Anh Chàng Quê Mùa Thâm Tình

Chương 17: Chương 17






Ánh mặt trời, nhẹ nhàng.

Gió nhẹ, lặng lẽ tới rồi lại đi.

Những chồi non xanh biếc, đang vươn những cành non quấn quanh cái giá gỗ.

Sơ Tĩnh ngồi ở trên xích đu trong vườn hoa "Bí mật", không nhịn được nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, khiến những mùi hương hoa cỏ trong vườn, tràn đầy mình.

Sáng sớm hôm nay, Irapa cùng cha cùng nhau lên thuyền, đi câu cá.

Cô vốn là muốn cùng đi, nhưng cô luôn sẽ ở trên thuyền ói ngổn ngang, cho nên Irapa ngăn cô lại.

"Đừng lo lắng, không có chuyện gì đâu." Hắn nhìn cô, môi khẽ nhếch, "Tôi sẽ không để cho ông ấy đem tôi đá xuống thuyền cho cá ăn mất đâu ."

Cô cười một tiếng, ngừng bước, đổi thành cùng những người khác cùng nhau đến nhà hàng của Đào Hoa cùng Hải Dương giúp một tay.

Vào những ngày nghỉ, nhà hàng "Lam Sắc Nguyệt Quang" luôn tấp nập.

Thật vất vả đến buổi chiều, cô mới có thời gian chạy tới bên Như Nguyệt ở cách vách để nghỉ ngơi. Bởi vì cá tính của đôi vợ chồng chủ nhà hàng này, "Bí mật" vẫn là một cửa hiệu nhỏ rất u tĩnh trang nhã, cho dù đến ngày nghỉ, vẫn không có người nào, thật may là Như Nguyệt cùng Mạc Sâm căn bản không dựa vào cửa hàng này để sống. Từ nhỏ, cô liền thích đợi ở chỗ này. Chú Mạc Sâm cố ý ở bên ngoài vườn hoa, trồng rất nhiều cây cao to và các loại dây leo, ngăn cách ánh mắt tò mò của người đi đường, cung cấp khoảng không gian nho nhỏ riêng tư, nếu không đi tới, thật ra sẽ không thể nhìn thấy tình huống trong vườn hoa và trong gian hàng này.

Được thực vật bao quanh, đã khiến cô an tâm một cách kì lạ.

Cô biết, Irapa cũng thích nơi này, bởi vì chỗ này có đầy đủ riêng tư, cũng tương đối an tĩnh.

Nhớ tới người người đàn ông kia, cô không nhịn được mỉm cười.

Đã một tháng qua, cô vẫn lo lắng trong nhà sẽ có người tìm thêm phiền toái cho hắn, ai biết hắn và mấy người đàn ông trong nhà tựa như không đánh nhau thì không quen biết, từ ngày hôm đó đến nay, càng ngày càng hòa đồng thân thiện, mấy ngày nay trời vừa sáng, hắn không phải được ba ba tìm đi câu cá, chính là bị A Lãng, Đồ Ưng mang vào trong núi, còn có mấy ngày nay là hắn càng thêm cùng Cần ca, Vũ ca cùng nhau không biết chạy đi đâu.

Tuần trước, mấy người đàn ông bọn họ ở phòng luyện võ dưới đất đánh nhau, cô sợ hết hồn, liền vội vàng tiến lên ngăn cản, những người đàn ông kia lại nói, bọn họ chẳng qua là đang cùng hắn đối chiêu lãnh giáo.

"Anh ta dùng chiêu thức chúng tôi chưa từng thấy qua, " Vũ ca cười giải thích, "Cho nên mới nhờ anh ta làm mẫu, cũng không phải là thật sự động thủ."

"Nhưng A Lãng là thừa cơ báo thù á!" A Nam chỉ vào A Lãng, cười nói: "Hắn luôn đánh thua a!"

Cô biết câu kia chỉ là câu nói đùa, bởi vì Irapa cười nhìn cô.

"Đáng chết, đó là bởi vì anh ta thật lợi hại!" A Lãng bất mãn mở miệng biện hộ, "Không phải cậu mỗi lần cũng bị đánh đến mức hét ầm lên sao!"

Trong nháy mắt, trên mặt người đàn ông kia xuất hiện vẻ khác thường nào đó, kia xem ra gần như là ngượng ngùng.

Cô biết, hắn rất ít khi được người khen ngợi.

Cô cho hắn cảm thấy cao hứng, hơn nữa cảm thấy cùng có quang vinh lạ thường.

Nhưng bọn họ luyện tập với nhau rất vui vẻ, cô cảm thấy như thế.

Sau giữa trưa, ánh mặt trời không chói mắt giống như buổi sáng, dưới tán cây này càng lộ vẻ mát mẻ hơn.

Chú Mạc Sâm đang ở bên cửa sổ lầu hai viết bản thảo, Như Nguyệt cùng mẹ đang ở trong tiệm nói chuyện phiếm, mặc dù từ bên này không nhìn thấy, nhưng cô nghe thấy, chú Hải Dương cùng Cần ca thì ở cách vách tu bổ cây cối.

