Hắn sớm nên biết cô đang nói dối! Trước đây, hắn không phải không từng bị người làm nhục qua, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa có đau thế này! Cô gái chết tiệt đó, đã làm cho đầu óc hắn choáng váng, chỉ cần có liên quan tới cô, đầu của hắn liền không có cách nào suy nghĩ như bình thường. Tức giận cầm quần áo toàn bộ thu vào ở bên trong túi hành lý , Irapa kéo khóa kéo lên, nắm lên hành lý muốn rời đi, ai ngờ cửa lại vang lên tiếng gõ cửa.
Hắn đem cửa dùng sức mở ra, người cha cao lớn cường tráng của cô đang đứng ở đó.
"Cậu có rãnh không?" Mặc dù ngắm thấy hành lý trong tay hắn, người đàn ông kia vẫn mở miệng.
"Không." Hắn mặt lạnh trả lời.
"Tôi cần một trợ thủ." Cảnh Dã không để ý tới hắn, chỉ đem thùng dầu trong tay ném về phía trước."Cầm lấy."
Hắn không thể không bỏ hành lý xuống, đón lấy cái thùng nặng gần hai mươi cân này đưa tay, nếu không nhất định sẽ bị đập thành nội thương.
Irapa kinh ngạc nhìn chằm chằm người đàn ông kia, người này không thể nào nghe không hiểu Tiếng Anh, anh văn của hắn rất lưu loát, nhưng người kia lại làm như không nghe thấy.
"Chúng ta trước hôm nay, phải đem lầu cuối sơn nước sơn không thấm nước một lần cho xong." Cảnh Dã xoay người, vừa nói vừa nắm sơn dầu quét lên trên, thấy hắn không đi theo, vẫn không quên quay đầu lại cau mày thúc giục, "Oắt con, còn đứng đó làm gì?"
"Tôi phải đi." Hắn cứng ngắc mở miệng.
Cảnh Dã không kiên nhẫn chống nạnh, nói: "Tôi biết, tôi thấy hành lý, nhưng cậu đã ở nhà tôi ăn uống miễn phí cũng đã nhiều ngày rồi, giúp một tay cũng là phải chứ?"
Người đàn ông này nói chuyện như là chuyện đương nhiên, làm cho hắn thật đúng là không biết nên nói gì.
Thấy hắn trầm mặc, Cảnh Dã chợt nhíu mày, " Chẳng lẽ cậu ngay cả khiêng một thùng nước sơn, đi vài bước đường cũng làm không được ấy chứ?"
Nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang giễu cợt mình, Irapa cảm thấy ngọn lửa trong lồng ngực càng lúc càng cháy vượng hơn.
Khi hắn phát hiện thì hắn đã không chịu yếu thế đem thùng sơn vác lên đầu vai, đi thẳng lên lầu cuối, sau đó cùng người đàn ông đó đứng dưới ánh nắng mặt trời rửa sạch sàn nhà lầu cuối, rồi lại giống như đang so tài, bắt đầu quét sơn lên đó.
Ánh mắt trời nóng bỏng, trên bầu troiwfxanh không ngừng tỏa ra hơi nóng gay gắt.
Lưng của hắn, nóng giống như bị hơ trên lửa.
Khi đang làm việc thì gương mặt ướt đẫm nước mắt của cô lần nữa hiện lên trong đầu, hắn không biết mình tại sao còn phải quan tâm, còn có thể quan tâm, nhưng ngực lại vẫn vì vậy mà cảm giác đau đớn. Cô gái đáng chết! Hắn không nên đối với cô có chút vọng nào, không nên cho là cô sẽ không giống như những người khác, không nên cho là mình có thể thắng được cô! Khi cô phát hiện đã an toàn thì cô lập tức bắt đầu nói láo. Cái gì mất trí nhớ! Cái gì quên mất! Đều là cứt chó!
Khi cô tỉnh lại, trong nháy mắt đó hiển nhiên rất nhanh liền ý thức được, hắn là một phiền phức khó thoát khỏi.
Có lẽ cô nghĩ hắn sẽ sống chết quấ quýt dây dưa lấy cô, đuổi theo cô, cô không muốn để cho người nhà của cô biết, cô đã từng cùng một người đàn ông như hắn có qua lại, cho nên dứt khoát nói láo lấy cớ đã mất trí nhớ ―
Trái tim, lại nhói đau.
Hắn nắm chặt chổi quét sơn dầu , ra sức huy động, dùng sức phớt qua một mặt tường rào, giống như làm như vậy, là có thể dùng nước sơn màu trắng đó, xóa đi gương mặt của cô.
Khi hắn dồn hết cơn giận vào công việc , thùng nước sơn trong tay rất nhanh đã trống rỗng, hắn tiếp tục vác đến một thùng sơn khác, bắt đầu lặp lại công việc.
Nhưng mặc dù hắn thoa một tầng lại một tầng nước sơn không thấm nước, xoạt một đường, rồi lại một đường trắng tinh lên sàn, nhưng vẫn là không có cách nào quên cô.
Cho dù hắn đã phát hiện lời nói dối của cô, thế nhưng hắn lại vẫn muốn cô.
