Anh Chàng Ngọt Ngào

Chương 32: Chương 32: Chương 10.2




“Không phải vậy!” Cô lắc đầu.

“Chẳng lẽ là vì có nhân viên nào đó nói cái gì? Cô đừng quan tâm đến bọn họ!” Dương Sĩ Vĩ từng chính tai nghe thấy có người nói xấu sau lưng Phó Quan Nhã, “Hay là, cô sợ đụng phải vợ của.....”

Phó Quan Nhã vẫn lắc đầu, cười khổ nói “...... Càng ngày tôi càng cảm thấy, anh ta kiên quyết muốn tôi đến công ty nhận tiền là hi vọng tôi tự hiểu ra, biết khó mà lui, không mặt mũi đi đòi tiền nữa.”

“Cô Phó, cô hiểu lầm rồi......” Dương Sĩ Vĩ muốn giải thích thay cho Điền Hân Viêm.

“Tôi không thể lấy tiền của Điền Hân Viêm mãi được. Anh ta cũng không có nghĩa vụ đó. Sớm muộn gì cũng vậy....... Không bằng tôi nên bắt đầu học cách dựa vào chính bản thân mình.”

“Cô mới nhận mười hai vạn mà thôi!” Tối thiểu phải nhận thêm vài năm nữa chứ!

“Anh ta đã cho tôi một căn hộ!” Coi như đã hết tình hết nghĩa, có mấy người làm được như vậy đâu? Hơn nữa, từ lúc tới đây ở, cô không nhận được một tờ giấy báo thu tiền điện nước gì hết, tất cả do ai trả, không nói cũng biết.

“Có tiền thì cô cứ nhận, mắc gì phải ngại?” Căn hộ chỉ có thể ở, không thể ăn, cũng không thể lấy để trả những khoản chi tiêu trong sinh hoạt hàng ngày.

“Không phải tôi ngại, chỉ là....... Nói thế nào đây? Chẳng mấy chốc bụng tôi cũng không giấu được nữa, đến công ty để người ta có nhiều chuyện để bàn tán hơn sao?” Phó Quan Nhã vuốt bụng, nở nụ cười cô đơn. Hôm nay cô đã cố tình mặc một bộ đồ rộng kiểu con nít, vẫn có thể thấy bụng hơi nổi lên.

Phó Quan Nhã nhìn Dương Sĩ Vĩ nói tiếp, “Về sau, chẳng lẽ lại tiếp tục bế con đi đòi tiền? Thôi, dừng ở đây đi.”

“Việc này....... Tôi sẽ giúp cô nói với tổng giám đốc, chắc chắn sẽ tìm được cách giải quyết. Giờ, cô cứ nhận chi phiếu của tháng này đi!”

“Tôi đang nghĩ.... ...”

“Cô cứ từ từ nghĩ, nghĩ xong, muốn xài hay xé là tùy cô.” Dương Sĩ Vĩ nói xong, nhét tờ chi phiếu vào tay Phó Quan Nhã không cho cô có cơ hội từ chối.

Có lúc, cô cũng hi vọng có người chìa tay ra giúp đỡ...... Cô đã sớm biết sẽ rất khổ, nếu đã lựa chọn, chỉ có thể đối mặt.

“Tôi cầm lên giúp cô?” Dương Sĩ Vĩ chỉ vào bọc hoa quả nói.

“Không cần đâu...... Chỉ mấy quả táo thôi, không nặng.”

Phó Quan Nhã xách bọc hoa quả lên, từ từ đi về phía thang máy, bấm nút, chờ thang máy xuống.

“Cô Phó, hãy tự chăm sóc mình thật tốt!”

“Ừ, cám ơn cậu......” Sự quan tâm này, khiến cô ấy tủi thân.

Cửa thang máy mở ra, Phó Quan Nhã bước vào, gật đầu với Dương Sĩ Vĩ xem như tạm biệt.

“Trà sữa và cà phê không tốt cho phụ nữ có thai, uống ít thôi!” Trước khi cửa thang máy khép lại, Dương Sĩ Vĩ thốt lên một câu. Cô chưa kịp đáp lại, thì thang máy đã khởi động, từ từ đi lên.

Trong thang máy, Phó Quan Nhã rơi nước mắt.

Cô nhớ, có người đã từng nhắc đi nhắc lại, nửa dụ nửa dọa nói cho cô biết....... Cái này không thể ăn, cái kia phải ăn nhiều một chút. Em muốn ăn cái gì, anh sẽ mua....... Cô rất muốn nghe lại những lời đó.....

“Vào đi.”

“Tổng giám đốc, quà tặng đã gửi tới, anh có muốn kiểm tra lại không?” Một sợi dây chuyền kim cương trị giá ba trăm vạn, sáng chói mắt người ta!

“Không cần, cậu để lên bàn đi.” Điền Hân Viêm vẫn không ngẩng đầu, tập trung xem bản thiết kế trong tay.

