“Em như vậy có mất mặt quá không? Em mới nói yêu anh ta chưa được nửa ngày đã chia tay, thật là xấu hổ…” Hai mắt cô chan chứa nước mắt, nhìn thế nào cũng thấy rất đáng yêu.
Mọi người xung quanh đều chú ý tới đôi trai tài gái sắc.
“Sẽ không, sẽ không ai dám chê cười em cả.” Anh chợt có chút hận mình, một câu nói bông đùa lại vô tình gây áp lực cho cô, rõ ràng cô đang rất khổ sở mà bản thân lại có thể âm thầm vui vẻ.
Nhưng quả thật loại cảm giác đó rất mãnh liệt, vô cùng vui sướng hạnh phúc, anh không có cách nào kìm chế được.
“Hình như em đã gây ra một chuyện xấu, làm tổn thương người khác.”
“Không có, thật sự không!” Anh nhìn cô chớp chớp đôi mắt còn đọng nước, cảm thấy cô quá đơn thuần. Anh nắm bả vai cô, tự nhiên nảy sinh một sự yêu thương vô hạn, “Đứa ngốc, làm bạn gái của anh được không?”
“Hả?” Cô vô cùng kinh ngạc, ngước mắt nhìn anh, khóe mi vẫn còn đọng nước mắt.
“Làm bạn gái của anh.” Anh không kìm chế được mà đặt một nụ hôn thật sâu lên trán cô, còn cô thì khẩn trương phải nhắm hai mắt lại.
“Đồng ý với anh được không?” Anh kéo tay cô, chuyên tâm nhìn vào mắt cô.
“Anh…” Cô muốn nói lại thôi, nhưng vẫn lấy hết dũng khí hỏi: “Anh thích em ở điểm nào? Em rất bình thường huống chi lại chẳng có ưu điểm nào.”
“Thích một người đại khái không cần lý do, còn nếu cần một đáp án thì đó là khi ở cùng em anh rất vui vẻ, trước nay chưa từng vui vẻ như vậy.” Anh nghiêm túc nhìn cô, “Đồng ý với anh được không?”
“Ừ.” Cô cười, nặng nề gật đầu một cái, chỉ có thể nói một tiếng xin lỗi với bà ngoại bởi cô thật sự không có cách nào lừa gạt bản thân, không cách nào xóa bỏ cảm giác chân thật nhất trong lòng.
“Biết em lâu rồi, lần này là ngoan nhất.” Anh nhéo nhéo mũi cô, cô nín khóc rồi mỉm cười.
Khi cô nhìn thật sâu vào mắt anh thì chợt môi anh ngậm lấy môi cô, có loại cảm giác tim đập thình thịch, tay cô bị anh dẫn dụ đặt trước ngực anh, theo sát nụ hôn của anh, cô hé mở hàm răng, đầu lưỡi mềm mại quấn quít lấy nhau, hai người khắng khít như môi với răng.
Cả hai rơi vào ý loạn tình mê, say sưa ngây ngất, cảm nhận nhịp tim đối phương, cùng với tiếng thở dồn dập mà nhiệt liệt của nhau xẹt qua hai lỗ tai.
“Đừng… Em ngộp thở mất…” Cô tránh thoát nụ hôn của anh, bắt đầu thở đều đều lại.
“Anh cũng vậy.” Anh liếm liếm đôi môi dịu dàng nhìn cô, cũng không quan tâm đến những người chung quanh vừa nhìn thấy cảnh vừa rồi.
“Anh có muốn em gọi giúp xe cấp cứu không?” Cô nghịch ngợm nháy nháy mắt.
“Không cần.” Anh thẳng thắn nói, không so đo lời chọc ghẹo của cô.
Anh sung sướng như phát điên, quá ngọt ngào, quá mỹ diệu, quá kích động, thật sự có cảm giác hít thở không nổi, trăm mối cảm xúc ngổn ngang khiến anh không chịu nổi, do đó vấn đề cô hỏi lúc nãy là anh thật sự nghiêm túc trả lời cô.
“Cái này… Trước kia anh có hôn qua cô gái nào chưa?” Cô tò mò nhìn anh.
Anh sặc một cái, “Em hỏi cái này làm gì?”
“Em tò mò.” Cô nắm cổ tay anh, một mặt muốn truy hỏi tới cùng, mặt khác lại không muốn ép anh.
“Cô bé ngốc, anh chỉ hôn qua em.” Anh bẹo mặt cô, cưng chiều nói.
“Đáp án của anh, em rất hài lòng.” Trong lòng cô vẫn còn nghi ngờ, dù sao trước đó anh vẫn còn đi cùng một cô gái khác, nhưng… cô vẫn lựa chọn tin tưởng anh.