Cho dù là hiện tại, hắn vẫn muốn xuống lầu, dùng sức lay động cô, hướng về phía cô gầm thét, cưỡng bách cô tiếp nhận mình. Cứt chó, Irapa, mày thật đáng thương một cách đáng chết! Cô gái ấy hổ thẹn vì quen mày đó! Hắn tức giận nghĩ tới, nhưng lúc hắn nhìn bức tường cùng sàn nhà trở nen trắng xóa một mảnh thế nhưng hắn lại thấy cô đứng trên nền tuyết trắng, bên cạnh hai người tuyết đó. Đó là giả, đó chỉ là trò chơi cô dùng để giết thời gian của cô ấy, tựa như cô cũng xem hắn là trò tiêu khiển giết thời gian mà thôi, , cô chỉ là đang lợi dụng hắn!
Hắn tự nói với mình, nhưng sâu trong nội tâm, lại có một thanh âm khác đang kháng nghị.
Nếu thật sự là như thế, cô cũng sẽ không cố gắng bảo vệ hắn.
Lúc Mak tới, hắn nhớ lại rất rõ ràng, cô nắm lấy súng chạy đến, lấy thân ngăn ở trước mặt của hắn, cô thậm chí yêu cầu hắn và cô cùng nhau về trong phòng, cũng không nguyện ý để cho hắn đơn độc đối mặt với kẻ địch.
Cô gái kia nếu thật sự muốn lợi dụng hắn, cần gì phải bảo vệ hắn?
Nhưng cô lấy hắn lấy làm hổ thẹn a!
Lại một lần nữa , hắn cảnh cáo mình.
Nhưng trái tim, lại bắt đầu dao động.
Hắn nhớ lúc cô cười, nhớ lúc cô dịu dàng, nhớ cảm giác cô nắm chặt tay của hắn, cùng hắn cùng nhau ngắm cảnh mặt trời mới ló dạng ở hướng Đông, ngã về hướng Tây lúc về chiều.
Không tự chủ, hắn thả chậm động tác quét sơn. Hắn nhớ nét không muốn xa rời trong mắt cô. . . . . . Đó, không phải giả, không thể nào là giả. Nếu như không phải thế, tại sao cô phải nói dối? Hắn đấu tranh, hoài nghi mình quá mức khát vọng cô, mới bắt đầu lấy cớ giúp cho cô.
"Này, nhóc!"
Cảnh Dã kêu lên thô lỗ, ở phía sau vang lên.
Hắn đột nhiên hồi thần, ngừng công việc trên tay, quay đầu nhìn lại.
"Xuống lầu ăn cơm." Cha cô nói.
Hắn đứng lên, mới phát hiện đã đến buổi trưa.
Diện tích sân thượng rất lớn, cả tòa cao ốc này đều là của Cảnh gia , bọn họ bận rộn cho tới trưa, mới quét chỉ được một nửa.
Hắn đói bụng đến mức bụng kêu vang, không hề nhiều lời nói nhảm, hắn và người đàn ông kia cùng nhau xuống lầu ăn cơm.
Cô gái kia không hề xuất hiện, thật may là không xuất hiện, nếu không hắn không biết mình có thể làm ra chuyện gì kỳ quái hay không.
Có một bộ phận của chính hắn, rất muốn chất vấn cô tại sao nói dối; một phần khác chính hắn, là muốn kéo dài cô tới gần đây phòng của cô, đem dục vọng nóng bỏng vùi vào trong thân thể của cô, cưỡng bách cô thừa nhận cô quan tâm hắn.
Bất kể là người nào, cũng sẽ bị đội cận vệ của cô xúm lại đánh cho đến chết. Sau khi đi tới nhà cô, hắn mới phát hiện nguyên nhân cô trước khi gặp hắn còn là xử nữ, bất kỳ một người đàn ông nào muốn theo đuổi cô, đều phải trải qua cửa ải người nhà cô, chỉ là người cha kinh khủng lại cường tráng này của cô, cũng đủ để dọa lui một biển người theo đuổi. Buổi chiều thì hắn và cha cô trở lại sân thượng tiếp tục quét nước sơn không thấm nước, A Lãng cùng một người khác hắn chưa từng thấy tới hỗ trợ một chút, sau đó lại rời đi.
Trừ đơn giản ậm ừ, hắn duy trì trầm mặc, chỉ làm công việc của mình, nhưng thủy chung không có cách nào đem cô từ trong đầu óc lấy ra ngoài.
Hắn đem tất cả mặt tường cùng sàn nhà cũng sơn thành màu trắng, nhưng hình ảnh của cô trong lòng hắn lia càng lúc càng rõ ràng hơn.
Công việc sơn phết này là một công việc đơn điệu lại nhàm chán, nhưng bất tri bất giác, tiêu hao hết hơn phân nửa lửa giận của hắn.
Khi hắn cùng cha của cô cùng nhau phân công hợp tác, sơn hết tất cả tường cùng sàn nhà trên sân thượng, sau đó hắn đã không còn nổi giận như vậy.
Công việc cứ lặp đi lặp lại như thế, dần dần, hắn tỉnh táo lại.
Mặc dù vẫn còn có chút căm tức, nhưng hắn từ từ có thể chuyển động đầu của hắn, để cho mình phân tích tất cả tình trạng.
Cô đang nói dối, nhưng hắn không cho là tất cả những chuyện cô làm từ trước đến tận bây giờ tất cả biểu hiện đều là giả.
