Con gái khi đã giận thì giận quá trời lâu. Gần một tuần sau buổi học
thêm ấy, em không nói chuyện với tôi, bút đàm cũng không. Trong mắt em,
tôi là thằng biến thái, thằng dê cụ. Biết mình có lỗi, tôi im thin thít
và ngoan như cún cưng chầu chực chờ em sai bảo. Không khí giữa hai đứa
nặng nề vô cùng. Mà thực chất là nặng nề với em chứ tôi thì không. Suốt
tuần, hồn vía tôi cứ lâng lâng ở chín tầng mây khi nghĩ về nụ hôn vụng
trộm ấy. Bờ má của em… tôi không biết nên tả nó ra sao nữa! Tôi văn dốt
như bò, chẳng biết so sánh! Nhưng nếu bạn thúc ép, tôi có thể nói bờ má
của Linh giống bề mặt bánh caramen vậy: mềm, mịn láng, đôi chút trơn do
em bôi kem chống nẻ. Đại loại thế! Mà rõ ràng, caramen là một thứ để
ngửi, nhấm nháp và… ăn?! Không, tôi đang lảm nhảm đấy, bạn chớ bận tâm!
Tôi không kể chuyện này cho bất cứ ai, kể cả thằng Choác (nhiều năm sau
tôi mới kể cho nó nghe). Tôi đã dự liệu chuyện em ngoảnh mặt với tôi cho tới hết cấp hai. Nhưng tôi không hối tiếc. Thật! Nụ cười của em, sợi
tóc của em phất phơ theo gió mùa đông, còn khoảnh khắc nào tuyệt vời hơn thế? Khoảnh khắc chỉ có một và tôi không bỏ lỡ cơ hội. Thà tôi để một
dấu ấn khiến em nhung nhớ (có thể ấn tượng xấu!) còn hơn trở thành một
bóng ma vật vờ theo đuổi em suốt đời. Nếu thời gian có thể quay ngược
thì nhân danh thế hệ trẻ trâu vừa gấu vừa liều, tôi vẫn hôn em, thậm chí lâu hơn nữa.
Nhưng giận mấy cũng phải xuôi. Linh mới chạm tuổi thiếu nữ, chưa hề có
khái niệm thù hằn dai dẳng. Sang tuần kế tiếp, em chủ động bút đàm cho
tôi:
“Tại sao mày làm thế?”.
Tôi thừa hiểu em nói cái gì nhưng vẫn giả bộ ngây ngô:
“Làm thế gì cơ?”.
Em nổi quạu, dòng chữ nghiến mạnh lên mặt giấy:
“Đừng có đùa! Tại sao mày làm thế?”.
Đừng chọc điên đàn bà khi họ đang nghiêm túc! – Tôi tự nhủ rồi trả lời:
“Ờ thì… tại tao thích mày! :P”.
Linh ngẩn người. Những thằng thích Linh nhiều vô số kể nhưng tôi là
thằng đầu tiên dám nói thẳng thắn trước mặt em. Phải khoảng năm phút
sau, em mới trả lời:
“Tại sao?”.
“Tại sao cái gì?”.
“Tại sao thích?”.
Đ.M, hỏi khó vãi! – Tôi lầm bầm, sau đáp:
“Thích là thích thôi. Có lý do đâu!”.
“Phải có lý do ! NÓI! >
Đàn bà rất khoái hỏi đàn ông vì sao thích mình. Thành thật mà nói, câu
hỏi này luôn gây khó cho mọi gã đàn ông. Tôi bèn viết tháu dòng chữ xấu
như bà bới bên dưới dòng chữ đẹp và tròn trịa của Linh:
“Vì mày học giỏi, vì mày nhà giàu, vì mày xinh. Được chửa?”.