Bởi vì cô cũng ghét việc nghi ngờ dò xét này nọ, muốn biết anh có phải loại trăng hoa đa tình hay không, cô nghĩ thời gian sau này sẽ giúp cô khảo nghiệm, chẳng qua cô lại không ngờ tới mọi thứ lại phát sinh nhanh đến vậy.
Nhanh như vậy, anh như cơn lốc khuấy động thế giới yên tĩnh của cô, cuốn phăng cô vào vòng xoáy của anh. Và cô cũng nguyện ý như vậy. Cô thật rất yêu anh, vô cùng mãnh liệt.
“Đi thôi, anh dẫn em đến chỗ này.” Anh nắm tay cô ra khỏi quảng trường.
Cô rất thích được anh nắm tay, được đi theo anh bất cứ đâu bởi vì mỗi lần như vậy cô sẽ có cơ hội khám phá thêm một nơi mới mẻ trên thế giới mà mình chưa biết, cảm thấy thật háo hức và phấn khích.
Xe chạy trên đường cao tốc, ánh đèn ven đường chợt lóe lên, đèn thành phố xa xôi thắp sáng nửa bầu trời giờ phút này cũng mờ ảo khuất xa dần. Cô biết bọn họ đã rời khỏi thành phố, về phần đi đâu cô không biết.
Rốt cuộc xe chạy vào một con đường nhựa, vòng qua một tòa nhà ánh sáng rực rỡ, cô nhận ra nơi đây là khu suối nước nóng.
Cô nhớ tới bọn họ đã từng xảy ra chuyện ở đây, bất giác đỏ mặt, mà xe đã lái vào bãi đậu xe từ từ dừng lại.
“Xuống xe đi.” Anh mỉm cười giúp cô mở cửa xe, sau đó nắm tay cô đi vào tòa nhà trước mặt.
Nhân viên phục vụ nhận ra ông chủ của họ, không nói bất kì điều gì.
Anh cứ như vậy lẳng lặng dẫn cô đi qua những ánh mắt đang trầm trồ tò mò, mà tay cô được anh nắm chặt, cô cảm thấy giống như có dòng nước ấm chảy lan vào tim mình, thật là ấm áp!
“Tiểu Hương, em biết không anh từng rất không thích nơi này, ngày đầu cắt băng khánh thành anh cũng không muốn đến.”
Anh nắm tay cô đi qua bậc thang gỗ, nhìn khu suối nước nóng bốc khói mờ ảo, xung quanh hoàn toàn tĩnh lặng, thư thái, dễ chịu.
“Vậy sao anh lại tới?” Cô ngẩng đầu nhìn anh.
“Ừ, bởi vì ba anh, người rất nghiêm khắc, có lúc làm anh không chịu nổi.” Vừa nhắc tới ba Lục Hãn Thư liền phiền não vỗ vỗ cái trán.
“Chỉ cần anh làm thật tốt, ba anh sẽ không quá nghiêm khắc.” Diệp Hàm Hương nhìn bộ dạng của anh, cười khẽ.
“Nhưng trong khoảnh khắc anh nhìn thấy em, ngược lại anh cảm thấy mình có chút may mắn khi ba đã quản anh. Nếu lúc đó anh chạy đi đánh golf có lẽ đã không gặp được em, nhưng cũng chưa chắc, dù sao em cũng đến công ty anh ứng tuyển, ngẫm nghĩ lại thì chúng ta thật có duyên.
“Hơn cả duyên phận đấy chứ, so ra vẫn còn kém hơn người nào đó đã tạo ra những việc thật ‘trùng hợp ngẫu nhiên’.” Diệp Hàm Hương như nhận ra mưu kế của anh, cô cười xấu xa.
“Làm sao em biết?” Lục Hãn Thư kinh ngạc nhìn cô.
“Bởi vì em nghe đồng nghiệp nói, Lục tổng của chúng ta thường ít lui tới khu vực cửa hàng quần áo, nhưng em lại cứ luôn chạm mặt với anh. Anh nói xem có phải trùng hợp không?”
“Không phải trùng hợp, mà là kể từ lần đầu tiên nhìn thấy em thì em vẫn luôn ở trong lòng anh.” Lục Hãn Thư kéo cô vào trong ngực ôm thật chặt.
Thân thể chặt chẽ kề sát một chỗ làm nhịp tim Diệp Hàm Hương không khỏi tăng nhanh, trên mặt thoáng tia ngượng ngùng.
Suối nước róc rách khẽ ngân vang, chung quanh hoa tỏa hương thơm nhè nhẹ như chốn bồng lai nơi hạ giới, anh ôm cô sau đó kéo cô vào một gian phòng.
“Chúng ta đi tắm suối nước nóng.”
Vẫn là gian phòng kia, hai người thay quần áo, mặc áo choàng tắm đi tới khu suối nước nóng.
