Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn

Chương 1217: Chương 1217: Tôi nợ anh ta một mạng




Hạ Diệp Chi có chút cạn lời: “Thật sự xảy ra chuyện rồi.”

“Tình cảm là chuyện vốn không thuộc về lí trí.” Mạc Đình Kiên đứng dậy: “Anh lát nữa đi xem tình hình thế nào.”

Hạ Diệp Chi gật gật đầu: “Cũng tốt.”

Lúc trước khi cô và Mạc Đình Kiên xảy ra chuyện, cũng đều do Cố Tri Dân và Phó Đình Tây lo trước sau, bây giờ bọn họ gặp chuyện, Mạc Đình Kiên giúp đỡ cũng là chuyện nên làm.”

Ăn sáng xong, Mạc Đình Kiên đi ra ngoài.

Bình thường đều là bọn họ cùng nhau đưa Mạc Hạ đi học, nhưng hôm nay Mạc Đình Kiên phải ra ngoài, thì anh cũng đảm nhiệm nhiệm vụ đưa bé đến nhà trẻ, cô không cần đi nữa.

Mạc Đình Kiên vừa đi khỏi thì Hạ Diệp Chi đã nhận được cuộc gọi từ số điện thoại lạ.

“Diệp Chi.”

Giọng nam truyền qua điện thoại, hơi thở yếu ớt.

Vài giây sau Hạ Diệp Chi mới nghĩ ra đó là giọng ai.

“Lưu Chiến Hằng.”

Những chuyện thị thị phi phi cứ ngỡ như là chuyện của đời trước rồi, giọng nói trong điện thoại là Lưu Chiến Hằng, nhưng cô lại cảm giác không thực.

“Tôi không còn nghĩ ra được ai có thể giúp tôi được nữa, Diệp Chi.” Lưu Chiến hằng thở dài.

Thời gian ngưng đọng.

Lát sau, Hạ Diệp Chi mới mở miệng: “Nếu như tôi không giúp thì sao?”

“Không đâu, chỉ riêng việc tôi khử tạ Sinh thì cô cũng giúp tôi thôi.” Ngữ khí của Lưu Chiến Hằng rất chắc chắn.

Tạ Sinh, rốt cuộc chết rồi?

Hạ Diệp Chi: “Địa chỉ.”



Hạ Diệp Chi thay đồ đi xuống lầu thì gặp bác Lâm bên ngoài đi vào.

“Mợ chủ phải ra ngoài sao?” Bác Lâm hỏi cô.

“Con ra ngoài mua một ít đồ, rất nhanh sẽ trở lại.” Cô không định nói cho Mạc Đình Kiên biết chuyện cô định làm.

Lâm bá gật đầu nói: “Vậy để bác nói tài xế chuẩn bị một chút.”

“Không cần, con tự lái là được.” Hạ Chi Chi nói xong thì đi nhanh ra cửa.

Hạ Diệp Chi lái xe đến nơi mà Lưu Chiến Hằng đã hẹn.

Là một tòa nhà bỏ hoang.

Lúc cô tới, Tạ Ngọc nam cũng vừa mang theo người tới.

Tạ Ngọc Nam mang theo một nhóm người, mà cô chỉ đến một mình, nhưng một chút cũng không sợ hãi.

“Tôi tưởng cô đã không còn trong nước nữa chứ.”

Tạ Ngọc Nam biết quan hệ cảu Hạ Diệp Chi và Lưu Chiến Hằng không tệ, hồi tưởng lại thì biết là chuyện gì rồi.

“Cô đến cứu Lưu Chiến Hằng? Cô cũng thật có tình có nghĩa đó.” Ngữ khí của Tạ Ngọc Nam mang theo trào phúng.

Hạ Diệp Chi bình thản nói: “Tôi nợ anh ta một mạng.”

Tạ Ngọc Nam cười lạnh một tiếng: “Gan cô cũng không nhỏ, dám một mình tới đây, không sợ tôi làm gì cô sao?”

Hạ Diệp Chi cũng cười, bình tĩnh nói: “Cậu không làm gì được đâu, nếu cậu còn muốn sống cuộc sống của một thiếu gia thì bây giờ hãy thu tay lại đi.”

Tạ Ngọc Nam hưởng thụ quen rồi, công ty của Ta Sinh tuy rằng bị Mạc Đình Kiên nắm rồi, nhưng ông ta nhất định có để lại tài sản cho Tạ Ngọc Nam, tính ra chắc cũng không ít, đủ để nửa đời còn lại cảu cậu ta không cần lo nghĩ, nhưng nếu như Hạ Diệp Chi xảy ra chuyện ở đây, cậu ta cũng đừng hòng vô lo nửa đời sau nữa.

Tạ Ngọc Nam nghe ra sự uy hiếp trong lời nói của cô, vẻ mặt vô cùng khó coi.

Hạ Diệp Chi bổ sung thêm một câu: “Lúc tôi đến đã báo cảnh sát rồi.”

Tạ Ngọc Nam nghe vậy, thấp giọng mắng một tiếng: “Coi như cô may mắn.”

Cậu ta xoay người, quắc tay với đám người sau lưng: “Đi thôi.”

Sau khi Tạ Ngọc Nam dắt thuộc hạ đi khỏi, đúng như những gì anh ta nói, Tạ Sinh không còn nữa, thì cậu ta không là gì cả, không chịu nỗi cả một chút sóng gió.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.