Mạc Hạ móm miệng, nhỏ giọng than thở: “Thật hung dữ.”
Mạc Đình Kiên liếc mắt nhìn qua, cô bé lập tức ngậm miệng, ủy ủy khuất khuất xuống giường.
Dáng người của cô bé nhỏ, chỉ có thể nằm bò trên giường, từng chút từng chút trượt xuống giường, khóe miệng mím thành một đường cong.
Mạc Hạ nhìn một vòng trong phòng, cũng không tìm được quần áo của mình.
Cô bé đang muốn nói chuyện, lại nghĩ tới dáng vẻ của Mạc Đình Kiên khi nãy, lập tức che kín miệng không dám nói nữa, chạy đến bên cạnh kéo chăn của Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên nhíu mày nhìn cô bé.
Mạc Hạ ngẩng cái đầu nhỏ nhìn thoáng qua Hạ Diệp Chi, sau đó mới cực kỳ nhỏ giọng nói: “Con không tìm thấy quần áo.”
Đây là phòng của Mạc Đình Kiên, đương nhiên không có quần áo của Mạc Hạ.
Mạc Đình Kiên nghe vậy, cúi đầu nhìn thoáng qua Hạ Diệp Chi trong lòng, sau đó mới cẩn thận xoay người xuống giường, dắt Mạc Hạ về phòng của cô bé thay quần áo.
Anh thay quần áo cho Mạc Hạ xong, bảo người giúp việc dẫn cô bé đi ăn sáng.
Trước khi xuống lầu, Mạc Hạ không nhịn được quay đầu nhìn về phía phòng ngủ của Mạc Đình Kiên, nhỏ giọng nói: “Mẹ cũng phải ăn sáng.”
“Con ăn trước.”
Ba chữ đơn giản của Mạc Đình Kiên, khiến Mạc Hạ không dám nói nữa.
Sau khi thấy giúp việc đã dẫn Mạc Hạ đi, Mạc Đình Kiên mới trở về phòng.
Hạ Diệp Chi vẫn ngủ say như trước.
Mạc Đình Kiên đứng ở bên giường nhìn cô một lát, sau đó mới thay quần áo xuống lầu.
Lúc anh đi xuống, giúp việc đang đút bữa sáng cho Mạc Hạ.
Mạc Hạ có thị lực tốt, cô bé nhìn thấy Mạc Đình Kiên đi xuống, lập tức giành lấy thìa trong tay giúp việc rồi tự mình ăn, thoạt nhìn cực kỳ ngoan ngoãn.
Đương nhiên Mạc Đình Kiên nhìn thấy hành động của con bé, nhưng không nói gì cả.
Hai cha con ngồi đối diện nhau, không nói lời nào, đều tự ăn bữa sáng.
Lúc ăn sắp xong, Hạ Diệp Chi đi xuống.
Cô để mặt mộc, đi tới ngồi xuống bên cạnh Mạc Hạ, rước lấy ánh mắt không vui của Mạc Đình Kiên.
Hạ Diệp Chi vờ như không thấy, nghiêng đầu nhìn Mạc Hạ: “Oa, Hạ Hạ ăn nhiều vậy sao?”
“Vâng.” Mạc Hạ gật đầu, còn múc một thìa cháo đưa tới bên miệng Hạ Diệp Chi.
Nhưng mà, cô bé cầm không vững lắm, lúc đưa tới còn bị rơi một chút lên bàn cơm.
Hạ Diệp Chi cười cầm tay cô bé, đẩy thìa lại bên miệng cô bé, dịu dàng nói: “Con ăn đi, mẹ cũng có rồi.”
Vừa dứt lời, trên bàn cơm lập tức vang lên tiếng “loảng xoảng”.
Hạ Diệp Chi nâng mắt nhìn qua, phát hiện là do Mạc Đình Kiên ném mạnh thìa trong tay lên trên bàn cơm.
Hạ Diệp Chi dùng ánh mắt hỏi anh: Lo mà ăn bữa sáng đi, khó chịu cái gì?
“Không có gì.” Vẻ mặt Mạc Đình Kiên không chút thay đổi cúi đầu.
Anh chưa từng nhìn thấy người phụ nữ Hạ Diệp Chi kia nói chuyện dịu dàng với anh như nói chuyện với Mạc Hạ bao giờ.
Ha, phụ nữ!
......
Hạ Diệp Chi cũng không biết Mạc Đình Kiên đang tức giận cái gì, ăn xong bữa sáng cũng không nói với cô một câu đã đi đến công ty.
Đúng lúc Tần Thủy San lại gọi điện thoại muốn nói chuyện kịch bản, Hạ Diệp Chi trở về nhà thuê của mình, mang theo máy tính đến phòng làm việc của Tần Thủy San tìm cô ta.
Lúc cô đến, Tần Thủy San trùng hợp vừa mới họp xong, đang chờ cô.
Tần Thủy San dẫn cô đến phòng họp, còn có mấy phó biên kịch đang đợi ở đó.
Phần một của《 Mất Thành 》, dưới tiền đề là một bản thảo có sẵn, do hai người Hạ Diệp Chi và Tần Thủy San hoàn thành.
Bình thường một vài biên kịch đều sẽ có trợ lý của mình, một kịch bản được viết ra, ngoài có một biên kịch chính, còn có mấy người giúp đỡ nữa.
