“Vậy thì sao? Giới thiệu với mọi người đây là bà xã mình, mọi người gọi cô ấy là Tiểu Hương được rồi.” Lục Hãn Thư cầm ly rượu đắc ý tuyên bố.
“Ha ha, mọi người đều là anh em với nhau, cạn một ly nhé chị dâu!” Một ly rượu được đưa tới trước mặt Diệp Hàm Hương.
“A…” Diệp Hàm Hương nhìn ly rượu trước mặt, tiến thoái lưỡng nan, nhận không được mà từ chối cũng chẳng xong.
“Mình uống thay cô ấy.” Lục Hãn Thư muốn đoạt lấy ly rượu nhưng tụi bạn lại không cho, cứ đưa trước mặt Diệp Hàm Hương.
“Không sao! Em có thể uống một ít.” Diệp Hàm Hương đỏ mặt, nhẹ nhàng nói với Lục Hãn Thư, cô không muốn làm anh khó xử, nhận lấy ly rượu, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
“Chị dâu, một ly nữa nhé!” Một người trong đám bạn lại rót rượu vào ly của cô.
“Tôi…” Một giọt rượu vẫn còn đọng ở khóe môi Diệp Hàm Hương, ánh mắt cô có chút mê ly do tác dụng của rượu cồn, cô nhìn ly rượu trong tay, nhất thời không biết làm sao, cô không thể tưởng tượng được nếu uống thêm nữa thì hậu quả sẽ thế nào.
“Mình uống thay cô ấy!” Lục Hãn Thư nắm lấy tay Diệp Hàm Hương, đưa ly rượu đến miệng.
“Hãn Thư, cái này không tính, cậu đây là đang ăn vạ, phạt phải uống hết cả chai.” Một chai rượu mở nắp được đưa tới mặt Lục Hãn Thư.
“Ha ha, nể mặt bà xã của mình, mình sẽ uống hết chai rượu này. Nhưng hai tụi mình chỉ có thể ngồi một lát còn phải đi về, không thể ở chơi lâu với mọi người, vui cũng đã rồi!” Lục Hãn Thư cầm lấy chai rượu ngửa đầu đổ như mưa trút xuống miệng, Diệp Hàm Hương ngồi bên cạnh thấy anh như vậy thì run như cầy sấy.
Uống sạch chai rượu, Lục Hãn Thư đặt xuống mặt bàn, nhẹ nhàng bóp tay Diệp Hàm Hương một cái, không muốn cô phải lo lắng, cúi đầu nhìn cổ áo của cô hở ra một vùng da trắng tuyết, còn nhẹ nhàng kéo cổ áo giúp cô.
“Hôn chị dâu một cái rồi mới được đi!” Thấy cử chỉ của Lục Hãn Thư vô cùng dịu dàng với Diệp Hàm Hương, mấy người xung quanh càng thêm điên cuồng.
“Hóa ra các cậu gọi mình tới đây để gây khó dễ đúng không?” Lục Hãn Thư ôm Diệp Hàm Hương, vẻ mặt cười mà như không cười.
“Nào dám? Chẳng qua là thấy hai người ngọt ngào như vậy, bọn mình có dịp mở rộng tầm mắt, cho tới bây giờ vẫn chưa từng thấy Hãn Thư để tâm đến một cô gái nào như vậy cả.”
Diệp Hàm Hương nghe được câu này, lòng bất chợt tràn đầy vui sướng.
Mấy ngày nay, anh trói chặt cô bên cạnh chẳng khác nào phạm nhân, hầu như mất đi cảm giác được yêu. Anh không bao giờ nói ra những phiền não trong lòng, luôn cho cô những cái ôm nồng nhiệt, nở nụ cười tươi rói trước mặt cô. Nhưng lúc cô loáng thoáng nghe được ‘đối chọi với ba vì người đẹp’ thì trong lòng liền thấp thỏm lo lắng, sau đó lại nghe được ‘chưa bao giờ để tâm đến bất kỳ cô gái nào như vậy’ thì trong lòng lại cuộn trào lên một xúc động mãnh liệt.
