Lục Hãn Thư biết Diệp Hàm Hương tuy ngoài cứng nhưng trong lại mềm nên không ngại đến hình tượng của bản thân, mặt dày mày dạn quấn lấy cô đến chừng nào cô gật đầu mới thôi.
Sau khi xe dời bánh, Diệp Hàm Hương ghé mắt vào sát cửa sổ lơ đãng nhìn mấy ngọn đèn lốm đốm bên ngoài, tiếng gió thổi mạnh vào đám lá cây tạo nên âm thanh xào xạc nghe vui tai.
“Anh muốn chở em đi đâu?” Cô nhìn ngoài cửa xe hỏi.
“Lúc anh không vui chỉ muốn cùng một người đi đến đó.” Anh quay mặt nhìn cô cười thần bí.
Xe dừng lại ở bãi đỗ xe, một gian nhà nằm giữa sườn núi hiện ra trước mắt, trong bóng đêm bao phủ những chiếc bóng đèn thiết kế được trang trí nổi bật lên, rực rỡ, sáng ngời như lạc vào chốn thiên đường nơi hạ giới.
Nhân viên phục vụ dẫn bọn họ đến một gian phòng khá cổ kính.
Một lát sau nhân viên phục vụ đã đem các món ăn ngon bày ngay ngắn trên bàn.
“Tiểu Hương, anh biết em uống được rượu nhưng anh lại không cho phép em uống.” Lục Hãn Thư đoạt lại rượu trước mặt Diệp Hàm Hương.
“Vậy anh muốn em uống gì?” Diệp Hàm Hương nhìn anh với vẻ không phục, ghét anh coi mình như một đứa trẻ lên ba.
Lục Hãn Thư giống như được nước làm tới không để ý đến cô, nói với nhân viên phục vụ bên ngoài, “Cho cô ấy một ly nước ép trái cây.”
“Anh… tiếp đãi khách như thế sao?” Diệp Hàm Hương nói thầm, cầm đôi đũa lên ra tay với món ăn vặt không biết tên trước mặt.
Nhìn cô cúi đầu bĩu môi dùng đôi đũa đùa bỡn thức ăn trông rất dễ thương, anh không nhịn được đưa tay ra bẹo má đang ửng hồng của cô.
“Đừng… Đau quá!” Cô kéo tay của anh ra, bụm mặt tức giận nhìn anh chằm chằm.
“Haha, dáng vẻ của em thật sự rất dễ thương!” Anh đặt đôi đũa ở trên mâm, không nhịn được cười to.
“Đáng ghét! Cái người này… hoàn toàn xấu xa.” Cô nhìn thấy anh không hề có chút ngại ngùng, ngược lại còn cười nghiêng ngả càng thêm tức giận.
“Không biết tại sao khi nghe em mắng anh cũng cảm thấy rất vui vẻ.” Lục Hãn Thư vươn tay ra xoa xoa mái tóc mềm mại của cô, cưng chiều cô như đứa bé.
“Đừng… Ăn ngon thật!” Cô không để ý đến bàn tay anh đang thoải mái xoa xoa mái tóc của mình, cầm đũa gắp thức ăn ngon đưa vào miệng.
“Thật đáng ghét!” Nhìn dáng vẻ ăn như hổ đói của cô anh cũng vội cầm đũa lên nhanh chóng ra tay.
“Haha, nhìn anh kìa… thật chẳng ra làm sao cả, nhếch nhác quá đi!” Cô nhìn anh vất vả đưa cơm vào miệng, không nhịn được cười to.
“Em rất dễ thương, cười rất vui vẻ!” Anh nhớ lại nụ cười của cô lúc ở nhà khách vườn đào, cười thỏa mãn vươn tay lấy hạt cơm đang nằm ngay khóe miệng của cô.
Động tác hết sức mờ ám, gương mặt cô hơi phiếm hồng nhìn cặp lông mày dày đen của anh, đôi mắt hẹp dài sáng ngời, ngũ quan tuấn dật, tất cả đều toát lên khí chất có thể mê hoặc lòng người, cô có hơi thất thần.
Vì muốn dời lực chú ý, cô vội đưa tay cầm đại một cái gì đó lại bắt được một chai rượu đặt ở trước mặt anh.
“Em muốn uống rượu?” Anh nắm cổ tay mềm mại của cô, nhăn mặt cau mày.
“Ừ, muốn uống một chút.” Mắt cô tiếp xúc với anh, có loại cảm giác chạm điện, cô vội dời mắt, lại liếc thấy anh đang nắm cổ tay mình.
“Được, chỉ cho phép uống một chén thôi.” Anh buông tay cô ra rót rượu vào một cái chén nhỏ đưa cho cô.