Sáng sớm hôm nay, khi hắn giận đến mất đi lý trí cố ý làm nhục cô thì cô đại khái có thể kêu gọi người nhà, bọn họ thì ở cách vách mà thôi, cô rất dễ dàng là có thể tạo ra tình trạng bất lợi đối với hắn, để cho hắn bị đuổi ra cửa, nhưng cô lại nhịn được.
Hắn nói với cô những lời nói rất tệ. Hắn là người đàn ông đầu tiên của cô, hắn biết rõ cô không phải là cô gái như vậy, nhưng bởi vì hắn đã bị tổn thương, cho nên muốn tổn thương cô ngược lại. Hắn nhìn thấy trong mắt cô xuất hiện đau đớn, nhưng đó hắn tức giận đến mức choáng váng, hắn quá đau đớn, bỏ quên cô cũng đang đau đớn.
Vậy mà hôm nay, vẻ mặt đau đớn của cô, lại thật sâu chiếu vào trong óc hắn, đục khoét hắn.
Đáng chết! Rõ ràng nói láo chính là cô, tại sao đến cuối cùng có cảm giác áy náy lại là hắn?
Phiền não lấy tay gạt những giọt mồ hôi thấm ướt mái tóc đen, hắn thật không biết nên suy nghĩ như thế nào, hắn không biết cô đến tột cùng là đang suy nghĩ gì!
"Bia chứ?"
Hai chữ, cắt đứt suy nghĩ mâu thuẫn của hắn, Irapa dừng lại động tác dọn dẹp, quay đầu lại đã thấy Cảnh Dã cầm một lon bia ướp lạnh đưa cho hắn.
Mặc dù hoài nghi người này hạ độc ở bên trong, cuối cùng hắn vẫn nhận lấy quà tặng hiếm khi người đàn ông này thân thiện đưa cho, mở ra đưa vào miệng ực một hớp.
Chất lỏng trợt xuống cổ họng thấm lạnh, tản đi không ít khí trời.
Cảnh Dã tựa vào mặt tường đã sơn khô vào buổi sáng, cũng ực một hớp bia, sau đó nói: "Cậu sơn tốt lắm." Đó là một câu khen ngợi, xuất từ trong miệng người đàn ông này, gần như là kỳ tích.
"Cám ơn." Hắn xóa đi mồ hôi trên mặt, tựa vào cùng mặt tường, từ nơi này nhìn ra ngoài, là cả một dãy núi liên miên mặc dù không hề hiểm trở hùng vĩ như ở nhà của hắn, nhưng lại tràn đầy sức sống, xuân ý dào dạt hơn.
"Hết giận chưa?"
Nghe một câu như thế, Irapa sửng sốt, quay đầu nhìn lại.
"Phụ nữ, luôn có thể làm cho người đàn ông mất đi lý trí." Cảnh Dã không biết người này tại sao đột nhiên thay đổi chủ ý muốn đi, nhưng trừ Tiểu Tĩnh ra, giống như cũng không có cái gì khác có thể.
Mặc dù không thích người này, nhưng hắn cũng không hi vọng tên này ra đi lại bị trách đến trên đầu mình.
Cảnh Dã nhìn hắn, nói: "Anh không nên để tức giận điều khiển mình, lúc tức giận, phải tỉnh táo lại trước, mới sẽ không bởi vì nhất thời xúc động, mà làm ra quyết định sai lầm."
Irapa hồ nghi nhìn người đàn ông này, kỳ quái thái độ của hắn vì sao chợt biến chuyển.
"Tôi cho là anh không hy vọng tôi ở lại chỗ này." Hắn không nhịn được mở miệng.
"Tôi đúng là không hy vọng." Cảnh Dã mắt cũng không chớp nhìn hắn nói: "Nhưng bà xã tôi bảo tôi phải nên lễ phép một chút."
Người đàn ông này ngược lại rất là thành thực.
Hắn cười, ực một hớp bia nữa, lại nghe Cảnh Dã nói tiếp.
"Huống chi, tôi luôn nghĩ, cậu cũng không phải là hỏng bét như vậy." Tiểu tử này làm việc rất chắc chắ, từ đầu tới đuôi không hề ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, cũng không thừa cơ mò cá, càng không than qua một tiếng khổ. Nói thật ra, người này thật đúng là xem ra tương đối thuận mắt một chút ở bên trong đám người đeo đuổi Tiểu Tĩnh từ trước đến bây giờ.
Hắn xuất thân là bộ đội đặc chủng, có chân tài thực liệu, cũng có năng lực, không phải những thứ miệng cọp gan thỏ kia, tốt mã dẻ cùi, đại thiếu gia hoa tâm chỉ biết qua loa vài câu.
Mặc dù là âm trầm một chút, nhưng trọng điểm là, hắn đủ dũng cảm, cũng có can đảm, không chỉ nguyện ý thay Tiểu Tĩnh đỡ đạn, còn nguyện ý trong hơn nửa tháng qua, vì cô cố nhẫn nhịn, im hơi lặng tiếng ở nơi này làm trâu làm ngựa, mặc cho người. . . . . . Được rồi, là mặc Cảnh đại gia hắn làm nhục.
Thành thật mà nói, người này trừ một vấn đề kia ra, kỳ thật đúng là không hề có khuyết điểm nào khác.
Cảnh Dã đem lon bia bóp dẹp , ném vào trong thùng không, trả lời!
"Con mẹ nó, cậu ở quá xa."
*************************
Hạ tiện.