Xúc cảm thăng trầm liên tục thay đổi, rồi còn tình cảm sâu đậm của anh bảo cô sao có thể quên được đây?
“Tôi mời các anh, những người bạn chí cốt của Hãn Thư một ly được không?” Cô giơ ly rượu trong tay, má ửng hồng xinh đẹp động lòng người.
“Cậu nghe rõ nha Hãn Thư, bọn này không có ép mà là chị dâu mời bọn mình uống.” Hội bạn đồng loạt giơ ly rượu cụng với Diệp Hàm Hương, sau đó uống một hơi cạn sạch.
“Rượu ngon, em còn muốn uống nữa…” Diệp Hàm Hương cầm cái ly không cắn cắn ở miệng ly, mắt lờ đờ vì say nhìn mọi người cười ngây ngô.
“Ngốc này, còn uống nữa em sẽ say đó!” Lục Hãn Thư kéo mạnh kiều nữ xinh đẹp nào đó đang nũng nịu vào trong ngực, hôn thật sâu lên đôi môi đỏ mọng làm say lòng người kia.
Chung quanh nhốn nháo rần rần, Lục Hãn Thư buông lỏng cô ra, sau đó ôm eo đỡ cô đứng dậy, “Hai đứa mình về đây, các cậu cứ thoải mái.”
“Còn chưa chơi đủ với chị dâu đâu. Tiểu Hương dễ thương như vậy sao có thể cho đi dễ dàng!” Cả bọn phản pháo không muốn để họ rời đi.
“Thôi, lần sau mình lại dẫn cô ấy tới.” Lục Hãn Thư đứng đã không vững, rất bất đắc dĩ. Đây là thời điểm ‘bão táp mưa sa’ có thể kéo tới bất cứ lúc nào nên anh nào có tâm trạng uống rượu vui đùa cùng bọn họ.
“Tạm biệt, lần sau sẽ ở chơi lâu hơn…” Bị Lục Hãn Thư ôm ra ngoài, Diệp Hàm Hương vẫn không quên quay đầu lại cười hi hi với những người bạn mới quen, vẫy vẫy tay chào tạm biệt.
Lục Hãn Thư đưa cô ra khỏi hộp đêm, nhét vào trong xe rồi chở cô về nhà.
“Em muốn tắm…” Diệp Hàm Hương lảo đảo đi vào phòng tắm.
Lục Hãn Thư vừa cởi áo khoác ra, cũng theo sau cô đi vào phòng tắm, nhìn cô ngồi xổm dưới đất anh bất đắc dĩ lắc đầu.
Cởi quần áo giúp cô, xối nước tung tóe lên người cô, cô hớn hở tươi vui vịn vào cánh tay anh, “Hãn Thư… Lần sau em còn muốn đi chơi nữa…”
“Ừm, biết rồi!” Anh cưng chiều hôn lên cái trán bóng loáng của cô rồi cam kết.
“Ha ha, em cũng muốn uống rượu nữa dù có hơi khó uống.” Cô tiếp tục lầm bầm.
Anh cũng nhanh chóng tắm rửa sơ sơ, sau đó một người trần như mộng ôm lấy một người không mảnh vải che thân trở lại phòng ngủ.
Anh ôm cô vào lòng, nhìn từ trên xuống không sót một chỗ. Cặp mắt tinh xảo còn đôi mày thì thanh tú, mũi nhỏ xinh thẳng đứng rồi đôi môi căng tròn mọng nước, dọc theo đó là cần cổ trắng ngần, xương quai xanh tinh tế mê người, lại còn khe rãnh hẹp dài gợi cảm giữa đôi núi tuyết trắng, một vẻ đẹp hoàn mỹ không ngoa khi ứng với câu ‘đẹp nghiêng nước nghiêng thành’.