Vì để tránh cho cô ngượng ngùng, anh quay lưng lại để cho cô cởi áo bước vào trong nước trước, sau đó anh mới đi xuống, hai người chia ra ở hai đầu, mặt đối mặt dựa vào nham thạch ngâm mình hưởng thụ.
Không khí tĩnh lặng giữa hai người lúc này là hoàn toàn hiếm thấy bởi lẽ khi bọn họ chung đụng là thao thao bất tuyệt, giờ phút này họ lại nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bởi vì chỉ sợ một cái nhìn tiếp xúc sẽ đánh vỡ giây phút tĩnh lặng này, mà sự yên lặng này quả thật hiếm thấy, bởi cả hai đang ở trong cùng một không gian, có cảm giác rất an toàn.
Cũng không biết qua bao lâu, Diệp Hàm Hương ngủ thiếp đi, sau đó nghe có người gọi cô mở mắt ra, Lục Hãn Thư ở cách đó không xa, ý bảo cô trở về phòng vì bên ngoài đã bắt đầu lạnh.
Anh nhanh chóng bước lên bờ choàng áo tắm vào, cô cũng theo sau anh lên bờ mặc nhanh áo vào, bước nhanh đuổi theo anh.
Đẩy cửa phòng bước vào, Lục Hãn Thư liền nhăn mặt cau mày khi nhìn thấy chỉ có một cái giường, quay đầu lại nhìn thì thấy cô thật thuần khiết trong bộ váy trắng tinh khôi.
“Ngủ cùng nhau?” Anh tinh quái trêu đùa cô.
“Em ngủ ở ghế salon, anh ngủ trên giường đi.” Diệp Hàm Hương đi đến ghế salon, sau đó nằm xuống.
“Nhưng giường lớn như vậy thật là lãng phí…” Anh nhìn cô cười xấu xa.
“Anh ngủ trên giường là lãng phí á?” Cô không hiểu nghi ngờ nhìn anh, cuộn người trên ghế salon mặc cho tóc dài bung xõa.
“Nhưng mà…” Không biết lúc nào mà anh đã đi tới ghế salon, ngồi xổm trước mắt cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua mặt cô, đem một lọn tóc kéo ra phía sau tai của cô, sau đó thì thầm to nhỏ vào đó, “Anh ngủ trên giường mà không có em mới là lãng phí đó!”
Cô thẹn thùng đỏ mặt, kinh ngạc nhìn anh.
Anh vươn tay bế bổng cô lên, đi đến giường lớn khẽ đặt cô xuống, anh phủ lên người cô, không khí trở nên mập mờ, chung quanh tràn đầy hơi thở gấp gáp, ngọt ngào.
Anh nhẹ nhàng ôm lấy thân thể mềm mại cách áo choàng tắm của cô mà áp thật sát vào người mình, hôn lên môi cô, tận hưởng hương vị ngọt ngào mà cô đem lại, ánh mắt cô mê ly làm anh nhìn cô đến mê người.
Anh buông đôi môi ướt át mà ngọt ngào của cô ra, “Đứa ngốc, thích anh nhưng tại sao chưa bao giờ nói ra?”
Cô nhìn anh, khắp khuôn mặt, từ cặp mắt sóng mũi đến đôi môi, đều đẹp đến động lòng người. Cô cảm giác ngực mình như đánh trống thật mạnh, tuy bị anh ôm chặt không thể thở nổi nhưng lại cảm thấy rất an toàn trong vòng tay anh.
Đúng vậy! Cô là người như thế, dù trong lòng có thầm yêu cũng không bao giờ nói rằng “Em thích anh” giống như những cô gái khác.
Lúc anh nói thích cô, cô xác thực mình động lòng. Anh đối tốt với cô như vậy, cô rốt cuộc cũng có dũng khí đi về phía anh, nhưng… cô cũng sợ, sợ mình ngây thơ, trong phút chốc vui sướng nhưng sau đó lại chuốc lấy khổ đau, sợ bi kịch của mẹ lần nữa tái diễn trên người mình, hai hình ảnh một cuộc đời, sợ bản thân không nghe lời sẽ chọc giận bà ngoại, làm người đau lòng.
Anh luôn làm trái tim cô đập loạn, nhưng cô vẫn chưa nắm chắc về anh. Anh có mãi yêu cô không thay đổi không? Cô thật sự rất sợ, khi men tình đang say nồng này qua đi anh sẽ bày ra khuôn mặt hờ hững lạnh lùng đối với cô. Cô rất sợ!
Bàn tay đã dọc theo chân cô, trượt xuống bắp đùi, da thịt bị chạm đến làm cho tê dại cô khẽ cong chân, nhưng lại không chống nổi với sức nặng của anh, bàn tay còn lại của anh đặt ở bụng cô bắt đầu dịch chuyển lên phía trên.
