Điền Hân Viêm thấy Phó Quan Nhã nhìn mình với ánh mắt khó tin, bỗng phát hiện anh đã quá kích động, vội cầm tay cô, cười gượng, “Để anh đi một mình, em......” Có muốn tự đến nhà hàng không? Câu này anh không nói thành lời được.
“Em ở nhà chờ anh.”
Điền Hân Viêm nắm tay Phó Quan Nhã, hôn lên mu bàn tay cô. “Anh sẽ về nhanh thôi.”
Cô giục anh ra cửa, mau đi thăm người bệnh.
Cho đến khuya, Điền Hân Viêm vẫn chưa về.
“Thằng nhóc này! Lâu vậy không đến thăm ông? Bận việc mà còn có thời gian tạo scandal sao?” Người thân ‘chỉ còn thoi thóp, ý thức không rõ, phải đưa đi cấp cứu’ kia, đang ngồi trên giường, giọng nói to rõ, vẻ mặt xem như khỏe mạnh....... Ít nhất cách ‘gặp một lần cuối’ rất xa.
Điền Hân Viêm lập tức hiểu ra, cuộc gọi ‘khẩn’ kia chỉ là lừa gạt. Anh cau mày, liếc Tô Ấu Dung đang đứng bên cạnh.
Mặt Tô Ấu Dung mang vẻ áy náy, nói bằng khẩu hình: ông nội buộc em nói vậy......
“Con đừng nhìn Ấu Dung, là do ông bảo nó gọi đó! Không nói ông sắp chết, con sẽ tới sao? Trưởng thành đủ lông đủ cánh rồi nên không thèm quan tâm ông già này nữa phải không?” Ông lão trên giường chính là Tô Vô Địch, ông nội của Tô Ấu Dung.
Tô Vô Địch lúc còn trẻ là ‘chiến tướng’ vô địch trên thương trường, thủ đoạn mạnh mẽ, dũng cảm tiến tới, tạo ra một vùng trời huy hoàng cho riêng mình.
“Sự nghiệp thuận buồm xuôi gió, chỉ tiếc, gia đình không được như vậy!” Tô Vô Địch cảm thán.
Vợ Tô Vô Địch mất sớm, để lại một đứa con trai duy nhất, lúc ấy, Tô Vô Địch chỉ lo công việc, không quan tâm nhiều lắm đến con trai. Mặc dù sống trong hoàn cảnh giàu có, nhưng đứa con trai khát vọng tình thương gia đình kia, không cách nào có được tình thân từ trên người cha mình, bèn tìm kiếm từ bên ngoài.
Thời gian đó, Tô Vô Địch đi làm về trễ, con trai ông con về trễ hơn, thậm chí mấy ngày mấy đêm không thấy bóng dáng cũng là chuyện thường. Thời gian cậu ta vắng mặt càng ngày càng dài, cho đến lúc ông muốn cải thiện mối quan hệ cha con thì đã quá muộn.......
Con ông, nằm trên mặt đất lạnh lẽo, chết bất ngờ vì hít thuốc phiện quá lượng.
Trong lúc Tô Vô Địch đang đau khổ vì con trai mất sớm thì một cô gái nhuộm tóc lòe loẹt ôm một bé gái xuất hiện, quăng cho ông, nói “Đây là con gái của con trai ông”, nói xong, thì đi ngay, không thấy xuất hiện lần thứ hai. Bé gái đó chính là Tô Ấu Dung, cháu nội duy nhất của Tô Vô Địch.
“Ông nội, con không có ý này! Trong lòng con vẫn luôn nhớ thương ông!” Người có thể khiến Điền Hân Viêm ăn nói khép nép, kính trọng như vậy chỉ có thể là Tô Vô Địch.
“Hừ!” Tô Vô Địch quay đầu đi, không thèm nhìn Điền Hân Viêm.
Đùa không quá hai phút, Tô Vô Địch lại quay đầu về, nói với Điền Hân Viêm, “Nếu nghĩ đến ông, thì mau nói thật, những lời đồn kia là thế nào? Con tìm một con hồ ly tinh kết hôn lúc nào? Ấu Dung phải làm sao?”
“Đúng là con đã kết hôn, và cô ấy cũng không phải hồ ly tinh.” Điền Hân Viêm nói.
Tô Vô Địch đập tay xuống giường một cái, rống lên, “Ông không cho phép! Sao con có thể làm vậy với Ấu Dung? Ông đã dạy con như vậy hả? Có mới nới cũ? Không chung thủy!”
Tô Ấu Dung cắn môi, cúi đầu, đứng yên bên giường, hoàn toàn không dám ngẩng đầu nhìn hai người.
“Ông đừng giận, không tốt cho sức khỏe!” Điền Hân Viêm an ủi.
“Biết ông không khỏe còn dám làm mấy chuyện khiến ông tức giận!” Tô Vô Địch lạnh lùng nói.
Điền Hân Viêm không nói xin lỗi, vì anh tuyệt đối sẽ không hối hận khi đã kết hôn với Phó Quan Nhã.
Tô Vô Địch thấy hai người không nói lời nào, vẻ mặt kỳ lạ, lại bắt đầu trách. “Chơi cũng chơi đủ rồi, nhanh giải quyết hậu quả đi! Mau đá văng con hồ ly tinh kia, đừng để phiền toái về sau! Con và Ấu Dung giận nhau vì cái gì ông không rõ, nhưng cãi xong rồi thì mau làm hòa đi!”
Trong lòng Tô Vô Địch, dĩ nhiên hi vọng Điền Hân Viêm nhượng bộ, nhận sai vô điều kiện. d. đ/. lê <,quý ?đôn Dù sao Ấu Dung là cháu gái quý báo của ông, từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ ông nỡ để Tô Ấu Dung rơi một giọt nước mắt nào.