“Hãn Thư, anh đang thừa dịp nước đục thì thả câu sao, em…” Cô mơ mơ màng màng giãy giụa, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng ngước lên nhìn anh. Hai cánh tay anh đang kìm kẹp cô ở trong ngực của anh, cô không còn sức để giãy giụa.
Anh cúi xuống hôn vào khe rãnh giữa hai đầu ngực, hôn rồi liếm sau đó là gặm, cắn. Chỗ kia rất đỗi mềm mại hấp dẫn anh không ngừng, anh chôn mặt mình trước ngực cô nhẹ nhàng thưởng thức, trong chốc lát chỗ đó của cô đã thấm ướt một mảng.
Lục Hãn Thư say sưa ngậm lấy nụ hoa tươi xinh, đầu lưỡi thỉnh thoảng đánh vòng chỗ mềm mại đó, rồi ngẩng đầu thở hổn hển, ngắm nhìn ‘kiệt tác’ của mình.
Vì kích thích mà đầu ngực cô từ ửng hồng đã dựng đứng có màu đỏ thẫm, xinh tươi ướt át, anh phủ lên toàn thân cô, tách rộng hai chân của cô, dò xét từng điểm rồi đi vào.
Bên dưới bị chiếm cứ làm cô đau đớn mà ôm chầm lấy anh cùng với đó là tiếng rên rỉ đê mê không dứt.
Lục Hãn Thư khẽ vuốt khuôn ngực mềm mại trắng tuyết của cô, thấy cô khẽ run anh kìm lòng không đặng chôn sâu mặt mình vào giữa cặp nhũ đó, hít lấy toàn bộ mùi thơm cơ thể mê người của cô.
Bất kể gia đình phản đối thế nào, anh cũng đã công khai tình yêu của mình với Diệp Hàm Hương gây xôn xao dư luận. Hiện tại đã có khá nhiều người âm thầm ủng hộ anh, còn có ông nội chống lưng sắp về nước. Chẳng qua anh đang đợi thời cơ thích hợp rồi dẫn cô về nhà anh.
Mà giờ phút này, bên trong phòng sách của Lục gia là một bầu không khí bị đè nén vô cùng bức bí nặng nề.
Lục Chấn Hiên ngồi ở bàn đọc sách, trong tay là một tấm hình, ông liếc nhìn rồi cơn giận bất giác cuồn cuộn kéo đến mãnh liệt.
Ông giận khi con của ông lại để ngoài tai lời cảnh cáo của ông, thậm chí còn công khai đối đầu với ông, căm ghét đứa con gái trong bức hình đã mê hoặc chiếm lấy trái tim con trai ông. Lục Chấn Hiên ông sao lại có thằng con vì mê đắm mỹ nữ mà không quan tâm đến tương lai của bản thân.
Nghĩ đến đây ông liền đập một tay xuống bàn cho hả giận. Con ông cũng đã đến tuổi kết hôn, lấy vợ phải là người thuộc đẳng cấp thượng lưu, có thân thế hiển hách, hoặc tối thiểu cũng phải môn đăng hộ đối, không thể tùy tiện chọn cái đứa nhân viên quèn không có thân phận, không có địa vị, không có trình độ học thức đó được.
Hiện tại con nhỏ đó đang được con ông bảo vệ chặt chẽ nhưng giấy làm sao gói được lửa, chuyện này sớm muộn gì cũng bị lộ ra, há chẳng phải đến lúc đó ông sẽ là trò cười cho thiên hạ sao?
Cách làm hoang đường của thằng con ngạo mạn này làm ông thất vọng vô cùng.
Ông lại đập tay xuống bàn lần nữa, nếu không cách nào ngăn được thằng Hãn Thư thì phải chuyển hướng sang con nhỏ Diệp Hàm Hương, điều tra cặn kẽ lí lịch của cô ta, bắt thóp được điểm yếu chí mạng rồi uy hiếp cô ta rời xa con trai ông, cắt đứt mọi quan hệ với Lục gia.