Cô nhận lấy ly rượu bằng hai tay, hớp nhẹ một tí, khuôn mặt càng đỏ hơn.
“Tiểu Hương, tối hôm nay anh rất rất vui, chưa từng được vui vẻ như thế, cho nên rất cảm ơn em đã chịu ra ngoài với anh.”
“Em cũng rất cám ơn anh đã dẫn em tới đây, khung cảnh nơi này rất đẹp, rất yên tĩnh, đồ ăn thật là ngon.”
“Nếu như em thích sau này anh sẽ dẫn em tới đây nữa.”
“Em?” Diệp Hàm Hương nhìn anh, cảm thấy ngoài ý muốn.
“Ừ, anh chỉ muốn chia sẻ hết thảy mọi thứ trên đời cùng em.” Anh khẽ mỉm cười.
“Anh nhất định là rất cô đơn, mọi người trong nhà coi anh như trẻ con sao?” Diệp Hàm Hương tò mò nhìn anh.
“Ừ, vì anh là con một nên trong nhà quản rất nghiêm, cuộc sống của bản thân cũng không thể tự mình quyết định, mọi sở thích đều bị bóp chết, còn phải nghe theo sự sắp đặt của người nhà dù anh không thích.” Anh nhớ lại chuyện cũ, trong lòng có cảm giác lo lắng mơ hồ.
“Ừ, có muốn nghe suy nghĩ của em không?” Diệp Hàm Hương mỉm cười nhìn anh.
“Dĩ nhiên.”
“Từ nhỏ em luôn khát vọng có được một gia đình như anh, hết thảy mọi thứ đều được an bài thật tốt để em không cần lo lắng cho tương lai. Nhưng em lại không có, cái gì cũng phải tự dựa vào bản thân. Cho nên dù trong nhà có an bài mọi chuyện anh không hài lòng, nhưng người nhà anh nhất định có ý tốt mới lo nghĩ chuyện tương lai của anh.”
“Anh hiểu, nhưng có một số việc em vẫn không hiểu.” Anh đứng dậy đi tới bậc thang ngồi xuống nhìn một cây hoa tử đinh hương.
“Mặc dù em không hiểu nhưng em vẫn muốn chia sẻ tâm sự bạn bè cùng anh.” Diệp Hàm Hương đi tới ngồi xuống bên cạnh anh.
“Thật ra khi còn bé anh là một thằng nhóc rất nghịch ngợm, leo qua nhà hàng xóm hái trộm xoài, kết quả té gãy chân phải băng thạch cao, sau đó bị ba đưa tới trường học quý tộc, từ đó không còn được tự do nữa. Tuổi thơ của Tiểu Hương sẽ không giống anh, không chán ngắt như vậy chứ?” Anh ngẩng đầu nhìn Diệp Hàm Hương, mười ngón tay bắt chéo ở trước đầu gối, gương mặt ưu thương rồi lại không nhịn được cười vì những chuyện vui của tuổi thơ.
Cô cũng không biết tại sao lại kể chuyện tuổi thơ của mình với anh, toàn bộ đời sống cá nhân riêng tư cùng bà ngoại nương tựa lẫn nhau sống hết qua ngày qua tháng nhưng lại không hề vui vẻ. Cũng nhờ đó mà đã nuôi dưỡng cô như ngày hôm nay, bằng lòng với số mệnh, tính tình kiên cường lạc quan.
“Còn có được những kỉ niệm tốt đẹp để nhớ lại không phải là đủ rồi sao?” Diệp Hàm Hương mỉm cười nhìn anh.
“Ừ, có lẽ vậy, chỉ là cảm thấy rất cô đơn.” Vẻ mặt Lục Hãn Thư có chút cô đơn.
“Không sao! Thật ra em cũng vậy.” Diệp Hàm Hương rất ra dáng anh em khoác tay lên bả vai anh, cùng anh ngồi ở trước bậc thang.
“Tiểu Hương, có thể kể một chút chuyện xưa của em cho anh nghe không?” Anh ngẩng đầu nhìn cô với vẻ nghiêm túc.
Anh rất muốn biết về cô, muốn biết trước kia cô là như thế nào.
“Chuyện xưa của em? Anh có hứng thú sao?” Diệp Hàm Hương tò mò nhìn anh.
“Ừ, dĩ nhiên.” Anh mỉm cười gật đầu một cái.
“Ách, chuyện xưa của em có gì mà nói, không bằng nói một chút chuyện của anh đi.” Diệp Hàm Hương nhìn anh.
“Được rồi, thật ra người gần gũi, hiểu anh nhất, chẳng khác nào một tri kỷ của anh đó là ông nội anh.” Lục Hãn Thư cười khẽ nhớ lại chuyến du lịch trên đảo Trí Lợi cùng ông nội.