Trong lúc mang thai, mẹ Tô Ấu Dung vẫn hít thuốc phiện với liều lớn, dẫn tới Tô Ấu Dung lúc sinh ra rất yếu. Vì vậy, Tô Vô Địch dứt khoát bỏ hết sự nghiệp, từ giã thương trường lúc đang ở đỉnh vinh quanh, tập trung chăm sóc cháu gái.
Trên đời này, không có bất kỳ tài phú nào so sánh được với tình thân. Tô Vô Địch tin chắc, Tô Ấu Dung là cơ hội ông trời cho thêm mình.
Tô Vô Địch vô cùng kiên nhẫn đưa Tô Ấu Dung đi trị bệnh, thật vất vả mới nuôi cháu gái lớn lên xinh đẹp khỏe mạnh, không còn bất kỳ di chứng gì.
Tô Vô Địch nhận nuôi Điền Hân Viêm phần lớn là vì muốn tìm cho Tô Ấu Dung một người có thể tin cậy được để chăm sóc cho cháu gái ông.
Tô Vô Địch kéo tay Điền Hân Viêm, ngoắc bảo Tô Ấu Dung đến ngồi bên cạnh, đặt tay hai người lên nhau, nói “Hân Viêm, con là đứa duy nhất ông có thể yên tâm phó thác toàn bộ hạnh phúc của Ấu Dung. Ông mong con và Ấu Dung sẽ kết hôn, sinh cho ông một đứa chắt.... .....”
Điền Hân Viêm muốn rút tay ra, lại cảm thấy bàn tay già nua kia đang rất cố gắng kéo tay mình. Anh không đành lòng, cũng không cách nào nghịch Tô Vô Địch.
Tô Vô Địch tiếp tục nói, “Từ trước đến giờ con đều biết, hôn nhân của Ấu Dung là chuyện ông quan tâm nhất trên đời, nếu lúc còn sống không thể tận mắt thấy hai đứa kết hôn, ông chết cũng không nhắm mắt.”
“Ông nội.... ... Hân Viêm kết hôn rồi, ông đừng làm anh ấy khó xử......” Rốt cuộc Tô Ấu Dung cũng mở miệng.
“Thì ly hôn chứ khó gì? Cho con hồ ly tinh kia một mớ tiền, rồi đuổi đi là được. Chút việc nhỏ đó còn làm không được thì đừng lăn lộn trên thương trường nữa! Hân Viêm, ngày mai đi ly hôn ngay đi!” Tô Vô Địch nói đơn giản giống như đi ‘trả hàng’.
“Ông nội......” Tô Ấu Dung hoàn toàn không dám nhìn Điền Hân Viêm.
“Yên tâm, ông nội sẽ làm chủ cho con! Từ nhỏ đến lớn, lần nào hai đứa cãi nhau, đều không do Hân Viêm xin lỗi trước? Lần này, nó tùy tiện tìm một con hồ ly tinh kết hôn để chọc tức con thật là quá đáng! Ông nội sẽ giúp còn đòi lại công bằng, ngoan!”
Tô Vô Địch quả không hổ với cái tên ‘Vô Địch’, vô cùng bá đạo!
“Từ trước tới giờ hai đứa rất ít cãi nhau, Hân Viêm lại thương con như vậy, chẳng khác giống như ông nội, luôn xem con là bảo bối vô giá, lần này cũng vậy thôi.” Tô Vô Địch nắm chặt tay hai người không buông.
Tô Vô Địch bắt đầu nói những chuyện ngày xưa, muốn cho hai người nhớ lại quãng thời gian lớn lên bên nhau. Mấy tiếng sau, nếu không do Tô Vô Địch mệt mỏi, giọng bắt đầu yếu, Tô Ấu Dung cưỡng chế đi nghỉ ngơi, không biết còn phải kể bao lâu nữa.
Đợi Tô Vô Địch ngủ say, hai người mới nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng. Tô Ấu Dung đi theo sau Điền Hân Viêm, vẫn luôn cúi đầu. Điền Hân Viêm không có ý ở lại, đi thẳng ra cửa chính.
“Cám ơn anh đã không nói sự thật với ông nội.” Tô Ấu Dung nói nhỏ.
“Không có gì.” Điền Hân Viêm không quay đầu lại, tiếp tục đi.
“Thật xin lỗi! Em sẽ tìm cơ hội nói rõ với ông. Anh...... Anh đừng nghe lời ông nội mà ly hôn với vợ anh......”
“Anh sẽ không ly hôn.” Điền Hân Viêm đáp dứt khoát.
Tô Ấu Dung chần chờ chốc lát, lại kêu Điền Hân Viêm, “Hân Viêm...... Anh kết hôn là vì giận em sao?”
Nghe vậy, Điền Hân Viêm dừng động tác mở cửa, ưỡn thẳng lưng, quay đầu lại.
Trong mắt Tô Ấu Dung có hơi nước, cũng có cả mong đợi.
Có thật giống như ông nội nói.... Anh giận cô nên mới tìm đại Phó Quan Nhã để kết hôn? Trong lòng Tô Ấu Dung bỗng sinh ra một tia hi vọng.
“Không phải.” Câu trả lời của Điền Hân Viêm chặt đứt chờ mong của Tô Ấu Dung.
Anh không muốn nói thêm một chữ nào nữa. Anh không cần giải thích tất cả với Tô Ấu Dung rằng anh kết hôn là vì Phó Quan Nhã, là vì cô khiến anh động lòng, không có những người khác, chỉ có Phó Quan Nhã. Những điều này không hề liên quan gì với Tô Ấu Dung, Tô Ấu Dung không cần phải biết.