Cảnh Sơ Tĩnh đỏ vành mắt, lấy dũng khí, gọi điện thoại hỏi Nhị tẩu Thủy Tịnh ở Đồ Gia, hiểu tiếng Tây Ban Nha hai chữ kia là có ý gì. Thủy Tịnh sửng sốt một chút, lại vẫn trả lời câu hỏi của cô. Tôi không hề hạ tiện như vậy. Đó là câu nói sau cùng hắn nói với cô.
Cô đã tổn thương hắn nghiêm trọng, cô đã sớm biết, nhưng lúc hắn nói ra câu kia thì tim vẫn co rúm lại một chút.
Cô không biết chuyện sẽ biến thành như vậy, cô chưa từng muốn chân chính tổn thương hắn.
Cho dù cô thật sự đả thương hắn, cũng là vì bảo vệ cho hắn.
Nhưng tại một giây đó, cô biết, cô có lẽ không tổn thương thân thể của hắn, lại đả thương tim của hắn thật sâu.
Cô cúp điện thoại, nước mắt trong nháy mắt tràn mi lần nữa.
Tiếng gõ cửa vang lên, cô không hề hưởng ứng, chỉ nằm trên giường, đem chăn kéo qua đầu, giả vờ còn đang ngủ, nhưng người tới đẩy cửa đi vào.
Cô cắn môi nhịn tiếng khóc thút thít, không bao lâu sau, một bàn tay dịu dàng, xoa đầu cô ở trong chăn.
"Irapa đang thu thập hành lý." Hiểu Dạ dịu dàng mở miệng.
Hắn muốn đi?
Tim cô đau nhói, đau đến mức như bị xe lửa thẳng tắp đụng vào. Bất giác, ở bên trong chănm cô đem bao tay da vừa nhặt về thật chặt đè ở trái tim, giống như làm như vậy là có thể ngừng đau. Trời ạ, cô không biết được mình vì sao còn có thể cảm thấy kinh ngạc đau đớn, cô sớm nên biết hắn sẽ đi, cô đã đối xử với hắn như thế, hắn còn có thể làm sao? Cô vốn nên mừng vì hắn đã đi, đối với hắn như vậy là tốt nhất.
Vốn phải là như vậy . . . . . .
Nhưng, cô lại không có cách nào quên thái độ khi hắn phát hiện cô đang gạt hắn thì.
Hắn cho là, cô nói dối, chỉ là muốn thoát khỏi hắn.
Hắn cho là, tất cả những chuyện này, chẳng qua chỉ là một trò chơi của cô.
Hắn cho là, cô trở lại trong nhà, đã cảm thấy hắn không xứng với cô.
Hắn cho là, cô làm nhục hắn. . . . . .
Nhưng không phải như thế, cô thật rất muốn hét to lên với hắn, thật rất muốn đến trước mặt hắn, đem hết những lời nói trong tim toàn bộ nói cho hắn biết. Nhưng lý trí lại nói cho cô biết, như vậy mới đúng, cô phải nén lại, để cho hắn đi về nhà.
Thất vọng thương tâm dù sao vẫn tốt hơn so với bỏ mạng, không phải sao?
Không phải sao?
Cô ở trong chăn vây quanh mình, đè nén tiếng khóc sụt sùi.
Bàn tay dịu dàng, vẫn khẽ vuốt ve đầu của cô, lưng run rẩy của cô."Bởi vì không có chuyến bay bay thẳng Nam Mĩ , cho nên anh ta đặt vé máy bay, bay đến Nước Mỹ, sau đó sẽ chuyển cơ trở về nước. Lát nữa, cha con sẽ đưa anh ta ra sân bay." Hiểu Dạ vuốt con gái đang trộm khóc trong chăn: "Con có muốn đến cùng anh ta chào hỏi một tiếng không?"
Không cần.
Sơ Tĩnh trầm mặc, ở trong chăn lắc đầu.
Cô không cần, cô không dám tiếp tục đối mặt với hắn, cô sợ sẽ thấy trong mắt của hắn xuất hiện vẻ khinh bỉ, hoặc là thảm hại hơn, hoàn toàn không để ý tới cô.
"Con nên biết, trốn tránh không phải là phương pháp giải quyết vấn đề."
Cô vẫn lắc đầu.
Hiểu Dạ cúi người xuống, ghé sát vào chăn của con gái, nói nhỏ: "Mất trí nhớ cũng không phải là cách."
Nhìn con gái khóc sưng cả mắt, Ô Hiểu Dạ nâng khóe miệng lên, "Con trở về ngày thứ nhất."
Cô kinh ngạc khẽ nhếch miệng lên , trong lúc nhất thời, nói không ra lời.
"Con không dám nhìn anh ta, cũng không đơn độc ở cùng với anh ta, thậm chí chưa từng đề cập tới nói cám ơn với anh ta." Hiểu Dạ lau đi lệ trên mặt cô, "Sau đó, lại cho rằng không ai phát hiện thì nhìn lén anh, chú ý đến anh ta. . . . . ." Hiểu Dạ khẽ mỉm cười, đem lấy mái tóc dài của cô xén đến sau tai."Ai, mà mẹ cũng đã bắt gặp vẻ mặt đó trên mặt con, đó là thống khổ do dự khi yêu say đắm." Dù sao, cô cũng từng có thời gian như vậy.
"Con. . . . . ." Cô muốn phủ nhận, lại không biện pháp nói láo đối với người phụ nữ trước mắt này nữa.
