“Ngoan lắm.” Thẩm Lệ vừa nói vừa đưa tay ra nhéo nhéo đôi má của Mạc Hạ.
Mạc Hạ hơi mím môi nhưng vẫn để cho Thẩm Lệ nhéo.
Thẩm Lệ cũng nhận ra Mạc Hạ so với trước kia có chút không giống lắm.
Cô nhìn Hạ Diệp Chi một chút, Hạ Diệp Chi lại lắc đầu, ý nói khi nào trở về rồi hãy nói.
Sau khi ba người trở về nơi của Hạ Diệp Chi, cô liền đưa Mạc Hạ đến phòng mình trước.
Cũng may trước kia Mạc Hạ cũng từng ở đây, trong phòng cũng không ít đồ của cô bé, cô bé cũng không hề biểu lộ ra dáng vẻ không thích.
Bữa trưa do Hạ Diệp Chi làm cơm.
Lúc ăn cơm, Hạ Diệp Chi gắp cho Mạc Hạ ăn thứ gì thì cô bé ăn thứ đó, không khóc cũng không làm loạn, vô cùng yên tĩnh.
Cơm nước xong không bao lâu, Mạc Hạ phải đi ngủ trưa.
Đến khi Mạc Hạ ngủ, Hạ Diệp Chi mới có thời gian nói chuyện với Thẩm Lệ về chuyện của Mạc Hạ.
Cô chỉ đơn giản nói qua một chút, Thẩm Lệ nghe xong liền trợn to cặp mắt: “Lưu Chiến Hằng còn là con người sao? Thật sự là do anh ta làm? Đúng là đầu óc có bệnh?”
Hạ Diệp Chi bất giác mím môi, đối với Lưu Chiến Hằng, cô cũng không biết nói gì hơn.
“Lưu Chiến Hằng rốt cuộc là làm cái gì? Anh ta nhất quyết phải đấu lại hai người sao? Rốt cuộc là bọn cậu đắc tội với anh ta chỗ nào chứ?”
“Nói thẳng ra là anh ta muốn so cao thấp với Mạc Đình Kiên. Dù sao bây giờ tớ và Mạc Đình Kiên cũng tách nhau ra rồi, cũng chẳng còn liên quan đến tớ nữa.”
Nhưng anh ta gây chuyện với Mạc Hạ, cũng không thể cứ để như vậy.
Nét mặt Hạ Diệp Chi dần dần trở nên lạnh lùng, cuối cùng một chút ấm áp cũng chẳng còn.
“Không tra ra được lai lịch của Lưu Chiến Hằng sao?” Thẩm Lệ khoanh tay hỏi.
“Tớ cũng không biết bây giờ Mạc Đình Kiên có cách tra ra điều gì chưa, dù sao trước đó cũng vẫn luôn không tra ra được gì cả.” Về điểm này, Hạ Diệp Chi cũng cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi.
Thậm chí, Lưu Chiến Hằng còn đề cập tới chuyện của mẹ Mạc Đình Kiên.
Nghĩ tới đây, sắc mặt của Hạ Diệp Chi có chút thay đổi.
Khoảng thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện, suýt chút nữa cô cũng quên chuyện này.
Lưu Chiến Hằng đề cập tới tung tích của mẹ Mạc Đình Kiên, đến nỗi mẹ của Mạc Đình Kiên có còn sống hay không, sống ở nơi nào cũng chưa biết được.
Phòng khách rơi vào trạng thái yên tĩnh, qua một lúc lâu, Thẩm Lệ mới lẩm bẩm nói: “Lưu Chiến Hằng này quá đáng sợ. Anh ta cứu cậu, nhưng lại muốn hại cậu, ngoài mặt tỏ ra là một dáng vẻ quân tử khiêm nhường, ngấm ngầm không biết đã làm bao nhiêu chuyện ác.”
Loại người như vậy đúng là quá đáng sợ.
Điện thoại di động của Thẩm Lệ vào lúc này vang lên, cô ấy cầm lên nhìn một cái, phát hiện ra là lái xe gọi tới.
“Lái xe của tớ tới đón.” Sắc mặt Thẩm Lệ nghiêm trọng nhìn Hạ Diệp Chi: “Nếu như cậu muốn làm gì, nhất định phải nói trước với tớ, không được tự tiện hành động, tớ cũng sẽ nghĩ cách thăm dò lai lịch của Lưu Chiến Hằng.”
Hạ Diệp Chi than thở, cô không muốn nhìn thấy nhất chính là tình huống như vậy.
Cho nên cô mới nhất quyết không kể với Thẩm Lệ những chuyện đã xảy ra với mình.
Chuyện của cô một khi Thẩm Lệ biết được, nhất định sẽ không mặc kệ.
Hạ Diệp Chi giả bộ tức giận nhìn Thẩm Lệ: “Cậu cứ quay phim cho tốt đi, bây giờ tớ đã không còn quan hệ gì với Mạc Đình Kiên, còn lo chuyện Lưu Chiến Hằng làm gì?”
“Cậu thật sự không quan tâm đến?”
“Không quan tâm.”
Thẩm Lệ nhiều lần xác nhận, Hạ Diệp Chi thật sự không quan tâm đến chuyện Mạc Đình Kiên và Lưu Chiến Hằng nữa, cô ấy mới yên tâm rời đi.
Đưa Thẩm Lệ đi, Hạ Diệp Chi trở về phòng nhìn Mạc Hạ.
Chuyện của Mạc Đình Kiên cô sẽ không để tâm, chuyện giữa Mạc Đình Kiên và Lưu Chiến Hằng cô cũng không quản nữa, cũng không quản nổi.
