“Một cặp vợ chồng chỉ có quan hệ thể xác, không có tình yêu, số lần nói chuyện tâm sự đếm trên đầu ngón tay...... Số lần ấy ấy đếm không hết, không phải là hiện tượng tốt!” Phó Quan Nhã vừa cắt bánh mì nướng, vừa lầm bầm.
“Dựa vào quan hệ thể xác để duy trì quan hệ vợ chồng là không được. Ít nhất cũng phải ngồi đối mặt với nhau, tâm sự một chút về sở thích, sở trường, đam mê, thích món gì, ghét món gì, thích màu gì, ghét màu gì, rồi ăn bữa sáng với nhau, thảo luận tin tức mới nhất, hoặc là bàn về tương lai......”
Phó Quan Nhã xoay người, cầm lấy miếng chân giò hun khói, cẩn thận cắt thành từng lát mỏng, sau đó lấy thêm một quả cà chua cắt tiếp.
“Chỉ quen thuộc thân thể và...... Những chỗ mẫn cảm của đối phương không là chưa đủ, sớm muộn gì cũng sẽ nảy sinh mâu thuẫn1” Phó Quan Nhã đưa tay lau nước mắt.
Đáng ghét! Giết cà chua đáng ghét..... Dám làm tao chảy nước mắt!
“Khi anh ta chơi chán rồi, tìm được một cô gái khác tươi mới hơn, cuộc hôn nhân này biết dựa vào cái gì để duy trì chứ?”
A a a, sao cô lại than thở như bà cụ tám mươi tuổi thế này!
Làm như cô sợ ngày đó tới vậy......
“Không đúng! Không phải mình không buông được! Chẳng qua nếu đã là vợ chồng, thì hai người phải cố gắng để khiến cuộc hôn nhân này thật ngọt ngào, hạnh phúc giống như những cặp vợ chồng bình thường khác.... ....”
Phó Quan Nhã bỗng ngừng cắt, ngạc nhiên với lời nói vừa rồi của mình.
Thật ngọt ngào, hạnh phúc giống như những cặp vợ chồng bình thường khác......
Cô không hề có chút bài xích nào với ý nghĩ đó.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao mới sáng tinh mơ cô đã vào bếp, chiến đấu với một đống đồ ăn.
Chiên trứng, cắt chân giò hun khói, cắt cà chua, rửa rau xà lách, trộn salad cá, nướng bánh mì.......
Bánh sandwich đúng chuẩn vợ hiền, phiên bản ‘VIP’ đã được bày lên bàn.
“Phó Quan Nhã, mày thật hoàn mỹ!” Cái này có tính là mèo khen mèo dài đuôi?
Mình khen mình không chưa đủ, phải đợi ‘chủ gia đình’ rời giường, xuống lầu, khen một lần nữa cô mới cam tâm.
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã tới!
“Hôm nay em dậy sớm vậy?” Tiếng Điền Hân Viêm vang lên sau lưng Phó Quan Nhã.
Cô luôn ngủ trễ hơn anh. Mấy ngày đầu dù ngủ say anh vẫn có thể cảm giác được sự căng thẳng và lúng túng của cô, nhưng gần đây đã có dấu hiệu càng ngày càng giảm bớt, đối với anh mà nói, đây là một chuyện tốt.
Khi anh lặng lẽ ôm cô vào ngực, cô cũng không giật mình tỉnh dậy nữa, còn có thể tự động điều chỉnh tư thế cho thích hợp.
Sáng sớm tỉnh lại, không thấy khuôn mặt khi ngủ của cô, anh lại hơi....... Không quen.
“Chào buổi sáng!” Nụ cười của cô rất ngọt.
“Em đã làm sandwich nè, anh muốn uống sữa tươi hay cà phê?”
Điền Hân Viêm nghe vậy, nhìn bữa sáng phong phú đã được bày trên bàn, nở nụ cười, cho đến khi..... Ngửi thấy mùi cá hộp nhàn nhạt trong không khí, mày anh bỗng cau lại. Bước chân đã đến gần cũng dừng lại, thậm chí bắt đầu bước lùi.
“Salad cá?”
“Cá hộp?” Anh nghiến răng khi nói ra ba chữ này.
“Cà rốt và salad trộn đều, thêm cá hộp, vị rất ngon!” Cô rất thích.
“Đó là đồ ăn của mèo.” Anh nói gằn từng chữ.
“Phốc, hì hì, đồ ăn mèo và người ăn khác nhau....” Chỉ có một mình cô cười, sắc mặt của anh vẫn rất âm trầm.
Phó Quan Nhã phát hiện Điền Hân Viêm hơi lạ, bèn vội vàng nói, “Anh không thích ăn, vậy em làm một phần không có cá cho anh, nhanh thôi.....”
“Em không cần dậy sớm làm những thứ này, bữa sáng tôi sẽ tự xử.” Nói xong, Điền Hân Viêm xoay người, đi thẳng ra cửa chính.
“Anh.... ... Không ăn?”
“Không.” Điền Hân Viêm không thèm quay đầu nói.
Sau tiếng đóng cửa là sự yên lặng vô hạn.... ...
Niềm mong đợi lúc đầu và mấy miếng sandwich tươi ngon trên bàn đều bị vứt bỏ.