Thực chất là tôi đang bịa. Thứ nhất: đàn ông vốn dĩ tự cao, thích một cô gái học vấn cao hơn mình là chuyện nhảm nhí nhất đời. Thứ hai: đại đa
số trẻ con ngày đó chơi với nhau vì hợp tính chứ không phải gia cảnh.
Thứ ba: xét toàn diện, em là cô gái bình thường, không phải tiểu thư
lung linh lấp lóa nào sất. Tôi thích chỉ vì… thích. Chỉ một khoảnh khắc, Linh thổi bay trái tim tôi lên bầu trời, thế là thích, vậy thôi. Nữ
giới yêu bằng tai, mà lại hỏi quá khó, thành thử bọn đàn ông chút tôi
phải phỉnh nịnh các bạn như gian thần bợ mông hoàng đế. Sâu xa hơn,
chính nữ giới góp phần tạo ra những thằng tên Khanh họ Sở. Chớ ngụy
biện! He he!
Trở lại vấn đề chính. Sau khi đọc câu trả lời của tôi, gương mặt Linh
thay đổi, hai má ửng hồng như hai mặt trời tỏa sáng giữa thời tiết lạnh
giá. Em viết lại thế này:
“Mày điên à? >
“Thích thì thích thật chứ điên cái gì? Có mày điên á! ^^”.
“Lần sau đừng mượn bài tao chép nữa! Đi chết đi! >
Linh ngừng ngay việc bút đàm rồi tập trung học. Dù vậy, cả ngày hôm ấy,
hai má Linh nhuộm màu đỏ và mãi không phai. Đến nỗi khi đứa bạn thân hỏi cớ làm sao thì em trả lời “lạnh quá, bị nẻ!”.
Sáng hôm sau, tôi xin chép bài, em vẫn đưa vở bài tập như thể đã quên
béng lời giận dỗi hôm qua. Hoặc có thể em cố tình quên. Ai biết? Mấy
ngày tiếp theo ở lớp học thêm, em luôn ngồi cạnh tôi, như thể em muốn
thế chứ không phải mấy cái thiên thời địa lợi do tôi nghĩ ra. Hai đứa
ngồi gần tới mức như sắp dính lấy nhau vậy. Có khi tôi phải ngồi dãn ra
để tránh những ánh mắt nghi ngờ từ đám bạn ngồi bàn trên. Những lúc ấy,
ánh mắt của chúng tôi thi thoảng lại chạm nhau một cách có chủ đích, rồi hai đứa cùng cười, như thể cả hai đều biết một câu chuyện cười nào đó.
Thỉnh thoảng, bản mặt đương tủm tỉm của tôi bị bà chủ nhiệm bắt gặp. Bả
gọi lên và xạc một thôi một hồi. Kệ! Tôi đếch quan tâm! Tôi chỉ biết
Linh cười với tôi, và mùa đông năm ấy bớt lạnh hơn hẳn.
Trong học tập, Linh cố gắng giúp tôi môn tiếng Anh. Em không muốn tôi
chép bài nữa mà phải học. Học thật! Điểm thật! Nói mới nhớ học kỳ trước, nhờ Linh, điểm tổng kết tiếng Anh của tôi trên 7.0. Hạng khá hẳn hoi!
Em nhận ra bà giáo bộ môn bắt đầu để ý điểm số của tôi, chúng hoàn toàn
không giống với cái mác “thằng ngu ngoại ngữ” mà bả gán cho tôi hồi lớp
6. Vậy là em vạch ra một chiến lược học tập và bắt tôi làm theo (nghe to tát nhỉ? He he!). Ban đầu, tôi nghĩ Linh chỉ đùa, ai dè em làm thật. Em đánh dấu chi chít những mục cần lưu ý trong sách giáo khoa rồi nói với
tôi:
-Về học từ mới, viết ra mới nhớ được! Rồi áp dụng từ vào cấu trúc này này…ơ… này! Này! Thằng kia, mày nghe không đấy?