Hiểu Dạ vuốt mặt của cô, "Chúng ta rất giống nhau, con biết không?"
Sơ Tĩnh gật đầu, cụp mắt xuống.
"Trước kia mẹ cũng từng cho là, mẹ không hề có tư cách lấy được hạnh phúc."
Cô kinh ngạc giương mắt, chỉ thấy Hiểu Dạ khẽ kéo khóe miệng, "Bị gã điên Mak đó quấn lấy, ai có thể nguyện ý đứng ở bên cạnh mẹ, cùng mẹ nắm tay nhau để đối mặ chứ?"
Sơ Tĩnh mặt tái nhợt.
"Nhưng mẹ gặp được Cảnh Dã." Trong mắt Hiểu Dạ chan chứ tình cảm, hiếm khi khen ngợi trượng phu một câu: "Anh ấy là nguwoif đàn ông tốt."
Nhìn nữ nhi lệ ướt mắt, Hiểu Dạ nhẹ giọng trần thuật: "Irapa cũng thế."
Cô nghẹn ngào mở miệng: "Sao mẹ có thể xác định?"
"Bởi vì con thương anh ta." Ô Hiểu Dạ mỉm cười, "Mẹ không cho là con sẽ yêu một người quá tệ, mặc dù bị nguy ở thâm sơn, bị gió tuyết bao vây cũng giống vậy." Cô không hề phủ nhận, cô không có cách nào phủ nhận, chỉ có lệ nóng chảy ra. Hiểu Dạ nằm lên giường, ôm cô vào trong ngực an ủi. Sơ Tĩnh núp ở trong ngực cô, nghẹn ngào, "Con không muốn, nhưng. . . . . . Con không còn có cách nào. . . . . ."
"Mẹ hiểu, mẹ cũng từng phản kháng qua như vậy, nhưng nên đến luôn là sẽ đến, có lúc, chuyện như vậy thật không phải là do chúng ta có thể lựa chọn ."
Câu này, làm cho cô khóc đến càng thêm thương tâm.
Thở dài, Hiểu Dạ vuốt đầu của cô, hỏi: "Nếu con thương anh ta, tại sao còn muốn đẩy anh ta ra? Còn phải làm khó mình? Làm khó hắn như vậy?"
Cô lắc đầu, nghẹn ngào không chịu trả lời.
Hiểu Dạ giúp cô lau đi nước mắt, nâng lên cằm của cô, hỏi: "Là bởi vì Mak sao?"
Nghe đến tên đó, làm cho sắc mặt cô trong nháy mắt trắng xanh.
Tên đáng chết!
Hiểu Dạ ở trong lòng âm thầm mắng, chỉ dịu dàng hỏi lần nữa: "Hắn đã nói gì với con?"
Cô lắc đầu lần nữa.
"Tiểu Tĩnh, con phải đem lời nói ra, con hiểu không? Có nhớ không? Không nói ra, thì không có cách nào biểu đạt ý tưởng của con rõ ràng ."
"Không có." Cô tiếp tục lắc đầu phủ nhận, thậm chí cố gắng kéo ra nụ cười run rẩy."Hắn không nói gì."
Hiểu Dạ nhìn cô, gần như thở dài thật sâu. Cô đứng dậy, "Đã như vậy, vậy thì mẹ nghĩ, có lẽ con không ngại mẹ đi tìm Irapa hàn huyên một chút."
Sơ Tĩnh đột nhiên cả kinh, hốt hoảng bò ngồi dậy.
"Tán gẫu cái gì?"
"Hắn hỏi tiểu Lam, quan hệ của con cùng Mak, bởi vì không phải người trong cuộc, cho nên bọn họ chưa nói cho hắn biết, nhưng hắn vẫn kiên trì gia nhập hành động cứu viện, mẹ nghĩ chúng ta nợ hắn một lời giải thích." Hiểu Dạ ý vị sâu xa nói: "Dù sao, hắn cứu con hai lần, lại thay con nhận một phát đạn."
"Không cần!" Sơ Tĩnh kinh hoảng bắt lấy Hiểu Dạ muốn xoay người rời đi, cầu khẩn nói: "Đừng nói, mẹ đừng tìm hắn nói!"
"Tại sao?" Hiểu Dạ nhíu mày hỏi.
Mặt cô tái đi, cà lăm nói: "Hắn. . . . . . Hắn đã muốn đi, nói chuyện này chút ý nghĩa gì?"
"Ít nhất để cho anh ta tốt hơn một chút, không làm cho anh ta cảm giác mình là một tên ngu ngốc." Hiểu Dạ bắt chéo đôi tay ở trước ngực, nhìn cô.
Cô phản bác, "Con là vì bảo vệ hắn!"
"Vì bảo vệ anh ta, hay là bảo vệ chính con?" Câu chỉ trích này giống như tiếng sấm sét, làm cho cô hơi bị co rúm lại.
"Hắn xuất thân là bộ đội đặc chủng, mẹ tin con đã sớm nghe từ bên Tiểu Võ nói." Hiểu Dạ nhìn cô, nói: "Hắn có năng lực bảo vệ mình."
Sơ Tĩnh mím chặt môi, nước mắt không tiếng động tuôn rơi.
"Con rõ ràng biết chuyện này, chẳng qua con quá nhát gan, con sợ bị cự tuyệt, cho nên mới tìm lý do đẩy ra hắn."
