Anh Chàng Ngọt Ngào

Chương 22: Chương 22: Chương 6.2




Phó Quan Nhã không biết phải nói gì, chỉ có thể im lặng, nhanh chóng mở cửa xuống xe, chạy nhanh về phía trước, không dám quay đầu lại. Đầu cô như có một tấn đá đang đè nặng, không cách nào suy nghĩ được. Cô không biết mình đã đi bao lâu, cũng không biết mình đã vô thức ấn chuông cửa, cho tới khi giọng của Phó Quan Mỹ vang lên, cô mới hồi hồn, thì ra cô đã đứng trước cửa nhà cha mẹ mình.

“Cãi nhau?” Phó Quan Mỹ vừa mở cửa, thấy Phó Quan Nhã đã chọc hỏi.

“Dạ?”

“Trên mặt em có viết đó, oán phụ nhỏ!” Phó Quan Mỹ đi vào phòng khách, Phó Quan Nhã đi theo, sờ má mình, “Không có.....”

“Cũng chẳng phải chuyện gì mất mặt! Ngay đêm tân hôn chị và Lý Phong đã cãi nhau ầm ĩ đây thôi. Em giỏi hơn chị nhiều, tới bây giờ mới cãi.”

“Cha mẹ đâu chị?”

“Ra ngoài rồi.” Phó Quan Mỹ đáp.

“Trong tủ lạnh có trà trái cây đó, tự rót đi.”

“Dạ.”

“Nhân tiện lấy giúp chị luôn.” Đây mới là trọng điểm.

Phó Quan Nhã không từ chối, chị em hai mươi mấy năm, cô đã ‘nhân tiện’ nhiều lần lắm rồi, dù cho ‘không nhân tiện’ cô cũng sẽ đi làm, chẳng tốn bao nhiêu công sức.

Chờ cô lấy nước tới thì Phó Quan Mỹ đã lật tung túi đồ của cô xem xong hết.

“Mua nhiều đồ cho chồng vậy? Tiền của cậu ta? Sao không mua hàng hiệu? Với thân phận của chồng em, không mặc đồ hiệu sẽ bị cười chê đó...... Vì cãi nhau nên cố ý không mua hàng hiệu để chơi cậu ta?” Chiêu này hơi bị độc!

“Thật không có cãi nhau mà!”

“Không cãi nhau? Vậy sao mặt em như đưa đám vậy?”

“... .....” Tính Phó Quan Nhã là vậy, chuyện gì cũng giữ trong lòng không nói, giữ mãi đến mức sắp thành nội thương.

Phó Quan Nhã vốn muốn tìm mẹ kể khổ và làm nũng một chút, nhưng mẹ cô lại không có nhà. Mặc dù, chị cô không phải là đối tượng tốt để nói chuyện, nhưng cô vẫn không nhịn được nói, “Em gặp bạn gái cũ của anh ấy. Hai người họ đã yêu nhau hơn hai mươi năm......”

“Lâu dữ! Kết quả không thành bà Điền, cô gái đó thật là đáng thương!” Phó Quan Mỹ nói xong, uống một ngụm trà.

“Tại sao hai người họ chia tay?”

“Em không biết.”

“Em có hỏi không?” Phó Quan Mỹ hất cằm hỏi.

“Dạ...... Không tìm được cơ hội.”

“Muốn hỏi chút chuyện đó còn phải tìm cơ hội? Cứ hỏi thẳng là được!” Ngốc quá!

“Bạn gái của cũ của cậu ta thế nào? Đẹp không?”

“Rất rất đẹp.... ...”

“So với chị thì sao?” Tối thiểu phải có một cái chuẩn mới đánh giá được.

“Chị đẹp kiểu quyến rũ, còn cô ấy đẹp kiểu cao nhã, mỗi người một vẻ.” Phó Quan Nhã nói.

Phó Quan Mỹ vuốt vuốt mái tóc xoăn của mình, miễn cưỡng vừa lòng với đáp án này.

“Nếu vậy, sao em có thể cướp được Điền Hân Viêm từ tay cô gái đó?”

Em cũng đang muốn hỏi vậy đấy, Phó Quan Nhã nghĩ thầm.

“Thì ra, em không hỏi thẳng là vì tự ti?!” Phó Quan Mỹ nói trúng trọng tâm.

A! Phó Quan Nhã trúng tên, tim rỉ máu.

“Gặp bạn gái cũ của cậu ta, tự so với mình xong, hoàn toàn không thể tin Điền Hân Viêm sẽ bỏ cô ta để cưới em? Nghĩ, nhất định có vấn đề?”

Lại một mũi tên trúng đích.

“Việc này có gì khó hiểu đâu! Đối tượng Lý Phong ngoại tình lùn hơn chị, xấu hơn chị, mập hơn chị, chỉ thắng chị ở mỗi điểm trẻ hơn đó thôi! Hừ! Tật xấu của đàn ông mà, nói cho cùng, thử chán người đẹp rồi, muốn đổi ‘cháo trắng rau dưa’! Tám chín phần Điền Hân Viêm cũng là vậy!”

Phó Quan Nhã đang cô gắng ‘tiêu hóa’ những lời chị mình nói. Cô suy nghĩ rất nghiêm túc, vẻ mặt lo được lo mất, cau mày, bĩu môi, trông rất ngây ngô......