“Đừng…” Bàn tay anh sắp sửa chạm đến ngực cô nhưng cô đã nhanh một bước kịp ngăn lại.
Anh thật sẽ yêu mãi cô sao? Cô thật không có cảm giác an toàn, không có lòng tin, cô không chắc chắn, chỉ có thể ngăn ngọn lửa mãnh liệt trong lòng anh đang cháy tràn lan trên người cô lại, ngăn không cho anh ‘yêu’ cô.
Nhưng Lục Hãn Thư không có cách nào kìm chế được sự xao động rạo rực mãnh liệt trong người, ngang ngược kéo áo choàng tắm của cô, toàn thân cô đã trần trụi trước mặt anh.
Làn da mịn màng trắng sáng như tuyết, hai nụ hoa trước ngực như đang ở độ chín muồi, đỏ hồng như anh đào vì khổ chủ của nó khẩn trương hồi hộp mà khẽ rung động, cực kì xinh tươi ướt át, xương quai xanh thì hoàn mỹ tinh tế, hai cánh tay bóng loáng của cô chặn trước ngực mình, cố gắng giữ một khoảng cách an toàn với anh, nhưng khuôn ngực đầy đà, cao vút của cô lại đang đung đưa trước mặt anh, không ngừng hấp dẫn, quyến rũ làm cho anh đê mê không dứt.
Không quan tâm cô đang ngăn cản, ánh mắt anh ngập tràn dục vọng, anh cuồng bạo ngậm lấy một bên mềm mại trắng mịn, dây dưa mút, gặm, cắn nụ hoa trên ngực, cô ngửa mặt lên, thừa nhận không có cách nào ngăn chặn anh từng bước chiếm cứ mình.
Diệp Hàm Hương vươn cánh tay thon dài ôm cổ anh, ngón tay cắm sâu vào da thịt anh, thân thể run rẩy không thôi, bởi răng môi của anh đang trêu đùa cô, cơ thể cô sinh ra một phản ứng mãnh liệt, run lẩy bẩy mà lại có được cảm giác rất đỗi kỳ diệu khác lạ.
Da thịt ma sát lẫn nhau làm cho thân thể nóng bỏng không dứt, cô ôm lấy anh, anh khẽ hôn lên đầu ngực cô, sau đó chuyển qua xương quai xanh, cứ luân phiên động tác gặm, cắn, mút làm cho cô không nhịn được vươn tay ôm chặt cổ anh.
Cô mãi ôm anh mặc cho người nào đó đang rong ruổi chơi đùa trên cơ thể mình.
“Cùng nhau tạo bé cưng.” Anh chợt dừng lại bên tai cô xấu xa thì thầm, hơi thở phả nóng vào người làm cho khuôn mặt cô ửng hồng.
“Anh nhất định sẽ rất yêu em và bé cưng của chúng ta, chỉ cần em ngoan ngoãn làm bà xã của anh là được.” Anh ôm cô, hôn như mưa bất lên trán cô.
“Nếu anh gạt em thì sao đây?” Cô lật người đè lên người anh, hai tay vỗ nhẹ mặt anh, tinh nghịch chất vấn.
Mặc dù là hỏi chơi, không phải vì cô không có cảm giác an toàn mà muốn dò xét anh, cô chỉ muốn một lời khẳng định từ chính miệng anh để có thể vững tâm, không còn lấn cấn trong lòng nữa.
“Nếu có một ngày anh không thực hiện đúng cam kết, em sẽ hận anh sao?” Vẻ mặt Lục Hãn Thư chợt nghiêm túc.
Diệp Hàm Hương nhìn anh chết lặng, môi run rẩy không thốt nên lời, một lúc sau cô mới bừng tỉnh, “Sẽ không.” Cô nằm phụt xuống giường đưa lưng về phía anh, trong lòng nặng nề mất mát.
“Giận rồi à?” Anh từ phía sau ôm chầm lấy cô, ân cần hỏi.
“Không có.” Cô nhắm hai mắt lại, trong lòng có chút khổ sở, thất bại, tủi thân nhưng không biết biểu đạt thế nào.
“Bảo bối Tiểu Hương của anh, vợ yêu của anh… Đừng giận nữa được không em?” Ở sau lưng cô, anh nắm bả vai cô lắc lắc.
Thấy cô không có bất kỳ phản ứng, tay Lục Hãn Thư không an phận lướt qua eo cô, đặt lên bụng cô, sau đó dịch chuyển từ từ lên trên, ở trước ngực cô khi thì anh dịu dàng, khi thì anh thô bạo xoa xoa nắn nắn đôi gò bồng đảo mềm mại của cô.