: “Ăn không?”
Hạ Diệp Chi bây giờ mới nhìn rõ, trong cái khay anh đang cầm, đặt một bát cháo và hai món ăn, nhìn rất tươi mát và ngon miệng.
Hạ Diệp Chi bất giác mở to mắt: “Anh….làm?”
“Ăn thì cầm lấy”. Tiêu Thâm cũng không trả lời, lại đẩy cái về phía trước, cau mày thật chặt, dường như những thứ ở trong khay anh đang cầm không phải để ăn, mà là cầm củ khoai lang nóng bỏng tay đầy ghét bỏ.
Dù sao Hạ Diệp Chi cũng không thể nào tưởng tượng nổi, người như Tề Thanh sẽ nấu ăn, còn đem cơm cho cô.
Vệ sĩ này có phần quá tận tụy rồi.
Nếu không phải cô đã sớm nhìn ra mối quan hệ giữ Tiêu Thâm và Mạc Cẩm Vân không bình thường, cô sẽ hoài nghi Tiêu Thâm có phải là có ý với cô.
Những người giống như Tiêu Thâm, nên rất hiếm đưa đồ ăn cho người khác mới đúng?
Một lúc sau, Hạ Diệp Chi lại cảm thấy có chút cảm động.
Cô đưa tay ra nhận lấy cái khay trong tay anh: “Cảm ơn.”
Tiêu Thâm cũng không nói chuyện, dường như nói nhiều hơn một từ đều rất phiền phức, quay người bỏ đi.
Hạ Diệp Chi dứng ở cửa, nhìn Tiêu Thâm đi vào cửa căn đối diện, lại cúi đầu nhìn bát cháo trong khay, tâm tình rất phức tạp.
Cô đóng cửa, quay lại phòng bếp, đặt chiếc khay lên bàn ăn, ngồi xuống ghế bắt đầu ăn.
Cháo và rau trộn với nhau không tồi, ăn vậy mà lại không tồi.