Anh Chàng Ngọt Ngào

Chương 30: Chương 30: Chương 9.2




“Tôi và luật sư Trần chỉ được giao nhiệm vụ đi lấy chữ ký, những việc khác, chúng tôi không rõ lắm, cũng không phụ trách. Không ngờ, sau khi ly hôn một tháng, cô lại phát hiện mình có thai.” Dương Sĩ Vĩ đang ‘vẽ đường cho hươu chạy’.

“Đúng. Sau khi ký xong, tôi mới biết mình mang thai.” Phó Quan Nhã lập tức gật đầu tán thành.

“......” Luật sư Trần thật sự không thể nào tán thành việc lừa người trong cuộc thế này.

Dương Sĩ Vĩ đặt tay lên vai luật sư Trần, “Luật sư Trần, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, dù sao đơn cũng ký xong rồi, lấy về báo cáo, không phải nhẹ nhàng hơn cho chúng ta sao?”

“Việc ép người ký đơn ly hôn thế này, tôi không muốn làm lần thứ hai....... Hơn nữa, câu ‘Không phải là người!’ lúc ở bệnh viện, không chỉ chửi tôi, mà còn có anh nữa đó!”

“Xin anh đó, luật sư Trần!” Phó Quan Nhã cũng mở miệng cầu.

“Hai người thật là......” Luật sư Trần không tìm được từ để nói.

“Được rồi, được rồi! Coi như xong! Tổng giám đốc có hỏi tại sao đi lâu vậy, anh chỉ cần nói do cô Phó suy nghĩ quá lâu, được không?”

“Chậc!” Luật sư Trần bị buộc trở thành đồng phạm.

Dương Sĩ Vĩ đưa Phó Quan Nhã về nhà xong, cầm đồ của Điền Hân Viêm chuẩn bị đi thì nghe Phó Quan Nhã hỏi, “Anh ấy...... Sẽ không về đây nữa phải không?”

Dương Sĩ Vĩ quay đầu lại, cố gắng nở nụ cười, “Sau khi ông Tô xuất viện, sẽ về nhà họ Tô, nơi này..... Có thể sẽ về lấy ít thứ thôi.”

Phó Quan Nhã cố giấu sự thất vọng, “Vậy có cần....... Lấy thêm mấy bộ đồ cho anh ấy không?”

“Cô đừng đi nữa, quên điều dưỡng dặn gì sao? Về giường nằm đi.... ... Nếu cô thật lòng muốn giữ đứa bé. Tổng giám đốc sẽ tự chăm sóc mình, còn đứa bé chỉ có thể nhờ cô chăm sóc nó.”

“Ừ.... ....” Phó Quan Nhã hơi xấu hổ. Nhớ lại ngày hôm nay, lúc cô chạy vội lên cầu thang bị vấp té, bỗng đổ mồi lạnh thay mình.

“Trước khi đi, chúng tôi sẽ đóng cửa sổ giùm cô. Chắc cô mệt dữ rồi, mau về phòng ngủ sớm đi.” Dương Sĩ Vĩ bước được hai bước, d.đ lê,!~ quý .,đôn lại nhớ ra một chuyện, nói, “Cô Phó, tiền chu cấp mỗi tháng ba vạn, cô phải tự mình đến công ty ký nhận để lấy.”

“Tại sao? Không thể chuyển khoản à?” Tự mình đến? Rất phiền phức, ngộ nhỡ đụng phải Điền Hân Viêm thì sao......

“Đây là yêu cầu của tổng giám đốc.” Hơn nữa, là điều tổng giám đốc liên tục lặp đi lặp lại, không cho phép sửa trong bản thỏa thuận.

“Vô lý quá.......” Phó Quan Nhã cau mày. “Nếu không, cậu gửi qua đường bưu điện cho tôi đi.......”

“Không được. Tổng giám đốc rất kiên trì về điều khoản này.” Dương Sĩ Vĩ muốn giúp nhưng không giúp được.

Tổng giám đốc.... .... Tám phần là muốn cách cửa phòng thủy tinh, liếc nhìn cô một cái mỗi tháng đây mà.

“Tôi không muốn bị anh ấy bắt gặp bộ dạng mang bụng bầu......” Vừa nhìn thấy cái bụng to của cô, làm sao giấu được nữa?

“Cứ chờ đến lúc thấy rõ bụng, hãy lo đến những điều này. Khi đó, ngày cô tới công ty, tôi sẽ sắp xếp lịch cho tổng giám đốc thật kín để anh ấy không có cơ hội rời khỏi phòng họp.”

Nghe vậy, cuối cùng Phó Quan Nhã cũng lộ ra một nụ cười thật lòng. “Cám ơn cậu.”

