Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn

Chương 426: Chương 426: Yêu tôi nhiều như vậy




Thẩm Lệ nghe vậy, kinh ngạc hỏi: ” Đánh con sao? Ba con đánh con à?

Câu nói lúc nãy của cô, thật ra cũng chỉ nói mà thôi.

Tuy là cô cũng cảm thấy Mạc Đình Kiên con người này đáng sợ, nhưng nhìn thế nào cũng không cảm thấy Mạc Đình Kiên sẽ ra tay đánh cô con gái mới hơn ba tuổi của mình.

Còn nhỏ như vậy, ngón tay chạm một chút thôi cũng phải hết sức nhẹ nhàng, anh nỡ đánh sao?

Mạc Hạ cúi đầu, gắp lên một miếng sườn, tay còn lại cầm lấy cắn, mơ hồ không rõ đáp lại: “Vâng ”

” Ba đánh con như thế nào?” Hạ Diệp Chi đương nhiên không tin Mạc Đình Kiên sẽ đánh Mạc Hạ.

Lúc trước có một khoảng thời gian ở cùng Mạc Đình Kiên, lúc Mạc Hạ chọc giận anh, cùng lắm anh cũng chỉ bày ra mặt.

” Ba thế này nè….”

Mạc Hạ giơ tay lên chuẩn bị chạm vào mặt mình, phát hiện trên tay đang cầm miếng sườn, tay còn lại bỏ đôi đũa xuống, lấy tay véo vào mặt mình.

” Ba đánh con…như thế” hai chữ đánh con còn nhấn mạnh.

Nói xong còn không quên gặm tiếp miếng sườn của mình.

Con bé răng lợi thật tốt, cứ thích gặm xương.

Lúc này, ngay cả Hạ Diệp Chi cũng không thể nhịn được cười phá lên.

“Vậy lần sau mẹ gặp ba sẽ đánh ba giúp con nhé!” Hạ Diệp Chi cười nói.

Mạc Hạ gật gật đầu:” Về nhà thôi ạ. ”

Hạ Diệp Chi sắc mặt nhạt đi.

Lúc này cô mới phản ứng kịp, Mạc Hạ nhớ Mạc Đình Kiên rồi.

Tuy buổi trưa lúc ở nhà, Mạc Đình Kiên có nổi cáu, nhưng Mạc Hạ chỉ là một đứa trẻ, chớp mắt quên ngay.

Hạ Diệp Chi không trả lời Mạc Hạ.

Mạc Hạ dường như cũng chỉ thuận miệng nói ra, nói xong cũng ngoan ngoãn ăn cơm tiếp.

” Chuyện lúc nãy tớ còn chưa nói xong.”

Thẩm Lệ lại tiếp tục đề tài lúc nãy: “Lần đó ở Kim Hải, tớ nhìn thấy ông chủ trộn cơm cho Hạ Hạ, còn đổ canh ra hai cái bát đảo qua đảo lại để nguội bớt, lúc đó tớ còn thấy ông chủ thoạt nhìn cực kì dịu dàng.”

Nhưng sau đó, Mạc Đình Kiên mới mở miệng ra nói là đã trở về nguyên hình rồi.

Cậu chủ nhà học Mạc có thể là một người đàn ông tốt, nhưng nhiều lúc, anh là Mạc Đình Kiên, người khiến người khác phải nơm nớp lo sợ.

Hạ Diệp Chi tưởng tượng hình ảnh đó trong đầu.

Lúc cô và Mạc Đình Kiên ở cùng nhau, đều là do cô chăm sóc Mạc Hạ, chưa từng thấy qua Mạc Đình Kiên cho Mạc Hạ ăn cơm.

Chỉ là, nghĩ tới tình trạng bây giờ của Mạc Đình Kiên, trái tim của Hạ Diệp Chi bất giác đập mạnh.

Đợi ăn cơm xong, cô phải gọi cho Thời Dũng hỏi thăm tình hình của Mạc Đình Kiên.

Nếu như không phải vì sợ Mạc Đình Kiên sẽ ảnh hưởng đến Mạc Hạ, Hạ Diệp Chi bây giờ rất muốn đi tìm Mạc Đình Kiên.

Hạ Diệp Chi còn chưa gọi điện thoại cho Thời Dũng, Thời Dũng đã gọi cho cô.

Nhìn thấy Thời Dũng gọi tới, trong lòng Hạ Diệp Chi không khỏi hồi hộp.

Hạ Diệp Chi bỏ đôi đũa xuống, đi ra nghe điện thoại

“Trợ lý Thời, có chuyện gì vậy?”

Ngữ khí của Thời Dũng có phần không được tự nhiên: “Cậu chủ đang nổi giận, lúc nãy ăn cơm, cậu ấy nói mùi vị cơm không đúng…”

Bởi vì mùi vị thức ăn không đúng nên nổi cáu sao?

Bây giờ kí ức của Mạc Đình Kiên dừng lại ở khoảng 20 tuổi sao?

Không ngờ anh lúc đó lại có tính công tử như vậy.

“Bây giờ đang đập phá đồ đạc sao?” Hạ Diệp Chi hỏi.

“Không có đập phá đồ đạc…” Thời Dũng nhìn đám người giúp việc đang đứng trong phòng khách nói: “Đợi lát nữa chắc chuẩn bị đánh người rồi.”

Hạ Diệp Chi im lặng một lát nói:”Bây giờ tôi sẽ qua đó.”

Cô ấy cúp điện thoại đi tới, Thẩm Lệ nói nhỏ: “Thời Dũng gọi tới sao?”

