Anh Chàng Ngọt Ngào

Chương 19: Chương 19: Chương 4.2




Kích động ?!

Đối với một cô gái ở chung không lâu, sinh ra kích động ?!

Cô khiến anh có suy nghĩ không muốn lãng phí thời gian thêm nữa, lập tức tiếp nhận cô.

“Kích động không phải là chuyện tốt, rất dễ gây ra chuyện phải hối hận sau này.... ....” Phó Quan Nhã nghe vậy, càng thấy không vui.

Cô không thể không nghĩ, anh đã từng ‘kích động’ vì người ‘thanh mai trúc mã’ kia mới cưới cô. Cô không muốn....... trở thành người thay thế chỉ ví sự ‘kích động’ của anh.

Điền Hân Viêm không hề biết Phó Quan Nhã đang nghĩ gì, cứ nghĩ cô rút tay ra là vì xấu hổ, vẫn chưa quen với việc được anh vuốt ve. Nhưng cô càng lùi bước, anh lại càng ép sát, không cho cô có cơ hội thoát đi. Anh nắm lấy tay cô, kéo cô vào lòng mình, cúi đầu, đặt cằm lên vai cô.

Anh biết, cổ cô là nơi rất nhạy cảm, chỉ cần anh phà hơi thở vào, nó sẽ biến thành màu hồng nhạt tựa như cánh hoa, và khi anh hôn lên, cánh hoa này sẽ càng hồng thêm, cuối cùng biến thành đỏ bừng.

“Anh tuyệt đối không hối hận khi kết hôn với em......” Thật sự rất tốt!

Lỗ tai cô càng ngày càng đỏ, giống như đang dụ anh tới cắn. Anh đặt môi lên vành tai cô, mút chặt nó. Cô lập tức run một cái, co vai lại vì nhột. Anh lại tiếp tục chuyển sang dây dưa đôi môi ngọt ngào của cô. Nụ hôn dần dần sâu hơn. Anh đã ăn no bữa chính, giờ, anh muốn ăn món tráng miệng......

Tút tút tút...... Điện thoại di động trên bàn sáng lên, phát ra tiếng vang.

Phó Quan Nhã nghe thấy Điền Hân Viêm hít sâu một hơi, rời khỏi cô, đi về phía bàn lấy di động.

Dù người gọi tới là ai, cô đều thấy đồng tình...... Bởi vì chắc chắn giọng anh sẽ không nhẹ nhàng.

Quả thật, lúc đầu giọng Điền Hân Viêm rất lạnh, nhưng hình như là cuộc gọi quan trọng, nên chỉ chốc lát vẻ mặt anh đã trở nên rất nghiêm túc.

Có vẻ anh sẽ nói rất lâu, bởi vì đã qua năm phút nhưng cuộc gọi vẫn không có dấu hiệu chấm dứt.

Phó Quan Nhã viết vài chữ cho anh xem. ‘Em đi mua ít đồ làm thủ công đây! Anh cứ làm việc đi!’

Điền Hân Viêm gật đầu, không quên nhắc cô về cái tạp dề cô đang đeo.

Phó Quan Nhã cúi đầu, giật mình phát hiện thì ra cô đã mặc thế này mà chạy khắp nơi! Trời ơi! Cô lập tức cởi tạp dề và cả cái kẹp tóc hình con cá ra, thả tóc xuống, vuốt sơ hai cái, nhấp miệng hỏi: Ok chưa?

Ok! Anh khẽ gật đầu. Thấy vậy cô mới an tâm, phất tay chào anh, rời phòng làm việc.

Nếu muốn ‘làm tổ’ trong phòng làm việc của anh cả một buổi chiều, cô phải tìm chút chuyện làm mới được.

Trong đầu cô đã có ý tưởng cho đồ thủ công, nên tâm tình rất vui vẻ.

Phó Quan Nhã ngồi tàu điện ngầm một lúc rồi đi bộ thêm mấy phút nữa là tới nơi mua đồ, bởi vì có mục đích chính xác, nên cô chọn màu và chút phụ kiện không đến nửa giờ, xong cô lại trở về công ty. d. đ@ lê~ quý! đôn^ Lần này, cô dùng thẻ ra vào đi thẳng lên lầu mười lăm.

Nữ thư ký thấy Phó Quan Nhã trở về, có vẻ rất ngạc nhiên, vì lúc cô đi, chưa nói sẽ quay lại.

“Tổng giám đốc và anh Dương đã ra ngoài rồi ạ!” Một cô thư ký với giọng nói ngọt ngào báo cho Phó Quan Nhã biết.

“Hả? Đi ra ngoài? Không sao, tôi vào trong chờ anh ấy cũng được!”