Nhưng chuyện Lưu Chiến Hằng đã làm với Mạc Hạ, cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
…
Không quá hai ngày sau, Tần Thủy San liền gọi điện thoại cho Hạ Diệp Chi.
Tần Thủy San lúc đầu còn ấp a ấp úng, bị Hạ Diệp Chi hỏi vài câu, cô ta mới do dự nói: “Diệp Chi, ngày mai chính thức ký hợp đồng với Mạc thị, đến lúc đó cô có thể tới một chút không?”
“Tôi đi làm cái gì?” Đoàn phim tiếp xúc ký hợp đồng với Mạc thị, cô chỉ là một biên kịch nhỏ bé, chuyện này có liên quan gì đến cô chứ?
Trong điện thoại vang lên tiếng than thở của Tần Thủy San.
Hạ Diệp Chi nghĩ đến cái gì, hỏi cô ta: “Là yêu cầu của Mạc thị sao?”
” Ừ.” Tần Thủy San đáp lại một tiếng.
Đầu tiên Hạ Diệp Chi cảm thấy có chút kinh ngạc, sau đó rất nhanh đã hiểu được.
Cô không biết dự tính ban đầu của Mạc Đình Kiên khi đầu tư vào《 Mất Thành 2 》 là cái gì, nhưng nguyên nhân chắc chắn không phải là bởi vì 《 Mất Thành 2》 do cô biên kịch, anh mới đầu tư.
Từ ngày Tô Miên đến phòng làm việc của Tần Thủy San làm loạn, có thể suy đoán, Mạc Đình Kiên có thể là bởi vì Tô Miên nên mới đầu tư kịch bản của cô.
Dẫu sao dưới tay anh còn có một Thịnh Hải. Truyền thông Thịnh Hải hợp tác với biết bao nhiêu đạo diễn cùng biên kịch, tội gì anh phải đầu tư vào kịch bản của cô.
Mạc Đình Kiên là một người thông minh và lý trí.Trong công việc chắc chắn là làm công, sẽ không có bất cứ tâm tư riêng gì.
Anh sẽ không đầu tư vào kịch bản của cô, trừ khi muốn cho Tô Miên một cơ hội trút giận, Hạ Diệp Chi không nghĩ tới lý do khác.
Hạ Diệp Chi cũng nghĩ tới, Mạc Đình Kiên có thể là đối với cô tình xưa chưa dứt cho nên mới đầu tư vào kịch bản của cô.
Nhưng nếu quả thật là như vậy, Tô Miên sao có thể biết được chuyện này chứ?
Hạ Diệp Chi cười tự giễu, đến giờ phút này mà cô còn ngồi nghĩ đến mấy chuyện không hề tồn tại.
Cô hít sâu một hơi, nói: ” Được rồi, thời gian địa điểm nói cho tôi, ngày mai tôi sẽ tới.”
Tần Thủy San dường như thở phào nhẹ nhõm, giọng nói cũng buông lỏng không ít: “Tốt lắm, đến lúc đó tôi sẽ cho người đi đón cô?”
Giọng nói vô cùng lấy lòng, bản chất thương nhân đã lộ ra nguyên hình.
Hạ Diệp Chi cự tuyệt: “Không cần, tự tôi tới.”
Cúp điện thoại không bao lâu, Tần Thủy San liền gửi địa chỉ đến cho cô.
Địa điểm kí hợp đồng là ở Mạc thị, đây quả nhiên là trùng hợp.
…
Hôm sau.
Hạ Diệp Chi thay quần áo xong, trang điểm nhẹ nhàng, mang theo Mạc Hạ ra cửa.
Nếu Mạc Đình Kiên nhất định bắt cô đi đến chỗ đó, bây giờ cô sẽ mang Mạc Hạ cùng đi.
Xe của cô vẫn không đi lấy về, cô định trực tiếp đón xe tới.
Nhưng cô vừa đi xuống đã nhìn thấy Tiêu Thâm.
Tiêu Thâm đứng ở trước xe, có lẽ là vừa mới xuống, dáng vẻ phải đi ra ngoài.
Lúc Hạ Diệp Chi nhìn thấy anh ta, anh ta cũng nhìn thấy cô.
Sau đó, anh ta lại nhìn sang bên cạnh Hạ Diệp Chi.
Mạc Hạ vẫn còn nhớ Tiêu Thâm, ngược lại cũng không hề sợ hãi, còn hướng lên Hạ Diệp Chi chỉ chỉ vào Tiêu Thâm.
“Muốn ra ngoài? Đi chỗ nào tôi đưa hai người.” Tế Thành đi thẳng tới chỗ hai người.
Diệp Hạ Chi cũng không khách khí nói: “Đến Mạc thị.”
Nói xong, cô lại bổ sung một câu: “Thuận đường sao?”
Tiêu Thâm gật đầu một cái: “Lên xe đi.”
Lúc Hạ Diệp Chi đưa Mạc Hạ đến Mạc thị, vừa xuống xe đã nhìn thấy Thời Dũng.
Thời Dũng đưa tay nắm thành quả đấm, đưa tới bên miệng hà hơi, nhìn giống như là đã đứng bên ngoài rất lâu.
Nhận ra có người đang nhìn, Thời Dũng nhìn về phía Hạ Diệp Chi.
Anh ta sải bước đi tới chỗ Hạ Diệp Chi.
“Cô Hạ.” Dừng một chút, ánh mắt anh ta lại nhìn sang Mạc Hạ đang đứng bên cạnh, lộ ra một nụ cười: “Hạ Hạ.”
Mạc Hạ nháy mắt, giọng nói trong trẻo: “Chú Thời Dũng.”
Thời Dũng thường xuyên đến chỗ Mạc Đình Kiên, Mạc Hạ cũng rất quen thuộc anh ta, còn chủ động gọi tên.