“Đừng khách sáo! Sau này còn có một vài thủ tục phải làm, tôi sẽ lại liên hệ cô, nhớ số di động của tôi rồi chứ? Có bất kỳ chuyện gì cũng có thể gọi cho tôi, nếu trong khả năng, tôi sẽ giúp cô vô điều kiện.”

Phó Quan Nhã xem lời này là những lời khách sáo thôi, cô không dám làm phiền Dương Sĩ Vĩ.

“Căn hộ cấp cho cô bao luôn cả trang hoàng, chờ thi công xong, tôi sẽ tới đón cô đi xem, nếu có chỗ nào muốn thay đổi, cô cứ nói....... Một mình cô ở đây, leo lên leo xuống an toàn không?”

“Tôi biết, nên mới định thu dọn đồ đạc đây.” Lấy đi những thứ thuộc về cô.... ....

“Đừng hiểu lầm, không phải tôi đang đuổi cô!” Dương Sĩ Vĩ vội vàng giải thích.

“Ly hôn thì phải đi chứ sao!” Cô nở nụ cười cô đơn.

“Dù vậy cũng đừng vội, trước tiên để cái thai khỏe mạnh đã, thuốc từ bệnh viện mang về nhớ uống đúng giờ.”

“Tôi biết.”

“Trễ rồi, tôi đi trước đây.”

Phó Quan Nhã tiễn Dương Sĩ Vĩ xong, cảm giác sức lực toàn thân bị mất sạch, mệt mỏi nằm liệt xuống ghế sa lon, trên bàn là hộp cơm Dương Sĩ Vĩ dừng xe bên đường mua giùm cô, dù không hề muốn ăn, nhưng trước khi ngủ phải uống thuốc, vì vậy cô buộc mình phải ăn vài miếng.

Dương Sĩ Vĩ nói không sai, đứa bé chỉ có cô chăm sóc. Ăn là vì dinh dưỡng cho đứa bé.

Phó Quan Nhã ăn no khoảng tám phần, rót một ly nước nóng uống, thở dài một hơi. “...... Không ngờ, mình kết hôn và ly hôn đều giống như một giấc mộng, quá nhanh.”

Cô nằm vật trong đống gối ôm, úp mặt vào giữa gối, mệt mỏi không muốn mở mắt ra.

Lát nữa phải uống thuốc.... ...

Còn chưa tắm.... .....

Lại phải bò lên lầu ba.......

Không ngờ mình mang thai.......

Lúc Điền Hân Viêm nhìn thấy bản thỏa thuận đã được ký tên sẽ có vẻ mặt thế nào......

Nằm nghĩ một hồi, Phó Quan Nhã từ từ chìm vào mộng đẹp lúc nào không hay.

“Cô ấy có khóc không?”

Trong bệnh viện cấm hút thuốc, Điền Hân Viêm nén được xúc động muốn hút, nhưng không nén được việc...... Bóp hằn Giấy thỏa thuận ly hôn.

“Không ạ. Cô Phó khá bình tĩnh, chỉ là suy nghĩ thật lâu mới quyết định ký tên.” Dương Sĩ Vĩ trả lời. Trong đó có mấy phần thực, mấy phần giả, chính cậu rõ ràng nhất.

“Không đòi phải gặp tôi để nghe giải thích rõ ràng?”

“Làm ồn ào.... .... Có ích gì sao?” Dương Sĩ Vĩ chỉ nói sự thật, không mang theo giễu cợt, lại đổi lấy một ánh mắt xem thường của Điền Hân Viêm.

“Đã nói rõ tất cả các điều kiện với cô ấy? Cô ấy có thêm bất kỳ yêu cầu nào không?”

“Không ạ.” Chỉ có biểu đạt một chút oán hận với việc mỗi tháng phải tự mình đến công ty một lần.

Điền Hân Viêm nhìn chằm chằm vào tờ giấy trong tay.

“Lúc nào thì làm những thủ tục còn lại ạ?” Dương Sĩ Vĩ lại hỏi.

“... .... Chờ ông nội xuất viện lại nói.”

“Ngày mai tôi sẽ đi xử lý thủ tục, để anh và cô Ấu Dung có thể thuận lợi kết hôn.”

Hiển nhiên, việc này với Điền Hân Viêm mà nói cũng chẳng có gì quan trọng. Thái độ của anh cho thấy như vậy.

“Ngày mai tôi sẽ đưa cho cậu bản thiết kế nội thất của căn hộ kia. Cậu nói Viên Bác Thế đi làm, không cần lo về chi phí, phải dùng đồ tốt nhất, phái hai tổ thi công cho cậu ta, làm xong trong vòng một tháng.”