“Ông nội?”
“Đúng, là ông nội của anh. Khi còn bé, anh thường đi dã ngoại cùng người, em có từng nghe qua yêu quái rừng rậm? Người nói với anh chỗ kia trong rừng rậm thật sự có yêu quái, lúc ấy trong lòng anh có chút sợ hãi. Có một lần anh ngủ quên dưới gốc cây, sau khi tỉnh lại thì nghe tiếng ve kêu mãi không dứt, không thấy bóng dáng ông nội đâu.”
“Ông nội đi đâu?”
“Sau đó anh chạy xung quanh khắp nơi tìm người, trong lòng thấy kinh khủng ghê gớm, cuối cùng lại nghe tiếng lá cây vang lên, lúc ấy thật sự cho là yêu quái đang tới, ai mà biết ông nội giống như một đứa trẻ ôm một đống quả dại chạy về ý bảo anh nhanh ăn đi. Đúng là lúc ấy anh sợ bóng sợ vía một hồi thật lâu.”
“Haha, ông nội anh thật hài hước!” Diệp Hàm Hương tưởng tượng ra cảnh đó, che miệng cười.
“Một ngày nào đó, anh sẽ giới thiệu em với ông nội anh, người nhất định sẽ rất thích em.” Lục Hãn Thư nhìn Diệp Hàm Hương đang cười tươi như hoa, nghiêm túc nói.
“Em cũng muốn biết ông nội của anh.” Nghe lời của anh, Diệp Hàm Hương nhớ tới bà ngoại, nhớ lại khoảng thời gian hai bà cháu ở chung mặc dù cuộc sống rất khó khăn nhưng có tình thân sưởi ấm, mọi chuyện đều cảm thấy vui vẻ, đó cũng là khoảng thời gian cô thấy hạnh phúc nhất. Đáng tiếc là giờ đây bà ngoại ở viện dưỡng lão, hiện tại cô chỉ có một thân một mình, phải cố gắng sống thật kiên cường.
“Bây giờ đến lượt Tiểu Hương kể chuyện xưa.” Lục Hãn Thư nhìn sang cô với vẻ mong đợi.
“Chuyện xưa của em?” Diệp Hàm Hương nhìn anh kinh ngạc.
“Ừ, thí dụ như mong ước của em.” Lục Hãn Thư nhìn cô với vẻ mong đợi: “Ước mơ của em là gì?”
“Trở thành một người du lịch nổi bật, giống như ông nội của anh vậy đó.” Diệp Hàm Hương tỏ vẻ tự tin vỗ ngực.
“Rất tốt, nhưng trước mắt theo anh được biết Tiểu Hương không hề có một người ủng hộ, cũng không có bạn trai, cho nên cơ hội xuất gia còn lớn hơn, chứ không phải là một người du lịch.”
“Anh…” Diệp Hàm Hương nghiến răng nghiến lợi nhìn anh.
“Haha, nhìn em tức giận rất mắc cười.” Lục Hãn Thư cười ngã xuống đất giống như đứa trẻ.
“Thế nào? Hiện tại em để cho anh biết một chút đã như vậy, bây giờ em… không thể kể thêm nữa.” Diệp Hàm Hương lấy tay làm dấu bịt miệng bằng băng dính.
“Tại sao…?” Lục Hãn Thư tò mò nhìn cô, cau mày kháng nghị: “Haizz, anh đã ‘trần như nhộng’ không giấu giếm điều gì ở trước mặt em, em lại không muốn kể bất kì điều gì với anh, rất không công bằng…”
“Nè, đó chính là kể khổ, anh muốn làm một ‘cái thùng rác’ sao?” Diệp Hàm Hương ngẩng mặt lên phản bác lại anh.
“Rất muốn!” Anh ghé miệng vào tai cô hét to, cô vội che lỗ tai lại.
“Được rồi em cho anh biết.” Cô quay mặt sang nghiêm trang nhìn anh, sau đó tiến sát đến lỗ tai anh lớn tiếng: “Mơ đi!”
“Haha… Được lắm…! Không cho em biết tay thì em lại được nước vênh váo.” Lục Hãn Thư bắt lấy tay cô không chút lưu tình.
“Không muốn, cứu mạng! Hahaha… Không muốn…” Diệp Hàm Hương bị anh đè lên trên sàn nhà cười đến lạc cả giọng.
“Không dạy dỗ em một trận ra trò, em sẽ không biết hối cải.” Lục Hãn Thư đưa hai tay chộp lấy thắt lưng cô, hai người cười lăn cười lộn.