Hiểu Dạ tàn khốc nói rõ sự thật này.
"Con. . . . . ." Cô co rúm lại , không có cách nào biện hộ giúp mình.
"Nhát gan cũng không sao, vì mẹ cũng sợ vậy." Hiểu Dạ ngồi trở lại trên giường, nắm lấy tay của cô, nhìn thẳng vào đôi mắt đẫm ướt của cô, "Con biết không? Con không phải là anh ta, cô không nên tự tiện giúp anh ta quyết định, thậm chí khiến Mak giúp anh ta quyết định."
"Con không có. . . . . ." Cô phủ nhận đến một nửa liền bưng kín môi, chấn động kinh hoàng đến giống như trúng phải một đòn cảnh tỉnh.
"Không có sao?" Hiểu Dạ đánh thức cô, "Nhìn thử xem con đã làm cái gì? Con khiến Mak điều khiển sinh mệnh của con, đem người yêu của con đẩy ra xa. Con đẩy ra người thứ nhất, sẽ có người thứ hai, thứ ba, sau đó đến cuối cùng, con sẽ đem mình phong bế, sợ tình yêu, sợ hãi bị tổn thương, chỉ còn lại cô độc một mình, đó là chuyện mà mẹ không muốn thấy nhất, con hiểu không?"
Cô chưa bao giờ nghĩ tới điểm này, không hề nghĩ qua chuyện mà mình làm, sẽ đổi lấy kết quả như thế. Mẹ nói không sai, cô rất ích kỷ , cô giấu giếm tất cả, chỉ là vì bảo vệ mình. Sơ Tĩnh lạnh run, run rẩy, hai mắt đẫm lệ nhìn mẹ, "Con không có. . . . . . Tôi chỉ muốn . . . . . Con không muốn. . . . . . Con rất sợ hãi. . . . . ."
"Nói cho mẹ biết, tên khốn kiếp kia rốt cuộc đã nói gì với con?"
Cô che môi, sợ hãi rung giọng nói: "Hắn. . . . . . Hắn nói con cùng hắn là giống nhau. . . . . . Con cùng hắn đều là. . . . . . Chúng ta đều là. . . . . . Đều là. . . . . ." Cô không thể nói ra khỏi miệng, chỉ có thể dừng lại.
Hiểu Dạ giật mình, nâng mặt của cô, nghiêm mặt nói: "Không, con không hề giống như hắn, tên kia là một tên điên cuồng thật sự, con không phải."
"Nhưng Irapa không biết được, anh ấy không biết được a!" Cô thống khổ nhìn người phụ nữa có cùng gương mặt giống cô, khóc òa lên nói ra sự sợ hãi sâu nhất trong nội tâm : "Nếu như anh ấy phát hiện ra, anh ấy sẽ cảm thấy con chỉ là một sản phẩm nhân tạo, không phải. . . . . . Không phải là người. . . . . ."
Trời ạ, kẻ điên chết tiệt kia! Nếu cô có cơ hội, nhất định phải tự tay làm thịt hắn!
Ô hiểu Dạ đe, đem Sơ Tĩnh thương tâm khóc đến không thành tiếng ôm vào trong ngực.
"Con bé ngốc này, con đương nhiên là người." Hiểu Dạ ôm chặt cô, rưng rưng nói giọng khàn khàn: "Cho dù chúng ta có cùng cấu trúc thân thể đồng dạng, con và mẹ là hai thân thể riêng biệt, chúng ta có từng linh hồn riêng, khác nhau về khuyết điểm cùng yêu thích, hoàn toàn khác nhau về cuộc sống và hoàn cảnh, chẳng qua con chỉ dùng phương thức hơi khác biệt để ra đời, nhưng con còn là một con người, con hiểu không?"
"Con không biết. . . . . . Nếu như Irapa. . . . . ." Sơ Tĩnh khóc sụt sùi, đôi mắt đẫm lệ mơ mơ màng màng mà nói: "Anh ấy đã làm con cảm thấy con rất đẹp. . . . . . Rất đặc biệt. . . . . . Giống như con là bảo vật trân quý nhất cõi đời này. . . . . . Con không biết được. . . . . . Nếu anh ấy dùng anh mắt khác để nhìn con. . . . . . Con không muốn. . . . . . Không muốn anh ấy cảm thấy con rất ghê tởm. . . . . . Cảm thấy con chỉ là động vật để thí nghiệm. . . . . ."
Chỉ là nghĩ thôi, cũng đã cảm thấy khó thừa nhận, cô không biết nếu hắn thật sự có loại phản ứng đó, cô nên đối mặt như thế nào đây.
Hiểu Dạ rất muốn cùng cô bảo đảm, Irapa sẽ không nghĩ như vậy, nhưng cô đối với người đàn ông kia vẫn không quen thuộc lắm, không quen thuộc đến có thể biết hắn sẽ phản ứng như thế nào.
"Bé ngoan của mẹ, mẹ không thể nói với con, anh ta nhất định sẽ không ghét cô, cũng không thể nói cho con biết, anh ta nhất định sẽ yêu con, nhưng là. . . . . ."