Cô thư ký vừa nói xong thì điện thoại reo, bèn vội ngồi lại nhận điện thoại, vừa cúp máy xong lại có cuộc gọi khác tới.

Phó Quan Nhã thấy phòng thư ký rất bận thì không quấy rầy họ nữa, đi vào phòng làm việc của Điền Hân Viêm, lấy tất cả đồ ra, đặt lên bàn.

“Hì hì, làm cho anh một cái dây đeo năm màu. Bắt đầu thôi!”

Nguyên liệu chính là năm sợi dây màu xanh lá, trắng, đen, hồng, vàng, cô chọn những màu không nổi lắm để hợp với đàn ông.

Vòng tay dây năm màu có thể phù hộ bình an, hơn nữa, dây tơ tằm có đặc tính không sợ nước, không bốc mùi nên có thể mang cả khi tắm.

“Trước kia, lúc đi học thấy bạn nữ bên cạnh làm dây đeo bình an cho bạn trai, mình còn thấy thật nhàm chán......” Kết quả, giờ mình cũng chẳng khác gì bạn nữ ấy!

Năm sợi dây màu lượn qua lượn lại, quấn vào nhau, suy nghĩ trong đầu Phó Quan Nhã cũng theo đó mà thay đổi. Nhưng dù lượn thế nào cũng không thoái khỏi suy nghĩ về Điền Hân Viêm.

Chắc anh sẽ không cười cô tặng đồ quá teen chứ?

Tay của anh khá to, phải làm hơi lâu một chút......

Vòng tay năm màu chẳng mấy chốc đã được làm xong.

Khéo tay như cô đây, việc này chỉ là chuyện nhỏ! Trước giờ cô luôn rất tự tin với những tác phẩm của mình.

Lúc này, Điền Hân Viêm vẫn chưa về, Phó Quan Nhã phải chờ anh về đo tay mới làm móc khóa được. Đợi lâu quá, cô ngủ gục trên ghế sa lon luôn.

Cánh cửa gỗ của căn phòng siêu dày, cách âm cực tốt, những tiếng ồn ào bên ngoài không truyền vào được, cộng thêm tòa lầu rất cao, cách xa tiếng ồn ào huyên náo dưới đường, vì vậy Phó Quan Nhã ngủ rất sâu, thậm chí còn phát ra tiếng ngáy nho nhỏ.... ....

Cô nằm mơ.

Một cô gái mặc áo cưới trắng như tuyết, khuôn mặt mơ hồ không thấy rõ, nhưng Phó Quan Nhã biết, cô gái đó rất đẹp.

‘Tại sao anh lại cưới cô ta? Anh đã nói, chỉ cưới em thôi mà.... ...’

Điền Hân Viêm xuất hiện.... ..... Mặc đồ vest thẳng thớm như hình ảnh trong trí nhớ của Phó Quan Nhã lúc ở tiệc cưới...... Chẳng khác gì hạc đứng trong bầy gà. Anh nhìn về phía cô gái kia, nói, ‘Bởi vì em đã kết hôn với người khác. Vậy tại sao tôi không thể cưới?’

Phó Quan Nhã biến thành người qua đường đứng xem, cô nhìn hai người họ, một câu cũng không nói được.

‘Cho nên, anh làm vậy là vì giận dỗi với em?’ Cô gái kia hỏi.

‘Dù sao cưới ai cũng như nhau thôi!’ Điền Hân Viêm lạnh lùng nói.

‘Anh như vậy..... Sẽ không được hạnh phúc đâu.... ...’ Cô gái kia vừa khóc vừa chạy ra ngoài.

‘Từ lúc mất đi em, anh đã không còn cái gọi là hạnh phúc.’ Điền Hân Viêm đau khổ nói.

‘Em đã trở lại bên cạnh anh.... ... Hai chúng ta hãy bắt đầu lại một lần nữa! Tình cảm hai mươi năm không phải nói mất là có thể mất được!’

Mơ, đều không có logic, chỉ là những đoạn ngắn.

Cô gái kia mới rồi còn khóc, giờ đã nở nụ cười rực rỡ với đôi môi đỏ tươi, rúc vào lòng Điền Hân Viêm.

‘Cô chỉ là người tôi lấy về để lấp chỗ trống thôi!’ Điền Hân Viêm quay sang cô nói với vẻ mặt chán ghét.

‘Hân Viêm là của tôi, anh ấy chỉ yêu mình tôi! Chỉ cần tôi trở lại, anh ấy nhất định sẽ tiếp nhận tôi vô điều kiện.’ Cô gái kia mỉm cười với vẻ thắng lợi, khuôn mặt vẫn rất mơ hồ.

