Anh Chàng Ngọt Ngào

Chương 4: Chương 4: Chương 1.4




Cho đến khi tầm nhìn bị cánh cửa cản lại thì ánh mắt Điền Hân Viêm mới quay về với ly rượu trong tay, “Phó Quan Nhã…” Anh khẽ thì thầm tên cô, mỗi một chữ được phát ra thì khóe môi anh lại nâng cao thêm chút.

Cô trông có vẻ nhỏ con hơn anh tưởng, đôi mắt to long lanh ánh nước lúc nào cũng cong cong như đang cười, nhìn cứ như búp bê vậy. Mỗi lần nhìn cô tâm trạng liền rất thần kỳ mà vui hẳn lên. Giọng nói của cô rất ngọt ngào, chậm rãi, ấm áp xen lẫn chút cảm giác mềm mại. Lúc nào cũng nói qua điện thoại: “À, không sao đâu, anh cứ bận đi, công việc quan trọng mà.” “Ừm, anh Điền, hẹn gặp lại.” Chẳng có chút giọng điệu bực bội nào cả.

Anh còn tưởng rằng với cô gái có bối cảnh gia đình ưu việt như cô thì sẽ không tránh khỏi có chút tính tiểu thư, vả lại người sai là anh, cô hoàn toàn có đủ tư cách để mà mắng anh vài câu chứ không phải là gửi những tấm hình có thức ăn ngon đến cảm ơn anh đã mời cô ăn một bữa.

Lúc trước, khi nhìn tấm tấm hình gia đình trên bàn làm việc của ba cô… cô gái trong đó nhỏ nhắn xinh đẹp như hoa nở nụ cười sáng lạn với khuôn mặt mộc không son phấn, gò má hồng hồng tự nhiên mà ôm lấy ba của cô để máy ảnh chụp lấy khoảnh khắc xinh đẹp đó thì anh không nhịn được làm ra một vài hành động bất thường. Nhìn vẻ mặt há mồm kinh ngạc của thư ký thì anh cũng đủ biết mình vừa làm một chuyện kinh thiên động địa rồi, trong lúc đang bàn bạc chuyện công việc thế mà anh lại đưa ra một câu hỏi không liên quan: “Bác Phó, cô gái trong hình là…. Con gái yêu của bác?”

Tuy trong hình có rất nhiều khuôn mặt, nhưng ngón tay thon dài của anh đã rất chính xác mà đặt lên khuôn mặt trong hình của cô, còn về việc những người xung quanh là ai thì anh không có hứng thú biết, liếc cũng chẳng thèm liếc.

“Hả.” Phó Quỳnh Sâm sững người đầy bất ngờ, ông không ngờ Điền Hân Viêm lại đặt câu hỏi về con gái ông, một hồi lâu sau ông mới sực tỉnh: “À, đúng vậy, con gái nhỏ của tôi, tên Quan Nhã, vừa mới tốt nghiệp đại học thôi, hiện đang thực tập ngay trong công ty tôi, bắt đầu làm từ chức trợ lý trước… mà giờ con bé chạy đi ngân hàng rồi, không có ở đây.”

“Có bạn trai chưa?”

“Không có nghe nó nhắc đến, chắc là chưa, ngày nào cũng chỉ rúc ở nhà làm mấy chuyện lặt vặt, không giống như đang có người theo đuổi.” Người con gái mà đang yêu sẽ tối ngày chạy ra ngoài, không dấu được ai cả, còn con gái ông suốt ngày rảnh rỗi ngồi ù lì ở nhà liền biết chưa có bạn trai rồi.

Ý cười trên khuôn mặt anh lại càng sâu thêm, ngón tay thon dài vẫn nhẹ nhàng vuốt ve lên khuôn mặt có lúm đồng tiền xinh tươi trên ảnh.

“Nếu con theo đuổi cô ấy, bác Phó chắc sẽ không phản đối chứ.”

“Hả?!” Phó Quỳnh Sâm và thư ký của ông cùng phát ra tiếng hô ngạc nhiên.

Phó Quỳnh Sâm là ngạc nhiên xen lẫn vui mừng, câu trả lời của ông hiển nhiên là: “Không phản đối, tôi đương nhiện tuyệt đối là không phản đối rồi.”

Sau đó thư ký của anh đã lo lắng hỏi thăm: “Sếp à, ngài có phải vì dạo gần đây áp lực công việc quá lớn, cảm thấy mệt mỏi rồi không? Có cần tôi giúp ngài sắp xếp lại hành trình để nghỉ ngơi vài ngày không?”