Tôi ậm ừ cho qua:
-Ờ, ờ! Tao học đi học lại cũng thế thôi. Cả đời này tao mù tiếng Anh rồi!
-Sao lại nói thế? Học đi chứ, tiếng Anh quan trọng lắm!
Tôi cười:
-Mày học giỏi tiếng Anh thì mày nói thế thôi! Sau này dùng tiếng Anh làm vẹo gì chứ? Nó có đẻ ra tiền đâu?
Em vỗ đầu tôi:
-Dốt! Bây giờ gặp khách du lịch nước ngoài hỏi đường, chẳng lẽ mày chỉ
chỉ trỏ trỏ? Với cả sau này đi làm, không có tiếng Anh thì ai nhận mày
chứ?
Tôi ngạc nhiên:
-Thật á?
-Thật chứ sao không? – Em cười – Bố tao bảo vài năm nữa, các công ty
nước ngoài vào nước mình nhiều lắm! Đứa nào biết tiếng Anh có nhiều lợi
thế lắm!
Tôi ngẩn người lắng nghe. Hiếm đứa trẻ nào ở độ tuổi ấy có suy nghĩ
giống Linh. Cũng do tiếp xúc Internet từ rất sớm, nhà lại có điều kiện
nên nhận thức của em vượt trội bọn đồng trang lứa. Thấy em hiểu biết hơn mình, tôi bỗng nổi tính tự ái. Nói cho cùng, tiếng Anh cũng chỉ là
những con chữ, cớ gì mình không học được? Nghe lời em, bỏ qua bản mặt
đáng ghét của bà giáo bộ môn, tôi lao đầu học ngoại ngữ. Tôi không học
vì tương lai nghề nghiệp, cũng chẳng phải vì điểm số, mà bởi tôi chẳng
muốn thua kém Linh. Vậy đấy! Khi bạn thích một cô gái, bạn muốn trở
thành chỗ dựa cho cổ chứ không có điều ngược lại. Em muốn tôi thay đổi.
Được thôi! Tôi sẽ thay đổi cho em thấy! Vì cô gái mình thích, go go go,
ale ale ale! He he!
Cả tháng sau đó, tôi học theo sự chỉ dẫn của Linh. Trước ngày kiểm tra
tiếng Anh một tiết, tôi nói với Linh rằng sẽ tự làm và không nhờ em nữa. Gương mặt Linh rạng rỡ, như thể người mẹ vui mừng vì đứa con đã trưởng
thành (nghe nhục vãi!). Em cười:
-Mày tự làm á? Thật không?
-Thật! – Tôi quả quyết – Để tao xem mình được mấy điểm!
Linh tủm tỉm:
-Chắc chắn không nhòm bài tao chứ?
-Đan Mạch, mày nghĩ tao ngu ngoại ngữ thế à? – Tôi thở dài.
Em chống cằm cười khúc khích. Thực ra cũng vì mấy lần trước, tôi hứa lên hứa xuống không cần Linh giúp đỡ mà cuối cùng vẫn phải huých tay nhờ em gỡ bí. Nhưng lần này, tôi tự nhủ sẽ không hỏi. Tuyệt đối không! Vạn lần không! Thề! Trông bản mặt phì phò “thề” với “hứa” của tôi, Linh bật
cười rồi nói:
-Ừ! Cứ làm đi. Tao nghĩ không khó lắm đâu, mày làm được mà!
Em cười, nụ cười giữa mùa đông lạnh giá. Tôi ngây mặt một lúc, sau buột miệng:
-Đan Mạch… mày đừng cười nữa được không?
Em ngạc nhiên:
-Hả? Tại sao?
Tôi ấp úng, lưng nóng bừng:
-Mày cứ cười thế… tao lại thích mày nhiều hơn…
Linh bụm miệng, mặt nhăn nhó, tay đấm vào vai tôi:
-Thằng điên! Mày không nói được câu nào tử tế à?