Rạng sáng, giữa không gian yên tĩnh, ông bấm một dãy số…
**
Tại khu nghĩa trang Tây Sơn giữa biển rừng mênh mông, những mộ bia trắng thấp thoáng giữa cây xanh, gió biển thổi lất phất, những con sóng trùng trùng điệp điệp trước sau xô đổ nhau giữa biển cả rộng lớn, xa xa là đường chân trời hải âu đang chao liệng.
Diệp Hàm Hương và Lục Hãn Thư cùng sánh vai nhau đứng trước mộ của mẹ cô, lần đầu tiên được tận mắt thấy mẹ, hôm nay là ngày giỗ của mẹ cô.
Diệp Hàm Hương ngồi trước mộ mẹ, tay nhẹ nhàng sờ tấm bia trắng xóa, trong lòng vô cùng tĩnh lặng.
Cô biết duyên phận giữa mình và mẹ rất ngắn ngủi, mẹ chỉ ở bên cạnh cô vỏn vẹn ba năm rồi mãi mãi ra đi. Lúc ấy cô chỉ là một con nhóc vô tư không biết lẽ đời còn mẹ cô lại sẵn sàng hi sinh tính mạng để làm tròn thiên chức người mẹ, từ sâu thẳm trong tâm hồn cô vô cùng ngưỡng mộ mẹ mình.
Cô không biết phải nói gì, chỉ muốn nhìn thấy mẹ, lẳng lặng ở bên cạnh mẹ như thế này là đủ.
Điện thoại Lục Hãn Thư vang lên, anh ra xa mấy bước nhận cuộc gọi, việc ở công ty vô cùng bận rộn nhưng vì sự an toàn của Diệp Hàm Hương, anh nhất định phải luôn theo sát bên cô mới có thể an tâm.
“Hãn Thư, chúng ta về thôi!” Diệp Hàm Hương đứng khá xa anh, cô biết anh vì cô mà bận lòng, trăm công nghìn việc vẫn sắp xếp thời gian đến đây cùng cô, cô biết trước sau gì mình cũng phải gặp ba Hãn Thư một lần nếu không gút mắc này sẽ không thể tháo gỡ được.
Nhưng cô cũng sợ cuộc nói chuyện sẽ thất bại, cuối cùng không thể chịu đựng nổi mà rời xa anh. Mà cô cũng biết tận sâu trong lòng Lục Hãn Thư cũng mệt mỏi và bất lực, anh hoàn toàn không nghĩ ra được cách nào tốt hơn để giải quyết vấn đề rối rắm này.
Mà ba của anh đã uy hiếp đến tận cùng, tuy ngoài mặt là sóng yên biển lặng nhưng bên trong đã âm thầm ra tay.
Đầu tiên là giao phó mấy hạng mục đầu tư để anh phụ trách, dự án vô cùng phức tạp để anh phải sứt đầu mẻ trán, anh không được để dự án thất thu. Điện thoại của anh không ngừng vang lên, muốn kiếm anh để ra quyết sách cho các dự án đó.
Tiếp đó, bất kể anh ở chỗ nào cũng bị người theo dõi, mọi hành tung đều bị giám sát, chưa bao giờ cảm thấy bức bối mất tự do như lúc này, quả thật làm cho anh vô cùng mệt mỏi.
Cuối cùng chính là người con gái anh yêu thương nhất, anh không lúc nào là không quan tâm đến cô, chỉ sợ trong nháy mắt anh không ở cạnh là cô sẽ gặp bất trắc. Điều này làm cho anh thấp thỏm lo âu không ngừng. Sợ sẽ mất đi cô nên trong lòng càng hoảng hốt kịch liệt, chỉ có thể ôm thật chặt cô vào lòng mới có thể xua tan đi bóng ma bất an kia.
Mọi thứ đều nằm trong tầm mắt.
*
Bên trong phòng làm việc tập đoàn Lục thị, máy điều hòa thổi vù vù phà ra những cơn gió lạnh, Diệp Hàm Hương vùi trên ghế salon mềm mại, buồn chán lật lật cuốn tạp chí trong tay.