Thư ký hoàn toàn không thể tin nổi trong cơ thể sếp của mình lại tồn tại nguyên tố lãng mạn là ‘Vừa gặp đã yêu’ ở đây, thế nên anh không thể không lo lắng cho sếp vì công việc quá áp lực nên thần kinh có vấn đề sẽ ảnh hưởng đến ‘chén cơm manh áo’ của mình mất!

“Tôi cũng nên kết hôn rồi.”

Ý của Điền Hân Viêm có vẻ như là đang nói với thư ký hãy đem việc này sắp xếp vào lịch trình của anh. Lần này thì chàng thư ký tài năng của Điền Hân Viêm như bị thiểu năng vậy, trợn mắt há mồm mà nhìn sếp của mình.

Lại nói… anh đã mơ màng mất tập trung lâu như vậy rồi, thế mà cô gái vừa rồi đã lấy lý do thay quần áo để mà trốn vào nhà vệ sinh vẫn chưa ra nữa! Chẳng lẽ cô có ý muốn làm con rùa rụt đầu trốn trong phòng tắm cả buổi tối để trốn tránh đêm tân hôn này chứ!

Điền Hân Viêm vốn không hề có ý định uổng phí buổi tối tân hôn này. Anh hiển nhiên sẽ cùng cô lên giường làm tình rồi, đây là quyền lợi của chú rể, anh không có lý do gì để mà bỏ phí cả.

Phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, chỉ nghe thôi mà đã khiến anh toàn thân nóng rực, tưởng tượng dáng vẻ xà phòng trét đầy trên cơ thể cô… Lửa nóng không ngừng trào dâng trong bụng dưới, giọt rượu được rót vào cổ họng chạy vào cơ thể lại càng tăng thêm lửa nóng…

Ngay cả bản thân anh cũng phải bất ngờ, không ngờ mình lại có phản ứng như những thằng nhóc mới lớn.

Còn cô gái Phó Quan Nhã đang trốn trong phòng tắm đây cũng đang suy nghĩ cùng một chuyện với anh, nhưng không phải là mong mỏi chờ đợi mà là lo lắng không thôi.

Mặc dù không có đem theo đồng hồ đeo tay, thế nhưng cô vẫn biết mình đã trốn trong đây rất lâu rất lâu rồi.

Cô mở nửa bồn nước, đưa hai chân vào vẩy vẩy để tạo tiếng nước, giả bộ như mình đang rất cố gắng tắm rửa vậy.

“Thế nào đi nữa thì cũng chẳng thể trốn trong đây cả đêm được… hy vọng anh ấy đợi đến mức bực mình buồn chán rồi tự đi ngủ trước….” Cô đem hy vọng nhỏ nhoi của mình lẩm bẩm trong miệng.

Cô hiểu rất rõ hôn nhân đại biểu cho những quyền lợi và nghĩa vụ gì giữa hai con người. Cô cũng chẳng phải những cô tiểu thư thời cổ đại hoàn toàn không biết gì hết về vấn đề tình dục và phải xem Xuân Cung Đồ (*) để học tập….

(*) Những bức vẽ dạy cho người xưa về tình dục

Mấy thứ cấm 18 tuổi cô cũng xem đâu có ít, truyện tranh, tiểu thuyết, phim, cái gì cũng có.

Kết hôn với anh cô cũng đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý rồi, làm một cặp vợ chồng ‘hữu danh vô thực’ là chuyện không thể nào. Nhưng… dù sao thì hai người vẫn không quen thuộc nhau lắm, nên đâu cần phải gấp gáp, kéo khoảng một hai tuần gì đó rồi hãy… ách, làm chuyện mà vợ chồng người ta thích làm.

“Nếu anh ấy vẫn chưa ngủ, thì thử thương lượng với anh vậy, tuy rằng dáng vẻ của anh… có vẻ không dễ sống chung cho lắm, nhưng dù sao thì vẫn là đàn ông nên chắc sẽ tôn trọng ý mình chứ…”

Ngay cả nói như thế nào với anh cô cũng suy nghĩ sẵn rồi: Chúng ta trước hết hãy thử làm quen để hiểu nhau nhièu hơn đã, đợi khi tình cảm sâu nặng hơn, có nhân thức chung về hôn nhân tương rồi hãy tiến đến bước kết hợp thể xác và tinh thần, được không?

“Cứ quyết định vậy đi!” Ngâm đến mức ngón chân nhăn nheo trắng bệch rồi, cô cũng đến lúc cần phải ra ngoài thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.