Viên Bác Thế là nhà thiết kế nổi tiếng nhất, được khách hàng hài lòng nhất trong phòng thiết kế, số bản vẽ phải làm đã xếp đầy đến cuối năm.

“Viên Bác Thế có lẽ hơi khó, hiện anh ấy đang có vụ ‘Kinh điển hoàng cung’.”

“Kêu cậu ta giao cho những người khác làm tiếp vụ đó.”

“Kinh điển hoàng cung là lễ đầy tháng ông Trịnh mua cho cháu trai, chỉ đích danh Viên Bác Thế, nếu đổi người, sợ rằng ông ấy sẽ mất hứng.”

“Tôi sẽ tự mình gọi điện nói rõ với ông Trịnh.

“Vâng.”

“Nếu không còn việc gì khác thì cậu về trước đi.” Điền Hân Viêm lạnh nhạt nói.

Dương Sĩ Vĩ gật đầu, rời khỏi bệnh viện.

Điền Hân Viêm tiếp tục ngồi một mình, hành lang rất yên tĩnh, trong không khí có mùi thuốc tẩy trùng nhàn nhạt.

“Tại sao...... Rõ ràng là yêu, vẫn chịu ký cái quỷ này?!” Điền Hân Viêm nghiến răng tự thì thào, siết chặt tờ giấy trong tay, vừa gọi tên Phó Quan Nhã, đã cảm thấy ngực đau đến mức không thể nào hô hấp.

Anh muốn có cô, muốn sống với cô cả đời, muốn có thật nhiều con, thật nhiều kỷ niệm với cô.... .....

Anh mong mình không phải quan tâm tới bất kỳ ân tình gì hết, chỉ lo hạnh phúc của riêng mình....... Nhưng, anh không làm được.

Anh có được ngày hôm nay, gặp được Phó Quan Nhã, có được khoảng thời gian vui vẻ vừa qua, đều nhờ Tô Vô Địch cho, nếu không, chẳng biết anh đã chết từ lúc nào rồi!

Anh sẽ không hối hận về quyết định ngày hôm nay, anh chỉ....... Khổ sở.

Lúc ký tên mình lên tờ giấy kia, anh mới thật sự hiểu rõ, anh yêu cô còn nhiều hơn anh nghĩ. Mất đi cô là một cảm giác cực kỳ đau đớn.

Cho nên, anh không thể tự mình đối mặt với cô, không thể mở miệng nói với cô bất kỳ chữ nào.

Anh sợ, cô sẽ gọi điện chất vấn anh về nguyên nhân ly hôn.

Anh sợ, vừa nghe thấy tiếng của cô, anh sẽ đưa ra yêu cầu quá đáng nhất, lê./ quý _đôn xin cô chờ anh, xin cô đừng yêu người khác, xin cô dù ly hôn vẫn tiếp tục bên anh......

Quá ích kỷ! Cô không cần phải nhận sự đối đãi như vậy.

Anh hi vọng Tô Vô Địch sống thật lâu, tự nhiên không cách nào bắt Phó Quan Nhã phải chờ.

Một sự chờ đợi không biết đến năm nào tháng nào ngày nào mới kết thúc.

“Hân Viêm.......” Tô Ấu Dung đi đến bên cạnh Điền Hân Viêm. Anh không ngẩng đầu bởi vì thứ Tô Ấu Dung đưa đến trên tay anh còn khiến anh chú ý hơn việc bị kêu tên.

Một tờ giấy, cũng giống như tờ anh đang siết chặt trong tay.

Giấy thỏa thuận ly hôn.

“Đây là của em và anh. Em đã ký tên rồi, vẫn chưa viết ngày, anh cầm đi.”

Chưa đám cưới đã viết xong đơn ly hôn, hơn nữa, trong vòng một ngày lại cầm cả hai tờ. Anh bỗng cảm thấy dở khóc dở cười. Tờ thứ nhất khiến anh muốn khóc; tờ thứ hai, là bất đắc dĩ cười khổ.

Điền Hân Viêm chậm rãi nhìn về phía Tô Ấu Dung. Tô Ấu Dung nở nụ cười kiên cường, ánh mắt dịu dàng. “Cám ơn anh đã ủng hộ sự tùy hứng của em. Hơn hết, cám ơn anh cũng yêu ông nội như em.”

Tô Ấu Dung biết, hai người chỉ có thể là người nhà.......

“Sau khi kéo màn cho vở kịch, chúng ta lập tức ly hôn, hi vọng đến lúc đó còn kịp.... ...”

Tô Ấu Dung không muốn nhiều lời, yên lặng nói thầm trong lòng: hi vọng còn kịp để anh vãn hồi trái tim của Phó Quan Nhã.

“Ông nội tỉnh rồi, chúng ta vào gặp ông thôi......”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.