“Làm ơn đi, em bày vẻ mặt đau khổ đó cho ai xem?” Phó Quan Mỹ búng một phát lên trán Phó Quan Nhã, dạy dỗ, “Bại bởi một đứa không bằng mình, người phải đấm ngực, hộc máu là cô ta chứ không phải em đâu!” d. đ lê`quý/, đôn Giống như cô, lần đầu tiên thấy kẻ thứ ba kia, cô phát điên không phải vì bị cướp chồng, vì gia đình bị phá hư, mà vì nhìn thấy kẻ thứ ba kém hơn mình quá nhiều!

“.... Tại sao ạ?”

“Lúc cô ta thấy em, nói không chừng đang thầm gào khóc: Điền Hân Viêm, anh đang cố ý nhục nhã tôi sao?! Không cần người đẹp như tôi, lại đi chọn một đứa con nít như cô ta?”

“Có thể như vậy sao ạ?” Phó Quan Nhã không cho là Tô Ấu Dung sẽ có loại suy nghĩ này. Cô không cảm giác bất kỳ chút ý ghét nào từ Tô Ấu Dung.

“Dĩ nhiên! Điền Hân Viêm cưới em chứ không cưới cô ta, ai thua ai thắng đã rất rõ ràng! Vậy mà em còn ở đây than thở!”

“Em chỉ không hiểu...... Tại sao anh ấy lại chọn em.” Phó Quan Nhã cúi đầu. Cô vốn không phải người tự ti, tự xem thường bản thân, luôn nghĩ rằng mỗi người đều có ưu điểm của riêng mình. Nhưng sau khi gặp Tô Ấu Dung, lòng tự tin của cô đã hoàn toàn biến mất, mặc cảm, tự ti tràn ngập.

“Cô ấy thực sự rất đẹp, tính tình cũng dịu dàng, cơ hồ không có khuyết điểm gì. Em không thấy mình có điểm nào tốt hơn cô ấy cả.”

Cô bắt đầu thấy sợ. Có lẽ cưới cô chỉ là một kiểu trả thù của Điền Hân Viêm, trả thù Tô Ấu Dung. Có lẽ, cưới cô, chỉ vì cô xuất hiện đúng lúc anh đang muốn kết hôn với một ai đó. Có lẽ, cưới cô, chỉ vì anh cảm thấy nhàm chán, trống vắng hoặc giả là cô đơn.

“Cô ta tốt đến cỡ nào chị không biết, chị chỉ biết hiện giờ người đảm nhiệm vai trò ‘bà Điền’ là em. Chồng cũng là của em, không muốn bị cướp đi thì canh chừng cho kỹ, đừng để anh ta và bạn gái cũ như tro tàn lại cháy.”

“Giữa hai người họ có hai mươi mấy năm tình cảm......”

“Trong hai mươi mấy năm đó, bao gồm cả những năm đi nhà trẻ, và học tiểu học đó! Trẻ con thì biết cái gì?” Phó Quan Mỹ cười nói.

“Vậy ít nhất cũng mười năm......” Cũng rất dài rồi!

“Em và cậu ta, từ nay về sau có ba mươi bốn mươi năm, còn sợ thua mười năm của cô ta sao?’

Chị cô nói có lý, cô hiểu, nhưng, cô không có tự tin.....

Cuộc nói chuyện của hai chị em kết thúc vì sự trở về của cha Phó và mẹ Phó.

Mẹ Phó vừa thấy Phó Quan Nhã, lập tức hỏi thăm sự cố của công ty Điền Hân Viêm. Con rể gặp chuyện, tất nhiên bà không thể nào không lo lắng.

Phó Quan Nhã kể lại một lần quá trình bọn họ xử lý, không cần thêm mắm thêm muối, hay cố ý giấu, vì quả thật chuyện được giải quyết rất thuận lợi.

Mẹ Phó kêu Phó Quan Nhã ở lại ăn cơm. Cô làm nũng nói phải ở lâu thêm mấy ngày. Dù sao phòng của cô vẫn còn, chỉ là bắt đầu hơi lộn xộn vì để đồ lung tung thôi.

Cha Phó mẹ Phó không phản đối.

Phó Quan Nhã ở lại nhà mẹ đẻ, tự do ăn đồ ăn vặt, xem ti vi, tám chuyện, đi công viên tản bộ với cha, không có thời gian rảnh để suy nghĩ lung tung. Nhưng khi màn đêm vừa buông xuống, nằm ngủ một mình trên giường, cô lại bắt đầu không khống chế được suy nghĩ của mình.

“Thoạt nhìn, Tô Ấu Dung là một người tốt, yên tĩnh hiểu chuyện, lại nói năng nhẹ nhàng. Quan trọng là..... hình như vẫn còn yêu Điền Hân Viêm. Thật sự không nghĩ ra lý do tại sao hai người họ chia tay.” Phó Quan Nhã vừa lẩm bẩm vừa lăn lộn khắp giường, không ngủ được.

“Là vì Điền Hân Viêm thay lòng? Không, không thể nào! Nếu thay lòng, sẽ không kết hôn với mình, mà là với người khiến anh ta thay lòng kìa...... Mình không phải là kẻ thứ ba!” Phó Quan Nhã nghiêng người sang bên phải, nói thầm vài câu, lại lật người về bên trái.

“Tô Ấu Dung ngồi trong xe Hạ Phồn Mộc.... Hai người là bạn bè? Hình như rất thân với Hạ Phồn Mộc, cũng rất rõ xích mích giữa Hạ Phồn Mộc và Điền Hân Viên.... ...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.