Tôi nhe răng cười. Linh chỉ lắc đầu cho sự điên khùng của tôi. Nhưng tôi nhận ra trong cái lắc đầu ấy, ánh mắt em long lanh kỳ lạ, như sương
buổi sớm vậy.
Rồi bài kiểm tra cũng tới. Đúng như Linh tiên liệu, bà giáo bộ môn liên
tục lảng vảng khu vực cuối lớp và thường xuyên soi bàn của tôi. Bả như
con kền kền đợi xác thối, chỉ đợi tôi cựa quậy chút đỉnh là thộp liền.
Thực ra, dù bị kèm cặp chặt tới đâu, bọn học sinh vẫn có cách quay bài.
Nhưng giữ đúng lời hứa với Linh, tôi không hỏi hay cầu xin em trợ giúp.
Kết quả bài kiểm tra có ngay vào tuần kế tiếp. Tôi sung sướng phát điên
khi thấy bài mình được điểm 6. Trông nó như điểm 9 vậy! Tôi càng sướng
hơn khi trông bản mặt hằm hằm của bà giáo bộ môn. Chắc hẳn bả nghĩ mình
đã lơ là và để tôi có cơ hội quay bài. Bả hằn học:
-Học hành giỏi giang nhỉ?
-Dạ, dạ. Em cố gắng lắm mà cô! – Tôi cười.
-Lần sau tới giờ kiểm tra, anh ngồi chỗ khác! Không được ngồi gần cái Linh nữa! Học thì ngu, chi giỏi nhìn bài thôi!
Bả nó vậy trước mặt cả lớp. Không tin tưởng sự nỗ lực của học sinh và
thường ưa những đứa phỉnh nịnh, đó là giáo viên. Tôi nhún vai chấp nhận
thực tế và không tốn nước bọt để giải thích. Điều quan trọng là tôi có
thể tự làm, tự thay đổi chính mình, và Linh thấy rõ sự tiến bộ của tôi.
Chỉ như vậy thôi đã vui lắm rồi. Linh cũng vui, em động viên tôi:
-Kệ bả đi! Đừng nghe bả nói! Thế là tốt rồi!
-He he! Tao thông minh mà – Tôi trả lời.
-Ừ, nhưng vẫn ngu trong một số lĩnh vực! – Em vừa cười vừa đáp.
Để mừng cho điểm 6 không cần sự trợ giúp của tôi, Linh mua một bịch
hướng dương vào giờ ra chơi. Rồi tôi và em vừa bút đàm vừa nhai hướng
dương suốt hai tiết môn phụ sau đó. Cái thứ quà vặt này ăn cho đỡ buồn
mồm, nhưng lúc ấy tôi cảm giác nó ngon ngọt khôn tả.
Đợt kiểm tra kết thúc cũng là lúc kỳ nghỉ Tết nguyên đán sắp tới gần. Dù cuộc sống thay đổi ra sao chăng nữa, nhưng ngày xưa, ngày nay, thậm chí cả tương lai, lũ trẻ con vẫn sẽ háo hức ngày Tết. Không phải mấy giá
trị truyền thống hay cái gì cao siêu, chỉ đơn giản là bọn trẻ được nghỉ, khỏi phải đi học. Năm ngày trước kỳ nghỉ, đứa nào cũng cuồng tay chân,
bài vở gần như buông xuôi hết. Thỉnh thoảng tiếng pháo nổ lại vang vọng
trên các hành lang, còn thấy giám thị lùng sục khắp nơi hòng tìm kiếm
thằng tích trữ pháo. Hầu hết bọn trẻ vui tươi, riêng tôi chẳng vui tí
nào, bởi lẽ một tuần nữa, cuộc đời tôi sẽ vắng bóng hình dáng và tiếng
cười của em. Rất khó chịu! Và thế là tôi hỏi em số điện thoại nhà. Ngày
trước, học sinh không có di động nên chỉ có thể liên lạc với nhau qua
điện thoại bàn. Con trai hỏi nhau thì dễ, con trai hỏi con gái mới khó.