Tần Thủy San quay 《 Mất Thành 》 kiếm được không ít tiền, sau đó tự mình mở phòng làm việc, cũng tuyển không ít người, không còn vất vả như lúc trước nữa.
Sau khi họp xong, những người khác đều rời đi, Tần Thủy San mới dẫn Hạ Diệp Chi đến văn phòng của mình.
Tần Thủy San để cô ngồi trên sofa, sau đó hỏi: “Uống cái gì? Nước, cà phê, nước trái cây, hay là đổ uống gì khác?”
Hạ Diệp Chi nói: “Nước là được.”
Tần Thủy San bảo thư ký bưng tới một ly nước và một tách cà phê.
Cà phê là của cô, nước là của Hạ Diệp Chi.
Cô ngồi xuống đối diện Hạ Diệp Chi, nghiêng người dựa vào lưng sofa, quan sát Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi bưng ly nước lên, tùy ý để Tần Thủy San quan sát mình.
Tần Thủy San quan sát cô một lúc, cuối cùng cho ra một kết luận: “Mặt mày tươi tỉnh đấy.”
Hạ Diệp Chi cười cười, cũng không quan tâm lời nói của Tần Thủy San.
Đột nhiên, Tần Thủy San cong môi cười cười, chỉ chỉ cằm về phía Hạ Diệp Chi, nói: “Cái tin tức trên báo mấy ngày hôm trước, cô bé trong tiệc tối kia, là cô và con gái của Mạc Đình Kiên đúng không?”
Hạ Diệp Chi khẽ sựng lại, đưa tay đặt ly nước lên trên bàn trà, sau đó mới nói: “Là suy đoán của cô sao?”
“Là suy đoán của tôi, nhưng tôi tin đó cũng là sự thật.”
Lúc trước Tần Thủy San cũng nhận được thiệp mời tiệc tối, vốn cô ta muốn đi cùng với Hạ Diệp Chi, dù sao Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên cũng từng có quan hệ như vậy, cô ta rất tò mò về quan hệ của hai người, cho nên muốn xem náo nhiệt.
Nhưng Hạ Diệp Chi không đi, cô đúng lúc cũng có chuyện nên không đi luôn.
Kết quả cô ta đã hối hận rất lâu.
Người phụ nữ Hạ Diệp Chi này lật lọng, sau đó lại đi, còn làm ầm ĩ ra tin tức lớn như vậy.
“Thời gian cô mang thai năm đó, so sánh với dáng vẻ của cô bé kia, thì phải là con gái của cô và Mạc Đình Kiên, nhưng mà, hai người lại giữ bí mật rất tốt, cô còn sinh con ở nước ngoài, cho nên truyền thông trong nước không thể dễ dàng lấy được tin tức này.”
Tần Thủy San nói xong, vẻ mặt xem kịch vui nói: “Còn Tô Miên? Khi đó hình như cô ta đâu có qua lại với Mạc Đình Kiên đúng không?”
Hạ Diệp Chi cười cười, không nói gì.
“Bây giờ cô giả vờ câm điếc với tôi làm gì, cuối cùng cô và Mạc Đình Kiên xảy ra chuyện gì vậy? Cô bé đó có phải là con gái của hai người không?” Trong lòng Tần Thủy San tò mò muốn chết.
“Thời gian làm việc, không nói chuyện riêng.” Hạ Diệp Chi là không muốn nói chuyện này với Tần Thủy San.
Cho tới bây giờ, trên đời này, người có thể làm cô thoải mái nói ra tất cả mọi chuyện, có lẽ chỉ có Thẩm Lệ thôi.
Tần Thủy San thấy Hạ Diệp Chi cố chấp như vậy thì cũng không ép nữa: “Được rồi, cô không muốn nói thì thôi, nhưng mà tôi phải nhắc nhở cô một chút, Tô Miên cũng không phải là đèn cạn dầu đâu.”
Ba của Tần Thủy San là Giám đốc nhà đài, cũng xem như một nhân vật lãnh đạo không nhỏ.
Nhưng ba của Tô Miên còn là nhân vật lớn hơn nữa, nói tới, hai người đều là người ở chung một vòng luẩn quẩn, Tần Thủy San cũng quen cô ta.
Hạ Diệp Chi hỏi cô ta: “Nói thế nào?”
Tần Thủy San khuấy cà phê, nghĩ tới nghĩ lui, sau đó lên tiếng nói: “Nói thế nào nhỉ, vị trí của Tô Miên trong vòng luẩn quẩn này của bọn tôi, cũng giống như vị trí của Mạc Cẩm Vân trong giới kinh doanh vậy.”
Hạ Diệp Chi gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Nguyên nhân chính là vì Mạc Cẩm Vân và Tô Miên đều được người ta theo đuổi mà lớn lên, cho nên mới cực kỳ kiêu ngạo, hai người này mới có thể làm bạn với nhau.
Nhưng mà, loại tình bạn này cũng không thể chống lại được thử thách.
Thấy Hạ Diệp Chi nghe nghiêm túc như vậy, Tần Thủy San dừng một chút, lại tiếp tục nói: “Nhưng mà, bình thường thái độ làm người của Tô Miên rất khiêm tốn, tuy là vậy, người đắc tội với cô ta đều không có kết quả tốt.”