Hiểu Dạ ôm chặt cô, nói: "Mẹ biết rõ, nếu như con không đem những lời nói này nói rõ ràng cùng anh ta, đối với con hay đối với anh ta đều không công bằng, nếu như con thật sự thương anh ta, cô nhất định phải cho anh ta, cũng như cho mình một cơ hội. Mẹ biết con rất sợ, nhưng con nhất định phải lấy dũng khí đên gặp anh ta để nói rõ, đây là con nợ anh ta."
Phải tin tưởng, người đàn ông mà con lựa chọn .
Đó là lời khuyên cuối cùng của mẹ trước khi đi. Hoàng hôn rồi, màu hồng sáng mờ lưu chuyển ở trên biển. Sơ Tĩnh khóc sưng cả mắt, trong phòng ôm chặt cái bao tay của hắn đưa. Phải tin tưởng, người đàn ông mà con lựa chọn.
Cô cũng muốn tin tưởng hắn, nhưng hắn chưa từng nói qua yêu cô, thậm chí chưa từng mở miệng giữ cô ở lại.
Không sai, hắn thật sự tìm đến cô, còn chắn đạn giúp cô, thế nhưng tất cả tất cả đều là tình huống khi hắn cho là cô là người bình thường.
Ngoài cửa sổ, truyền đến tiếng động cơ xe hơi , một chiếc xe lái tới, rồi dừng lại.
Không bao lâu sao, truyền ra thanh âm các người đàn ông nói chuyện với nhau.
Là Vũ ca cùng cha, sau đó cô nghe được thanh âm của Irapa.
Trái tim của cô căng thẳng, hai mắt nhắm nghiền.
Hắn muốn đi.
Cổ họng co rút nhanh , cô dùng sức đè ép tim, lại không ngừng được đau.
Các người đàn ông đem hành lý thả ra cốp sau xe, cô nghe được tiếng cốp xe bị đóng mạnh lại, cả người cũng theo đó chấn động.
Mẹ muốn cô cho hắn cơ hội, nhưng nếu như hắn không thương cô, nếu như hắn lộ ra biểu tình chán ghét ghê tởm. . . . . .
Tôi không hạ tiện như vậy. Lời của hắn, vang vọng ở bên tai cô, đâm vào cô. Tôi không hạ tiện như vậy. Đáy mắt của hắn đau đớn, đốt cháy cô. Trời ạ, cô không thể làm như vậy, cô không thể để cho hắn cứ như vậy mà đi mất!
Không để cho mình có thời gian đổi ý, cô kéo ra màn cửa sổ bằng lụa mỏng, thò người ra đi ra ngoài, hô to: "Irapa!"
Ba người đàn ông đồng thời ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn cô.
"Chờ em. . . . . ." Cô nhìn người đàn ông kia, nước mắt chảy xuống, nghẹn ngào cất giọng kêu lần nữa: "Đừng đi!"
Sau đó, cô rời khỏi bệ cửa sổ, xoay người chạy xuống lầu.
Hắn không biết cô muốn làm gì. Chuyện cho tới bây giờ, hắn thật không biết được cô còn muốn làm gì nữa, nhưng không có cách nào đè xuống kỳ vọng hiển nhiên đã dâng lên đến ngực, tự ái của hắn ở trước mặt cô, chỉ mong manh như tờ giấy.
Cô mặc một bộ u phục nhẹ nhàng, đi chân không, vội vã chạy xuống, gần đến cửa, rồi lại ngừng lại, nước mắt ròng ròng nhìn hắn.
Bộ váy trắng noãn nhu thuận liền thân đó, làm cho cô trở nên mềm mại hơn. Nước mắt của cô, theo gió rơi xuống, cho dù là hiện tại, sau khi hắn phát hiện lời nói dối của cô cô vẫn dễ dàng có thể làm động tới tâm tình của hắn. Không tự chủ, hắn ngừng thở. Sau đó, cô hít một hơi thật sâu, đi về phía hắn.
Irapa nắm chặt hai quả đấm.
"Tiểu Tĩnh, xảy ra chuyện gì?" Cha cô vặn mày mở miệng.
"Con. . . . . ." Môi Sơ Tĩnh phát run, bất an nhìn hắn một cái, rồi mới nhìn cha, thừa nhận nói: "Con nói dối, con không hề mất trí nhớ."
Cảnh Dã há hốc mồm cứng lưỡi nhìn cô chằm chằm, sau đó quay đầu chất vấn Hàn Võ Kỳ: "Đáng chết! Cậu đã sớm biết?"
"Dĩ nhiên không phải." Vì cầu tự vệ, Hàn Võ Kỳ mắt cũng không chớp trả lời ngay: "Tôi làm sao có thể biết, tôi cũng không phải là con giun trong bụng cô ấy."
Mẹ kiếp, khó trách bà xã chết cũng không chịu nói tại sao muốn giữ tên khốn kiếp này, nhất định cô ấy cũng sớm đoán được rồi !
Cảnh Dã âm thầm mắng một tiếng, lòng tràn đầy khó chịu đóng mạnh cửa xe, tự mình đi trở về trong phòng.
Hàn Võ Kỳ thở dài, vỗ vỗ bả vai của cô, cũng cùng đi theo về trong phòng, bỏ lại hai người kia, tự mình giải quyết vấn đề giữa bọn họ.