“Ừ, tớ phải qua đó một chuyến.” Hạ Diệp Chi nói xong nhìn Mạc Hạ.

Mỗi lần Mạc Hạ đều ăn com xong trước, bây giờ đã chạy đi chơi rồi.

Thẩm Lệ cầm ly nước trong tay nói: “Đi đi, tớ giúp cậu trông Hạ Hạ, con bé bây giờ rất thích chơi với tớ.”

“Nó buổi chiều ngủ nhiều, buổi tối chắc phải chơi khá lâu, ngày mai cậu có đi làm không?” Hạ Diệp Chi không sợ làm phiền Thẩm Lệ nhưng lại sợ làm lỡ dở công việc của Thẩm Lệ.

“Không có, đi làm cái gì, tớ bây giờ chỉ muốn ăn nhậu chơi bời.” Thẩm Lệ thả lỏng người ngồi trên ghế, vẻ lười nhác.

Hạ Diệp Chi vẻ bất đắc dĩ nói: “Tớ nói nghiêm túc đấy.”

Thẩm Lệ cười, ngồi ngay ngắn lại hỏi cô ấy: “Tớ thật sự không có việc gì làm, cậu đi đi, có cần lái xe của tớ không?”

“Cần ” Lúc về chắc đã trễ rồi, lái xe đi tiện hơn.



Lúc Hạ Diệp Chi lái xe đi tới biệt thự của Mạc Đình Kiên, Mạc Đình Kiên đang dày vò đám người giúp việc.

Anh sai từng người từng người một lần lượt vào phòng bếp nấu cơm.

Thế nhưng những người giúp việc trong nhà cũng không phải đều biết nấu cơm, vì vậy tay nghề có sự chênh lệch.

lúc Hạ Diệp Chi đi vào, Mạc Đình Kiênđang đánh giá món ăn của những người giúp việc, một chút cũng không nể tình.

“Cái thứ này anh làm sao ra được vậy?”

“Tay nghề thế này muốn độc chết ai hả?”

Ngoại trừ giọng nói của Mạc Đình Kiên ra thì không còn tiếng động gì cả, yên tĩnh đến nỗi một cây kim rới xuống đất cũng có thể nghe thấy được.

Vì vậy, lúc Hạ Diệp Chi đi vào, tiếng bước chân đặc biệt làm người ta chú ý.

Người giúp việc nhìn thấy Hạ Diệp Chi đều đồng loạt ném ánh mắt cầu cứu về phía cô.

Hạ Diệp Chi mím chặt môi, cũng có chút bất đắc dĩ.

Nếu như trước đây, có thể cố ấy còn giúp được bọn họ, nhưng bây giờ ngay cả bản thân cô ấy cũng khó mà bảo toàn.

Mạc Đình Kiên ngồi trên ghế, hơi nghiêng đầu, lông mày hơi nhếch lên, ngữ khí có vẻ tùy tiện:” Tới rồi sao”

Một bàn thức ăn nguội chưa ai động đũa.

Hạ Diệp Chi khẽ nhíu mày: “Anh muốn ăn gì, tôi làm cho anh ăn?”

Mạc Đình Kiên cười như không cười nhìn cô ấy: ” Đặc biệt tới đây để nấu cơm cho tôi sao? Cô yêu tôi như vậy à?”

Hạ Diệp Chi không thèm để ý tới Mạc Đình Kiên: “Không nói vậy tôi tùy tiện nấu nhé. ”

Nói xong, trực tiếp đi tới nhà bếp.

Không còn sớm nữa, chỉ có thể nấu mì thôi.

Thời Dũng sẽ gọi điện thoại cho cô ấy, phỏng chừng cũng là: “Hy vọng cuối cùng”

Hạ Diệp Chi cũng không chắc Mạc Đình Kiên vẫn còn thích ăn cơm mình nấu hay không, nhưng cũng phải thử xem.

Rất nhanh cô đã nấu xong một bát mỳ thịt bò bưng lên.

Hương thơm nhẹ nhàng tỏa ra, hấp dẫn ánh mắt của Mạc Đình Kiên.

Hạ Diệp Chi đem bát mỳ để trước mặt Mạc Đình Kiên: ” Ăn đi”

“Chỉ có một bát mỳ thôi sao?” Mạc Đình Kiên giương mắt lên nhìn, ý bảo cô hãy nhìn một bàn thức ăn kia.

Những món ăn khác thoạt nhìn đều khéo léo tinh xảo, nguyên liệu cũng rất cao cấp.

” Một bát mỳ không đủ sao?” Hạ Diệp Chi giả vờ như không hiểu ý anh nói: ” Đợi anh ăn xong, em nấu thêm một bát nữa cho anh.”

Mạc Đình Kiên híp mắt, cô gái này cố ý xuyên tạc ý nghĩa trong lời nói của mình, hoàn toàn không hề sợ mình.

Anh cười lạnh một tiếng, thuận tay chỉ về hướng một người giúp việc: ” Cậu, tới ăn đi ”

Người giúp việc áy náy nhìn qua Hạ Diệp Chi, cũng chỉ có thể nghe theo ăn hết bát mỳ.

Nhưng mà, Hạ Diệp Chi tay nghề tốt, người giúp việc đó húp sạch hết nước lèo cuối cùng còn sót lại.

Mạc Đình Kiên vẻ khiêu khích nhìn sang hướng Hạ Diệp Chi.

Hạ Diệp Chi nhếch môi: ” Em làm cho anh thêm một bát nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.