Chưa kể các vị phụ huynh sẽ tra hỏi thằng đó tên gì, con cái nhà ai, học hành ra sao, đủ thứ linh ta linh tinh khác. Linh cũng không muốn tôi
gọi, em lắc đầu:
-Thôi, để sau Tết đi! Mày tự dưng gọi đến nhà tao à? Kỳ cục lắm!
Tôi cũng không hỏi thêm nữa. Bố mẹ em vốn đã có ấn tượng xấu về tôi, giờ gọi tới chỉ gây khó cho Linh mà thôi.
Tết thì Tết nhưng vào tiết của bà chủ nhiệm, không khí học tập vẫn như
mọi ngày, chẳng thằng ông nào dám ho he hoặc tỏ ra trễ nải. Tôi cũng học hành chăm chỉ lắm, nhưng bề ngoài thôi, chứ tâm hồn tôi đang lang thang đâu đó ngoài lớp. Linh biết tôi đang mất tập trung, em liền viết lên
mảnh giấy rồi đẩy ra trước mặt tôi:
“Học đi, bả đang nhìn mày kìa!”.
“Ờ ờ, chán quá!”.
Tôi chống cằm lắng nghe mớ lú thuyết… à nhầm, lý thuyết đại số. Nhưng
càng nghe, tôi càng mất tập trung. Một nỗi chán chường vô cớ cứ len lỏi
trong tâm trí thằng chọi con tôi đây. Tôi bèn bút đàm cho Linh:
“Tết mày có về quê không?”.
“Chắc là có! Mày về không?”.
“Không, chán lắm! Ở quê có gì chứ? Trên này có điện tử, vui hơn! He he!”.
“Mày lúc nào cũng điện tử!”.
“Thật ra là tao không thích họ hàng. Mấy ông bà cô dì chú bác toàn phiền phức thôi!”.
“Tao cũng chán lắm! Nhưng bố mẹ bảo về thì phải về, biết sao được? TT”.
Tôi mỉm cười. Rốt cục, tôi cũng tìm được điểm chung giữa mình và Linh: không ưa họ hàng. Tôi viết tiếp:
“Mày không cho tao số điện thoại à?”.
“Thôi mà, phiền lắm! >
“Ờ, không sao. Nhưng mà làm hộ tao cái này được không?”.
“Cái gì?”.
Tôi thả tay trái đặt xuống mặt ghế chen giữa hai đứa rồi xòe lòng bàn
tay ra. Linh nhìn theo, đôi mắt mở to rồi viết vào tờ giấy:
“Là sao?”.
“Nắm lấy, được không?”.
“Mày điên à? Hết chuyện để làm à? >
“Nhưng trời lạnh quá, tao cóng hết người rồi! ^^”.
Linh không trả lời nữa mà cắm cúi ghi chép bài. Tôi cũng chỉ đùa cợt chứ không mong đợi em nắm tay mình. Nhưng một lát sau, em bắt đầu để ý
xuống khoảng trống giữa hai đứa. Nghĩ sao đó, em liền vươn tay trái của
mình ra. Loay hoay mãi, em viết:
“Trái tay lắm!”.
“Trái tay gì cơ?”.
“Ngồi khó quá! Tao không nắm tay mày được! >
Đan… Mẹc! – Tôi lẩm bẩm. Ban nãy vừa chửi mình là điên, sao giờ đã đòi nắm với bắt? Tôi nghĩ em đang đùa nên được thể đùa theo:
“Thì mày dùng tay phải, cầm bút tay trái! Giả bộ nghe bài đi! ^^”.
“Nhưng tao không chép bài được! >
“Tao chép. Tí ra mượn vở của tao. He he!”.
