Em không muốn lao nhanh về đích,
Nhảy thật cao hay quăng tạ xích.
Sao cứ phải nhảy qua thanh xà.
Chui dưới nó, em là nhà vô địch.
Tất nhiên tôi cố làm ra vẻ đây chỉ là một chuyến thăm xã giao. Tôi mang đến những bông hoa uất kim hương đắt tiền và một hộp trà Darjeeling hảo hạng.
Chị mở cửa nhưng vẫn gài dây xích an toàn. Nhìn thấy tôi, chị để cho tôi vào, nhưng không tỏ ra vồn vã, cũng không chống đối, mà lơ đãng thì đúng hơn. Giống như một người quá bận rộn nên không có thời gian để tiếp đãi khách đến thăm.
- Chào chị Inez! – Tôi lên tiếng. – Cũng lâu rồi chị nhỉ. Dạo này chị thế nào?
- Sao cơ? Những chuyện đó thì có gì hay ho đối với cô? – Inez hỏi lại, nhưng không tỏ ra ác cảm.
Tôi hiểu bây giờ Inez cảm thấy cuộc đời còn lại quá ngắn nên chị không muốn mất thời gian cho những trò tán phét. Thế nên tôi lập tức quyết định sẽ không nói những chuyện ngoài lề.
- Có một chút đấy ạ. – Tôi nói. – Em đã nghĩ rất nhiều về chị. Về cách chị quan sát cuộc sống và sự hiểu đời của chị. Em muốn chị chia sẻ một chút với em.
- Thì sao? – Chị hỏi một cách hờ hững.
- Chắc chắn chị đã từng lựa chọn. – Tôi nói. Em cũng vậy, em sắp phải lựa chọn, nên sẽ rất hay nếu em biết chị đã lựa chọn như thế nào. Làm thế nào chị chọn lập hồ sơ lưu trữ cuộc đời thay cho sự trải nghiệm của bản thân. Chị hiểu ý em không?
Đôi má Inez vụt ửng hồng. Chị đứng dậy, cắm chỗ hoa uất kim hương vào một chiếc lọ pha lê cũ lấy từ trên nóc tủ bếp xuống. Tôi thấy chị phải trèo lên ghế để với tới nó. Sau đó chị ngồi xuống ghế trở lại, gỡ cặp mắt kính và nhìn tôi, hơi khó chịu một chút.
- Điều gì đã làm cô tin là tôi có nhiều lựa chọn? Tất nhiên tôi không có lựa chọn nào khác cho những trải nghiệm tôi đã có! Ba mẹ tôi sang Tanzania công tác, tôi được nuôi nấng bởi một bà cô không chồng. Phải nói thêm bà ấy là một người hoàn toàn cẩu thả và không biết tổ chức! Khi tôi bắt đầu được nhận vào thư viện trường, đó đã là một sự giải phóng dành cho tôi. Tôi đã có thể thoải mái tổ chức mọi chuyện theo ý mình. Một cách hệ thống. Nhưng đúng là với những gì mà người khác đã sống qua, tôi có quyền lựa chọn. Đi học lớp vẽ trên gốm, và đi du lịch với các tour có tổ chức, chuyện đó chưa bao giờ hấp dẫn tôi. Sau đó, tôi đã làm việc tại thư viện ba mươi bảy năm ròng, voilà tout[1]! Và tôi phải nói ngay với cô là tôi không thích những trò kết bạn tâm giao! Cô có hiểu ý tôi không?
[1] Tiếng Pháp trong nguyên bản, nghĩa là “có thế thôi”.
- Nếu chị đuổi em, em sẽ về nhà và lập ngay một hồ sơ về chị đấy. – Tôi nói, và chị cười khẽ.
Sau đó chúng tôi đã trò chuyện với nhau trong gần một tiếng đồng hồ. Chị pha cho mỗi người một tách trà Darjeeling mà tôi mang đến, nhưng căn cứ theo cách uống của chị, nó cũng chẳng có giá trị hơn mấy gói trà túi lọc hạng xoàng là bao.
- Điều em chờ đợi ở chị, không phải là một lời khuyên. – Tôi nói. – Mà là một cách nhìn khác. Một cách nhìn thấu đáo như chị vốn có. Chị có ý gì khi nói hoặc Benny hoàn toàn không dành cho em, hoặc anh ấy là người duy nhất khả dĩ?
Inez đứng dậy, đi tìm hồ sơ của tôi trong tủ tài liệu.
- Hừm… tôi đã quan sát cô trong ba dịp khác nhau. – Chị nói. – Lần cuối cùng là ngay sau Giáng sinh, trước khi tôi về hưu. Tôi sẽ không đi sâu vào việc cậu ta không hợp với cô ở điểm nào, vì chắc chắn cô đã biết. Cách ăn mặc của cậu ta… người ta lựa chọn phong thái cho mình, dù là hữu ý hay vô thức, chắc cô cũng đồng ý với tôi về điều đó. Nhưng còn một điều khác. Tình cảm mà tôi đã chứng kiến. Đúng vậy, từ cả hai phía, cô và cậu ta. Chồng cô đáng yêu hơn nhiều, nhưng khi anh ta đến tìm cô ở thư viện, anh ta không làm cô bị gián đoạn công việc. Cô chẳng làm rơi thứ gì, cô chưa bao giờ làm ra vẻ như không quen biết anh ta, ngay cả hồi mới biết nhau. Chắc cô không nghĩ điều này là đáng chú ý. Nhưng với anh chàng mới này, cô gần như bất lịch sự với cậu ấy. Thế nhưng cậu ta cứ đứng đó với một cuốn sách trong tay, như một chú chó con ngóng chủ. Tôi chỉ nói được đến thế thôi, tôi không có kinh nghiệm trong những chuyện như thế này. Nhưng tôi đã từng chứng kiến, và chuyện như thế không bao giờ kéo dài. – Chị thêm vào, giọng hơi cay độc một chút.
- Người duy nhất khả dĩ. – Tôi nhấn mạnh.
- Tôi nói thế vì cô khác lắm. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy cô như thế. Còn bây giờ, xin lỗi cô, tôi còn nhiều việc phải làm.
Sau đó chị cho tôi xem kế hoạch cuối cùng của mình. Chị đã bắt đầu sưu tầm và phân loại những tờ rơi quảng cáo. Chị hồi âm các tin khuyến mãi, tham gia bốc thăm trúng thưởng, và xếp loại kết quả.
Nhưng tôi không thích khi họ gọi tôi là “Bà I.Maria Lundmark!” – Chị nói một cách cương quyết.
Inez biết chị là ai, người ta cần phải quen với điều đó. Mọi thứ phải rõ ràng trật tự!