“Em đã đặt bữa tối ở khách sạn cho ba người, lúc bảy giờ đúng.......”

Bữa tối để chúc mừng sinh nhật Tô Ấu Dung.

“Ừ.” Điền Hân Viêm lạnh nhạt đáp.

Dương Sĩ Vĩ chuẩn bị đi ra ngoài, bỗng nghe Điền Hân Viêm hỏi, “Tháng này, sao không thấy cô ấy tới công ty?”

‘Cô ấy’ là ai, không cần nói cũng biết.

“Cô Phó bận việc không tới được nên em đã đem chi phiếu qua cho cô ấy.”

Điền Hân Viêm rốt cuộc ngẩng đầu lên, cay mày nói, “Tôi đã nói, để cô ấy tự đến đây lấy mà!”

“... .... Tổng giám đốc, anh đang cố ý gây khó dễ cho cô Phó phải không?” Ngay cả Dương Sĩ Vĩ cũng bắt đầu nghi ngờ mục đích của Điền Hân Viêm.

“Cái gì?” Điền Hân Viêm đen mặt hỏi.

“Có phải anh đang đợi cô Phó sẽ tự mình mở miệng nói không cần số tiền chu cấp này không? Muốn dùng cách này để buộc cô ấy từ bỏ?”

“Cậu đang nói lung tung cái gì vậy?”

“Bởi vì anh không kiêng dè gì, để cô Phó nghe thấy hoặc nhìn thấy về hôn lễ của anh. Anh không hề nghĩ tới, với thân phận là ‘vợ trước’ như cô Phó, khi bước vào công ty, có thể sẽ bị nhân viên chỉ trỏ hay không? Anh lại càng chưa từng nghĩ, ngộ nhỡ cô ấy và vợ mới của anh đụng mặt thì sao? Trong lòng cô ấy sẽ cảm thấy thế nào? Có khổ sở hay không?” Giọng Dương Sĩ Vĩ rất bình tĩnh, giống hệt như đang báo cáo công việc, nhưng lại khiến Điền Hân Viêm vô cùng khiếp sợ.

Dương Sĩ Vĩ lại nói tiếp, “Nếu anh thật sự nghĩ vậy thì em đề nghị, anh cứ nói rõ với cô Phó đi. Cô Phó không phải là người tham lam, cô ấy sẽ chủ động từ bỏ số tiền chu cấp này. Anh cứ nói với cô ấy, kết hôn chưa tới một năm, mà được cho một căn hộ cao cấp đã là rất hào phóng rồi! Người trẻ thời nay, làm việc khổ cực cả ngày đêm, nhưng lương chẳng được mấy đồng có khối người, không lý gì một người không hề làm việc như cô ấy lại được nhận số tiền lớn như vậy mỗi tháng!”

“Im đi! Ai cho phép cậu nói vậy?” Lời Dương Sĩ Vĩ quá thực tế, quá trào phúng, khiến Điền Hân Viêm giận tái mặt.

“Nhân viên trong công ty ta đều nói vậy.” Dương Sĩ Vĩ vẫn thản nhiên như trước.

“Nói gì?”

“Mỗi lần cô Phó tới công ty, các nhân viên đều châu đầu ghé tai cười nói, ‘Lại đến đòi tiền’, hoặc kiểu như là, ‘So về nhan sắc, ai đẹp ai xấu rõ ràng thế kia, bảo sao không người thì thắng, người thì thua thảm bại.....’ ”

Điền Hân Viêm hoàn toàn không biết Phó Quan Nhã đã gặp phải những chuyện như vậy, những lời đó không hề truyền tới tai anh.

“Đủ rồi!” Điền Hân Viêm không muốn nghe nữa, hai nắm tay dưới bàn siết thật chặt, móng tay đâm cả vào da thịt.

Dương Sĩ Vĩ nói, “Nếu anh không mở miệng được, em có thể giúp anh, tựa như lúc đi buộc cô Phó kí giấy ly hôn vậy!” Việc thất đức thế này, anh dám hạ lệnh lần nữa, tôi sẽ lập tức ném đơn xin nghỉ việc cho anh ngay!

Điền Hân Viêm trầm mặc, nhưng không phải đang suy nghĩ về cái đề nghị tệ hại của Dương Sĩ Vĩ mà đang cố điều chỉnh hơi thở, bình ổn đau đớn trong tim.

“Tôi không hề nghĩ sẽ gây khó dễ cho cô ấy, cũng không muốn cô ấy phải khổ sở, tôi chỉ muốn liếc nhìn cô ấy một cái mỗi tháng thôi.” Điền Hân Viêm nói rất nhỏ, gần như tự lẩm bẩm.

Chỉ có thể dùng cách này để nhìn thấy cô.... ....

May là tổng giám đốc còn có lương tâm đúng như mình đoán! Dương Sĩ thầm thở phào một hơi.