“Em biết sai rồi!… Cầu xin anh!… Tha cho em đi mà!… Hahaha…!” Diệp Hàm Hương nằm dưới thân anh, tóc tai bung xõa tán loạn trên sàn nhà, quần áo cũng rối loạn cả lên do giãy giụa. Cô cong hai chân muốn thoát khỏi sự kìm kẹp của anh nhưng không ngờ lại chậm hơn anh một bước, bị anh đè dưới thân.
Trong không khí cơ hồ chỉ có tiếng cười cùng tiếng thở dốc… Cho đến khi anh thấy phần cơ thể lộ ra dưới chiếc áo thun T-shirt, cái bụng bằng phẳng bóng láng cùng với làn da trắng mịn như tuyết mới ngưng lại động tác, mà bàn tay bất tri bất giác dịch chuyển từ thắt lưng đến bụng, khẽ sờ nhẹ phần da thịt đang hiển hiện trước mắt.
Tiếng cười của cô đột nhiên ngưng lại vì động tác hơi càn rỡ của anh nhưng tiếng thở dốc thậm chí càng trở nên gấp gáp, cô khẽ động người mới ý thức được ở nơi nào đó trên da thịt bị anh dán lên chặt chẽ. Cô vội kéo kéo áo xuống thế nhưng bàn tay nào đó ở trên bụng cô không muốn rời đi, thân thể của anh vẫn ‘tệ xá’ trên cơ thể cô.
Cô hoàn toàn yếu thế huống chi tay của anh lại càn quấy vén áo của cô lên, sắp kéo đến bộ ngực…
“Dừng… Dừng lại!” Cô đỏ mặt vội đưa tay ngăn anh lại nhưng anh lại ngoảnh mặt làm ngơ muốn nhìn thân thể cô.
Dưới ánh đèn nhẹ dịu, mặt cô hơi ửng đỏ, dưới bộ quần áo đơn giản kia là một thân thể mềm mại thơm ngát đến không tưởng, da thịt như ngọc như ngà mịn màng như tơ lụa gấm vóc hạng nhất. Cô ngượng ngùng mà ủy mị tinh tế làm cho từng dây thần kinh của anh rung lên vì xúc động, trong nháy mắt anh như mất đi khống chế.
Anh thấy bộ ngực của cô phập phồng lên xuống, bàn tay cách lớp áo lót mỏng manh gợi cảm nắm chặt ‘chỗ mềm mại’ nở nang đó, môi lạnh như băng của anh đặt lên môi cô, hương thơm ngọt ngào tràn ngập trong khoang miệng anh mà cô khi đang ở thế giãy giụa cũng trở nên vô lực, nước đẩy thuyền trôi mà thuận theo.
Bất ngờ không kịp phòng bị một hồi chuông điện thoại di động vang lên phá vỡ không khí mờ ám của hai người, anh vẫn không muốn buông cô ra, điện thoại vang lên nhiều lần, cô mở mắt ra, anh mới buông lỏng cô.
“Thật xin lỗi!” Anh áy náy nói một tiếng rồi vội quay đầu đi.
“Không sao!” Cô ngồi dậy sửa sang lại quần áo, lấy tay vuốt vuốt chỗ tóc rối loạn cầm di động lên.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói: “Cô Diệp, bệnh tình của bà ngoại cô chuyển biến khẩn cấp, cô có muốn tới đây xem không?”
“Vâng, tôi sẽ tới ngay.” Cô cúp điện thoại vội vã đứng dậy.
“Anh đưa em đi qua đó.” Lục Hãn Thư đứng dậy, với lấy chìa khóa xe ở trên bàn.
Anh bước đi phía sau cô, sắc trời đã tối, bên ngoài thật lạnh, một chiếc áo khoác còn giữ nhiệt độ cơ thể nhẹ nhàng choàng lên người cô, cô đột nhiên quay đầu lại thấy anh ân cần lo lắng nhìn cô.
“Cảm ơn.” Cô cúi thấp đầu nói.
Cô cảm thấy rất rối bời, nhiệt tình trong nháy mắt kia… là bởi vì yêu… hay là bởi vì điều khác…
Tiếp xúc thân mật như vậy, thật sự cô không bài xích, một chút cũng không.
Xe chạy rất nhanh đến viện điều dưỡng, Diệp Hàm Hương đẩy cửa xe, vội vàng chạy tới phòng bệnh của bà ngoại.
Mở cửa phòng bệnh, cô thấy bà ngoại nằm trên giường bệnh cần phải dựa vào máy trợ hô hấp, cả gian phòng im lặng, cô đau lòng đi tới trước giường bệnh nhẹ gọi: “Bà ngoại!”
Bà ngoại nghe được giọng cô, từ từ mở mắt, nhìn cô một cái, hai mắt lại từ từ nhắm lại.