“Tiểu Hương, anh đi họp, em ngoan ngoãn ở ngay đây không được đi đâu hết, đợi anh về có biết không?” Lục Hãn Thư chống xuống tay ghế salon, nửa cúi người kề sát gần mặt Diệp Hàm Hương, đem cô tựa vào ngực mình, dịu dàng dặn dò.
“Ừ.” Diệp Hàm Hương gật đầu một cái, đưa tay phủ lên mặt anh, “Anh bận rộn như vậy, không cần để ý đến em.”
“Hôn anh một cái.” Anh đem mặt mình đến sát mặt cô, nghe được hơi thở nồng ấm của anh, cô hoàn toàn muốn đắm chìm trong đó.
Cô nồng nàn hôn anh sau đó khẽ cười với anh, anh cũng khẽ hôn lên trán cô, sau đó đứng thẳng người rồi bước nhanh tới phòng họp.
Nhìn bóng lưng anh khuất dần, khóe miệng Diệp Hàm Hương nở nụ cười, cô mở điện thoại di động ra.
Trong điện thoại có một dòng tin nhắn, trên đường từ khu mộ trở về cô đã nhận được, là của ba Lục Hãn Thư. Chẳng qua cô thắc mắc vì sao ông ấy lại biết số điện thoại của cô, càng không biết tại sao lại hẹn cô đến một phòng trà khá hẻo lánh để gặp mặt.
Tất cả mọi vấn đề đều xuất phát từ cô, đến lúc này cô phải can đảm đối mặt.
Cô biết Hãn Thư yêu cô, cô cũng rất yêu anh. Nếu quả thật cô đang gây trở ngại cho tương lai của anh vậy cô có nên thối lui không? Hay vẫn tiếp tục? Nếu tiếp tục thì đối với người nào cũng không có lợi.
Nếu như muốn cô buông tay đoạn tình cảm nồng ấm này, cô hoàn toàn chưa sẵn sàng. Lạc quan như cô vậy mà lần đầu tiên lại cảm thấy lực bất tòng tâm, mờ mịt không ai giúp đỡ. Nhưng cô vẫn quyết đi một chuyến, vì bản thân mình cũng là vì Hãn Thư.
Cô tâm trạng bất an rời khỏi công ty đến chỗ phòng trà thì đã thấy Lục Chấn Hiên ngồi chờ ở đó.
Hơi trà bốc khói nhè nhẹ, Lục Chấn Hiên im lặng ngồi đó, không thể đoán biết suy nghĩ qua vẻ mặt đó, Diệp Hàm Hương lấy hết dũng khí ngồi đối diện.
“Cô Diệp, tuy lần đầu gặp mặt nhưng tôi vô cùng bội phục dũng khí của cô.” Lục Chấn Hiên cất giọng nói lạnh lùng, không chứa tí cảm xúc nào. Mỗi câu nói của ông làm cho Diệp Hàm Hương chỉ cảm thấy châm chọc hơn là tán thưởng, cô chợt thấy không lạnh mà toàn thân lại rét run.
“Chào bác Lục.” Bất kể thế nào Diệp Hàm Hương cũng biết mình phải cư xử đúng mực, dù sao ông cũng là người lớn hơn mình, còn là ba của Hãn Thư nữa.
“Nói vậy cô Diệp đã biết mục đích tôi hẹn cô ra đây, tuy có hơi đường đột nhưng lại rất cần thiết.” Cặp mắt chim ưng của Lục Chấn Hiên quan sát cô.
Diệp Hàm Hương cảm nhận được thâm ý sâu xa trong ánh mắt kia, chợt sợ hãi không thôi nhưng trước hết lại đau lòng vì Hãn Thư.
Anh từng nói từ nhỏ đến lớn đều bị ánh mắt sắc bén kia cùng những lời răn dạy áp chế, một sự giáo dục nghiêm khắc đến cực đoan khiến cho anh sinh ra tư tưởng hủy diệt mọi thứ trong đau khổ bất lực.