Những đám mây trên trời theo gió lưu chuyển, biến ảo thành hình dáng bất đồng. Sơ Tĩnh nhìn người đàn ông trước mắt, cổ họng căng lên. Hắn vẫn đứng ở bên cạnh xe, không hề có ý muốn bước tới. Tâm thần bất định bất an , cô đi tới trước mặt hắn, hít một hơi thật sâu, rưng rưng khàn giọng mở miệng yêu cầu: "Có thể hay không. . . . . . Em có lời muốn nói cùng anh. . . . . . Chúng ta có thể nói chuyện một chút hay không?"
Vì phòng ngừa mình làm ra chuyện ngu xuẩn, Irapa đem tay cắm ở trong túi, cằm căng thẳng.
"Có cái gì để nói?"
Cô co rúm lại một chút, như bị hắn đánh một cái tát, lại vẫn đứng tại chỗ, kiên trì nói: "Có một số việc, em phải nói cho anh biết. . . . . ."
"Nếu như là nói xin lỗi, " Mặt hắn không chút thay đổi mà nói: "Không cần."
Cô co rụt lại lần nữa, nhưng vẫn mở miệng: "Em rất xin lỗi."
Hắn nhìn cô, duy trì trầm mặc.
"Thật sự rất xin lỗi." Cô lặp lại, nước mắt chảy xuống gương mặt của cô.
Hắn mím chặt môi, đôi tay ở trong túi nắm chặt thành quyền, ngăn cản mình đem lấy cô ôm chặt vào trong ngực an ủi.
Hắn không có biện pháp bởi vì cô nói xin lỗi, sẽ để cho chuyện qua đi, hắn nhất định phải biết nguyên nhân.
"Tại sao em nói dối?" Hắn hỏi.
Vẻ mặt của hắn là thống khổ như thế, Sơ Tĩnh xúc động giơ tay lên, có một cái chớp mắt, cô thật sự sợ hắn sẽ vẹt cô ra, nhưng hắn không hề, chỉ nhìn cô chằm chằm, cho đến khi tay cô run rẩy rơi vào trên gương mặt tục tằng của hắn. Hắn nên né tránh tay của cô, nhưng cô đang run rẩy, tay của cô đang run, môi của cô đang run. Hắn lại khát vọng cô đụng vào như thế, muốn được sự dịu dàng mà hắn luôn tưởng niệm không thôi."Em nói dối, là bởi vì, em sợ. . . . . ." Cô ngước nhìn hắn, rung giọng nói: "Em rất sợ. . . . . ."
"Sợ cái gì?"
Cô khẽ run đôi môi hồng, nhỏ giọng thừa nhận, "Sợ anh biết. . . . . . Bản chất của em . . . . . ."
"Có ý gì?" Hắn vặn lông mày.
Sơ Tĩnh nhìn người đàn ông mà cô lựa chọn trước mắt, lời của mẹ vang lên ở trong tai.
Phải tin tưởng, người đàn ông mà con lựa chọn.
Cô tin tưởng, cô sẽ tin tưởng hắn.
Run rẩy, cô lấy dũng khí, cầm trong tay một phong thư Tiếng Anh nhờ mẹ viết xong, sớm bị cô xoa nắn sắp nhàu nàt, giao cho hắn.
"Đây là cái gì?" Hắn hồ nghi hỏi.
"Em. . . . . ." Cô khàn khàn mở miệng: " Lý do nói dối."
Nói xong, cô lui một bước, rồi lại xúc động tiến lên lần nữa, ở trên đường cái, hôn hắn.
Irapa sửng sốt một chút, còn chưa kịp phản ứng, cô đã lui về phía sau."Em yêu anh." Trái tim của cô thắt chặt lại, nước mắt doanh tròng kéo ra một nụ cười run rẩy, nhìn hắn thật lòng tỏ tình, "Em là tiểu quỷ nhát gan, cho nên mới giả vờ mất trí nhớ, biết rõ anh nghe không hiểu, mới dám nói ra khỏi miệng. Nếu như có thể, em nguyện ý đi cùng anh đến chân trời góc biển, nhưng em không thể, anh không thể biết em đa mong ước đến mức nào đâu. . . . . ." Gió thổi mái tóc dài của cô, nước mắt trong suốt phản xạ kim quang.
Dưới trời chiều, cô nhìn trông xinh đẹp lại yếu ớt như thế, tựa như búp bê làm bằng thủy tinh, giống như chỉ chạm nhẹ nhàng một cái, sẽ vỡ vụn đầy đất.
Hắn nghe không hiểu cô nói gì, chuỗi Tiếng Trung này quá dài, có mấy chữ lạ hắn chưa từng nghe qua, bất chợt, hắn không quan tâm lý do chết tiệt nọ nữa, hắn chỉ cần phải biết rằng cô muốn hắn, cái này là đủ rồi.
Irapa vươn tay muốn kéo cô, nhưng cô lắc đầu, lại lui một bước.
"Không cần." Cô che đôi môi phát run, rưng rưng khẩn cầu, "Xin anh hãy xem xong, xem xong trước."
Hắn vốn muốn tiến lên, nhưng vẻ nào đó trong mắt cô đã ngăn trở hắn.
Cách một khoảng cách thật xa, cô rưng rưng nức nở nói: "Nếu như anh xem xong rồi muốn đi, trực tiếp có thể lên xe, nếu như anh xem xong. . . . . . Còn muốn em. . . . . . Em sẽ ở trên lầu chờ anh. . . . . ."
Nói xong, nhìn hắn một cái thật sâu, cô cưỡng bách mình xoay người, rời khỏi hắn.