Linh nghĩ tới nghĩ lui, sau cùng, em chuyển bút sang tay trái còn tay
phải thận trọng hạ xuống. Cho tới khi lòng bàn tay em áp lên lòng bàn
tay tôi, một cảm giác tê dại chạy suốt cánh tay rồi lan tận óc.
Cái gì đây?
Đan Mạch? Tôi được gái nắm tay?
Ối giời ơi!
Tôi hơi run, lưng chảy đầy mồ hôi, tâm trí không kịp xử lý cảm xúc của
trái tim. Làm gì tiếp theo đây? Tôi không biết. Tôi quay sang nhìn Linh, em đang chống cằm, ánh mắt chăm chú dõi theo lời vàng ý ngọc của bà chủ nhiệm. Nhưng tôi dám chắc em chẳng nghe được từ nào, vì hai má em đỏ
lựng như màu quả dâu tây, vành tai ửng hồng như đang tỏa nhiệt. Cứ để
mãi thế này thì không ổn, tôi bèn từ từ nắm tay lại, từng ngón luồn qua
kẽ tay của em. Linh hơi run người một chút. Tôi bèn viết lên tờ giấy:
“Mày nắm thật à?”.
Linh đáp lời, do viết bằng tay trái nên chữ em nguệch ngoạc ra những dòng dễ thương như vậy:
“Nắm chứ sao không? Tao sợ chắc! >
Và rồi em cũng nắm tay lại, từng ngón tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng ôm lấy mu bàn tay của tôi.
Lớp học vẫn yên ắng, chẳng có âm thanh nào ngoài lời giảng của bà chủ
nhiệm. Ngoài trời, mùa đông vẫn quất những cơn gió lạnh lên ô cửa kính.
Chẳng ai, chẳng thứ gì để ý cái nắm tay vụng trộm phía cuối lớp. Nắm tay con gái lần đầu chẳng phải thứ cảm xúc rồ dại như trong tiểu thuyết hay truyện tranh vẽ ra. Nó nhẹ nhàng, thoang thoảng, như cơn gió xuân xua
tan cái lạnh mùa đông và khắc một dấu ấn đáng nhớ lên cuộc đời gã đàn
ông, mà đàn ông vốn dĩ có trí nhớ khá tồi.
Và ký ức tuyệt đẹp ấy giờ chỉ còn là kỷ niệm. Thời gian là một gã con
buôn đáng ghét. Gã bày kỷ niệm ra nhưng không bao giờ bán, trừ phi bạn
trả cho hắn cái giá đắt nhất – mạng sống của bạn.
*
* *
Nghe tôi nhắc lại vụ nắm tay vụng trộm ấy, Linh không nói câu nào, chỉ
cười. Hai tay em ôm lấy khuôn mặt cùng gò má đỏ bừng. Sắc đỏ ấy qua bao
năm vẫn không phai, tựa như đóa hồng chẳng bao giờ tàn vậy. Tôi cũng im
lặng, chỉ nhâm nhi cốc café đã gần cạn. Mỗi đứa có cách nhìn khác nhau
về kỷ niệm đó.
Được một lúc, Linh lên tiếng:
-Tại sao hồi đó Tùng không nói “chuyện ấy” ra?
Tôi biết “chuyện ấy” mà em nói tới là chuyện gì (hoàn toàn nghiêm túc
nha, độc giả nào có tư tưởng đen tối mời về con đường chính đạo giùm).
Tôi trả lời:
-Còn trẻ con mà, sao mà nói hay tâm sự chứ?
-Nếu Tùng nói sớm…
Em hơi ngập ngừng. Tôi tiếp lời:
-Nói sớm thì có thay đổi được gì không?
Em lắc lắc đầu, cười mỉm. Có lẽ với em, đó chỉ là chuyện vớ vẩn thời trẻ con. Nhưng với tôi, nó là sự nuối tiếc. Chỉ vì “chuyện ấy”, tôi đã
không thay đổi.
Một cô gái không bao giờ yêu một anh chàng không biết thay đổi.