Phó Quan Nhã sững sờ đứng ngơ ra mấy chục giây.
Lần cãi nhau đầu tiên của hai vợ chồng.
“Chỉ vì cá hộp?” Chút chuyện nhỏ vậy mà cũng giận...... Có cần khoa trương tới mức đó hay không?
Mặc dù anh không nói lời độc ác nào, cũng không đập bàn đá ghế, nhưng vẻ mặt anh.... ....
Cô nhìn về cửa chính, oán trách, “Không thích ăn thì thôi ai ép! Đã nói sẽ giúp anh làm một phần không có cá rồi...... Tôi là người có tự trọng, chuyện mình không làm được sẽ không ép người khác phải làm!”
Phó Quan Nhã cảm thấy uất ức nhiều hơn là tức giận, nhưng nói không tức lại là gạt người.
Ngày hôm qua đặc biệt đi mua đồ đủ hết, hôm nay lại cố gắng dậy sớm, rón ra rón rén xuống giường để không đánh thức anh, đi tắm xong, làm một bàn đồ ăn lớn, không được khen thì thôi, còn bị trưng ra bộ mặt lạnh như tiền.
Đây là lần đầu tiên sau ngày cưới, anh tỏ vẻ tức giận với cô.....
Tim, bỗng thấy đau đau.
“Tự nhiên bị hung vô cớ, ai cũng sẽ thấy đau ngực mà...... Không, không đau, chỉ là không thoải mái mà thôi!” Cô tự thuyết phục mình.
Dù cô giỏi nhịn đến đâu, cũng không tránh được việc kéo mạnh ghế ra, căm hận ngồi xuống, cầm sandwich lên, cắn một miếng to để phát tiết sự tức giận.
Vừa nhai vừa mắng Điền Hân Viêm, vừa tự khen tài nấu ăn của mình, sandwich rất ngon.
Hình như, không ngon như cô tưởng.... ...
Nhưng, cô tuyệt đối sẽ không lãng phí thức ăn. Anh ta không ăn, vậy cô sẽ ăn, sáng ăn, trưa ăn, tối cũng ăn!
Đồng thời, cô không quên lấy điện thoại di động ra, mở mục ghi chú, viết vào, ‘rất ghét cá, nghe thấy mùi cá đã lập tức trở mặt.’
Phía trên còn có những hàng ghi chú của cô về Điền Hân Viêm.
Thích ăn thịt.
Ăn cơm nhất định phải chang canh.
Rất biết quý trọng thức ăn, sẽ ăn sạch sẽ đồ ăn. ( Ngoan! )
Nói tiếng Nhật rất lưu loát. ( Sau này đi Nhật, không sợ không có phiên dịch ^_^)
Điền Hân Viêm ăn kem! Tổng giám đốc thích ăn kem ư? (OoO)... ... ( Thời khắc lịch sử đã bị mình chộp được! Cứ tưởng rằng anh ta không thể ăn đồ ngọt!)
Thói quen sinh hoạt không bình thường! ( Rõ ràng là người lười biếng như mình đây, mới gọi là không bình thường )
Anh ta mặc áo jacket trông bảnh quá! Quả nhiên người cao có khác! (Đáng ghét! Áo khoác của anh ta còn dài hơn cả mình, lần sau phải mua áo sơ mi màu hồng phấn cho anh ta mới được ^_^)
Tất cả đều là chuyện rất nhỏ trong cuộc sống hàng ngày.
Cô vừa ghi chép vừa phối hợp với những biểu tượng cảm xúc, tỉ mỉ ghi nhớ tất cả những điều cô quan sát được về Điền Hân Viêm.
Viết xong ghi chú mới nhất, mắt cô bỗng mờ mờ, “Không ngờ, mới đó đã bắt đầu nhớ những tính xấu của anh ta.....” Cuộc hôn nhân này có thể kéo dài qua một năm không?
Cô lại bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Thư ký lén dụi mắt, nhưng dù có dụi thế nào cũng không xua tan được ‘cảnh kỳ lạ’ trước mặt.
Tổng giám đốc của mình...... Đang ngẩn người?!
Tay cầm báo cáo, ánh mắt lại trống rỗng, tầm nhìn hoàn toàn không nằm trên xấp tài liệu.
Thư ký lặng lẽ lấy di động ra, định chụp khoảnh khắc lịch sử này lại để chia sẻ với các chị thư ký trong phòng......
“Làm gì?” Động tác của thư ký quá bắt mắt, đã bị tổng giám đốc bắt ngay tại trận.
Điền Hân Viêm phóng ánh mắt đằng đằng sát khí tới người thư ký.
“Em đang nhắn tin.” Thư ký ra vẻ vô tội cười một tiếng, làm bộ như không có gì xảy ra.
Tổng giám đốc lại tiếp tục nhìn vào tài liệu.
“Tổng giám đốc, hôm nay..... Có ai mua bữa sáng vị cá cho anh hả?” Thư ký hỏi vậy là vì cậu cũng đã từng là nạn nhân của ‘vị cá’ kia.....
Tổng giám đốc của cậu rất ít nổi giận, cùng lắm chỉ là trừng người ta với ánh mắt lạnh lẽo, còn chọc tới mức đập bàn mắng to thì không hề dễ tí nào, chỉ duy nhất có một việc....... Khổ nỗi, cậu lại phạm phải....