‘Đúng!’ Điền Hân Viêm phụ họa.

Phó Quan Nhã bỗng bừng tỉnh, ngồi bật dậy, ngủ sai tư thế khiến cổ cô rất mỏi. Cô vừa xoa cổ vừa nhìn ra cảnh đêm ngoài cửa sổ, kinh ngạc tự hỏi, “... ... Trời tối rồi ư?”

Bên ngoài, đèn đường sáng trưng, từng luồng sáng lấp lánh cứ như một dải Ngân Hà.

Phó Quan Nhã nhìn đồng hồ, thấy đã sáu giờ năm mươi bảy phút. “Đã trễ thế này mà anh ấy vẫn chưa về?” Hoặc là đã về rồi đi lại nhưng cô không biết? “Phó Quan Nhã, mày đúng là heo mà! Ngủ như chết vậy!” Cô tự mắng mình.

Và báo ứng của việc ngủ như chết là gặp ác mộng! Giờ nghĩ lại cô vẫn thấy run.

Phó Quan Nhã hất mạnh đầu. Vứt ác mộng đi! Đừng tự hù dọa mình!

Cô đứng lên, giãn tay giãn chân, với ý đồ muốn dời sự chú ý đi.

Lại qua hai mươi phút, trong căn phòng rộng lớn, vẫn chỉ có một mình cô.

“Chẳng lẽ công ty có sự cố?” Nghĩ vậy, cô mở cửa, ghé đầu nhìn thử phòng bí thư.

Còn hai cô thư ký đang tăng ca, điện thoại cứ vang liên tục, hết cuộc này tới cuộc khác. Hai người trả lời rất máy móc, “... ... Vâng, là ý kiến thống nhất của ban quản trị, cám ơn.......”

Hai người họ bận tới mức Phó Quan Nhã không có cơ hội để quấy rầy. Cô lùi vào phòng làm việc của Điền Hân Viêm, bỗng nhớ ra trong túi có danh thiếp của Dương Sĩ Vĩ.

Phó Quan Nhã lấy điện thoại bàn trên bàn Điền Hân Viêm gọi cho Dương Sĩ Vĩ. Chỉ một giây sau, Dương Sĩ Vĩ đã bắt máy.

“Anh Dương, tôi là Phó Quan Nhã....... Xin lỗi, giờ anh có đang bận không? Nói chuyện tiện chứ?”

“Vợ tổng giám đốc?” Dương Sĩ Vĩ vừa nói ra bốn chữ này, di động đã bị cướp mất.

Phó Quan Nhã không biết điện thoại đã đổi người nghe, cô áy náy hỏi, “Tổng giám đốc của anh có ở đó không? Hai người.......”

“Anh quên em đang ở công ty.” Giọng Điền Hân Viêm có vẻ rất ảo não.

“... .....” Phó Quan Nhã không ngờ Điền Hân Viêm sẽ nghe, ngạc nhiên há hốc miệng, không biết phải nói gì, càng không ngờ hơn về đáp án của anh.

“Em vẫn còn ở công ty sao? Để anh kêu lái xe tới đón em. Em về nhà trước đi, đừng chờ anh.”

“Đừng để lái xe mất công chạy về đây, em ngồi tàu điện ngầm về là được rồi!” Cô không muốn làm phiền người khác.

“Xin lỗi, công ty bỗng có chuyện gấp.”

A, lý do nghe thật quen tai, ba lần lỡ hẹn trước cũng là lý do này!

Ba lần trước, cô không hề tức giận, dĩ nhiên lần này......

“Không sao, anh làm việc của anh đi, em không phải con nít, tự lo cho mình được......” Cô che ống nghe, thở dài một tiếng thật nhỏ.... ...

“Thở dài? Mình đang thở dài?!” Phó Quan Nhã kinh ngạc che miệng mình lại, không dám tin.

Bị cho leo cây thế này có ít đâu? Đã có ba lần kinh nghiệm không phải sao?

Mấy lần trước, không phải cô đều rất vui vẻ, chẳng bị ảnh hưởng chút nào, tại sao giờ cô lại....... Thất vọng?

Bởi vì vô cùng mong đợi lần hẹn này? Hay vì từ ‘quên’ vừa rồi của Điền Hân Viêm?

Hay vì, đối với cô, Điền Hân Viêm đã không còn là ‘người xa lạ’ của ba lần trước?

Không quan tâm sẽ không đau khổ, dù có bị cho leo cây hay không cô đều không thấy gì, nhưng lần này.......

Trong lòng cô, ví trí của anh càng ngày càng lớn, đã bắt đầu có ảnh hưởng tới cảm xúc của cô?

Bởi vì để ý, nên mới thấy thất vọng.......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.