“Sau này, cậu tự mình cầm qua đưa cho cô ấy đi.” Điền Hân Viêm không kiên trì nữa,

Anh không muốn vì ý riêng của mình mà khiến cô phải đối mặt với những lời như vậy. d. đ lle,/ qqy>
“Vâng! Em sẽ tự mình đi.” Dương Sĩ Vĩ nói.

Điền Hân Viêm gật đầu, để Dương Sĩ Vĩ đi ra ngoài.

Trong phòng làm việc hoàn toàn yên tĩnh, rèm cửa vẫn chưa được kéo ra, ngăn cản ánh nắng bên ngoài.

Không một tiếng cười, không một chút ánh sáng mặt trời.

Mất đi cô, cuộc sống về sau của anh cũng chỉ còn lại như vậy.

Anh chỉ biết gửi gắm tình cảm vào công việc, luôn khiến mình....... Rất bận, diễn vợ chồng ân ái với Tô Ấu Dung, học thuộc lòng khi nào cần đưa hoa, khi nào cần đi ăn cơm chung.... ... Để Tô Vô Địch vui vẻ.

Bận đến đến mức thờ ơ.

Loay hoay với mọi việc, chết lặng.

Phó Quan Nhã thấy căn hộ quá lớn, phòng trống nhiều, chỉ có một mình cô ở thì rất cô đơn lại lãng phí. Vì vậy, cô quyết định cho thuê một phòng. Một mặt, có người ở chung có thể chăm sóc lẫn nhau, mặc khác còn có thêm chút tiền.....

Cô quyết định sẽ không nhận tiền chu cấp nữa.

Người thuê nhà là một cô gái ‘vô lại’ đáng yêu, vừa học lớp bổ túc ban đêm vừa đi làm.

“Năm ngàn đồng, bao điện nước, đồ đạc trong nhà có sẵn? Phí quản lý lại không cần trả! Ôi mẹ nó! Chỉ một căn phòng thôi đã lớn hơn phòng em đang mướn gấp ba rồi!”

Cô gái này họ Lại, tên Bì, vừa bước vào phòng đã kêu ầm lên, đi tới chỗ nào cũng xuýt xoa không ngừng, thấy cái bụng to của Phó Quan Nhã bỗng bụm miệng mình lại, “Dưỡng thai! Dưỡng thai! Trước mặt bé con không được nói ‘mẹ nó’!”

Một giây sau lại.......

“Mẹ nó! Thiệt nhiều truyện tranh và tiểu thuyết! Mẹ nó, quyển này không xuất bản nữa nên em muốn mua mãi mà không mua được!” Lại Bì nhìn đống sách của Phó Quan Nhã với vẻ mặt cúng bái, mắt sáng rỡ.

“Em thích cuốn nào thì cứ lấy xem đi!”

“Mẹ nó! Năm ngàn đồng còn bao cả phí thuê sách! Em muốn thuê ngay!”

“Nhưng chị phải nói trước, mấy tháng nữa, sau khi chị sinh em bé, có thể sẽ ồn.... ...”

Phó Quan Nhã tìm người cho thuê chỉ có ba yêu cầu, một là nữ, hai là tính tình dễ ở chung, ba là không sợ ồn.

“Em không ngại!” Lại Bì vỗ ngực nói.

“Vậy hoan nghênh em dọn vào!” Phó Quan Nhã bắt tay với Lại Bì.

Lại Bì quá hưng phấn, cầm tay Phó Quan Nhã lắc tới lắc lui “Em có thể dọn vào ngay hôm nay luôn không? Em không có đồ đạc gì nhiều!”

Lại Bì có một đôi mắt rất sáng, sóng mũi cao, cười lên có còn lúm đồng tiền nho nhỏ.

“Không thành vấn đề!” Phó Quan Nhã rất thích sự hoạt bát của Lại Bì.

“Ôi mẹ nó! Là Kiều Ba!” Lại Bị kêu to một tiếng, nhào qua ôm lấy con thú nhồi bông màu hồng trên ghế sa lon.

Nếu không có thêm ‘Ôi mẹ nó’ vào mỗi đầu câu thì tốt hơn nhiều....

Bé con trong bụng Phó Quan Nhã hơi cọ quậy, giống như đang huơ tay múa chân theo Lại Bì. Xem ra, bé con cũng rất thích Lại Bì.

Vì thế, cuộc sống của Phó Quan Nhã không còn cô đơn nữa, ngày ngày ngập tràn tiếng cười.

“Chị Nhã Nhã, chị....... Là người tình của đại gia sao?” Lại Bì thẳng tính, lại rất có nghĩa khí, vào ở một đoạn thời gian, thấy Phó Quan Nhã cứ một mình đi khám thai bằng xe điện, một mình đi tản bộ trong công viên, nghi ngờ trong lòng càng ngày càng lớn, nhịn không được bèn hỏi.

Có thế sống trong khu nhà cao cấp thế này, không cần đi làm, chỉ ở nhà chờ sinh con....... Cực kỳ giống cuộc sống của một người tình của đại gia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.