Cô biết mình rất an toàn.

Ngồi ở chỗ ngồi to dành cho hai người, cô nhìn, nghe những âm thanh của những người thân đang ở chung quanh bảo vệ cho cô.

Thật ra thì, không phải là không biết, người trong nhà đối với cô có bao nhiêu lo lắng.

Mặc dù có chút bảo vệ quá độ, nhưng bọn họ chưa bao giờ từng để cho cô cảm thấy bị hạn chế, cô thật sự rất thích bọn họ, cô chưa bao giờ từng nghĩ qua, mình sẽ có một ngày có ý định rời đi. Irapa thủy chung không hề nói đến chuyện phải đi về , khi cô lấy dũng khí cùng hắn hỏi về Kaka, hắn cũng chỉ nói hắn đã đem nó gửi nhờ ở nhà bạn. Hắn công khai cùng cô ở chung trong phòng của cô, ba mẹ cũng đối với chuyện này mở một mắt, nhắm một mắt.

Cô tận tâm duy trì đoạn tình cảm không dễ gì có được này.

Nhưng cô cũng biết, yêu cầu Irapa lưu lại, thật sự là quá không công bằng.

Cô hiểu được hắn rất để ý đến ánh mắt của người khác.

Mỗi lần cùng cô đi trên đường, vết sẹo trên mặt hắn luôn là sẽ làm cho người ghé mắt.

Hắn không thích bị người ta chỉ chỉ chõ chõ như vậy, bị quan sát giống như trở thành quái vật .

Ở trong núi, cô chưa từng quá mức chú ý đến vấn đề này, trở lại thành thị, cô mới phát hiện hắn phải đối mặt vớicái gì, mới chính thức hiểu rõ, tại sao hắn phải ẩn cư ở thâm sơn.

Hai ngày trước, hắn cùng với cô cùng đi mua đồ thì nhiều người mẹ thế nhưng sợ hãi nắm chặt lấy con mình, còn cách bọn họ một khoảng cách rất xa, cách một vòng thật lớn , không chỉ né tránh hắn, bộ dáng họ nhìn hắn, giống như, giống như là sợ bị hắn lây bệnh, giống như hắn đã nhiễm phải một chứng bệnh truyền nhiễm gì đó.

Cô cảm giác được hắn cứng ngắc cùng không được tự nhiên.

Chuyện như vậy đã không phải là lần đầu tiên xảy ra, trong nháy mắt, đau lòng đến mức cô sắp rơi lệ . Không tự chủ, cô cầm tay của hắn. Người đàn ông kia lại cúi đầu xuống, nhìn cô lộ ra nụ cười. Tim co rút nhanh, bởi vì sự dịu dàng, bởi vì chuyện hắn gặp phải, mà cảm thấy đau đớn. Ở trong núi, hắn là một con người, hắn sống được rất tự tại, nhưng ở trong thành, mọi người lại đem hắn thành quái vật, e sợ tránh không kịp.

Mọi người kỳ thị hắn, chỉ vì hắn có dáng dấp không giống bình thường một chút.

Kia thật, thật rất không công bằng. Cưỡng bách hắn ở lại chỗ này cũng thế. Hắn có quyền được đối đãi như một con người. Cô so với ai khác còn hiểu nhiều hơn, giống như cô đã từng có lúc có chướng ngại rất nghiêm trọng về ngôn ngữ,

Bị xem thành người ngoại tộc có rất nhiều thống khổ, bây giờ mặc dù cô nhìn rất bình thường, nhưng cô nhớ rất rõ cảm giác bị người khác xem mình như quái thai, cô đến nay vẫn còn sợ hãi bị xem thành ngoại tộc. Cô vây quanh mình, nhìn mẹ ở trong nhà, biết cô nhất định làm ra lựa chọn.

Gió, nhẹ nhàng lại lần nữa thổi lất phất mà qua, mang đến hương vị nồng đậm của đại dương xanh thẳm.

Sau đó, đột nhiên, cô biết, hắn tới.

Cô quay đầu, nhìn thấy Irapa đứng ở bên cạnh cửa, ngắm nhìn cô. Tình sâu như vậy, dạy cô động tâm như thế. . . . . . Khi cô nhìn người đàn ông mà cô yêu, xuyên qua cánh cửa bằng các loại dây leo nở đầy hoa hồng, đi về phía cô thì cô bất giác nín thở, sau đó mới mở mới nhịp tim. Ở một giây đó, cô rõ ràng hiểu được, nếu như hắn mở miệng yêu cầu, cô sẽ đi cùng hắn.

Cho dù phải đối mặt với Mak không hề ngừng uy hiếp, cho dù phải rời khỏi sự của che chở người nhà, mất đi cuộc sống an ổn này, cô vẫn sẽ không chút do dự đi cùng hắn.

Có lẽ, cô là một người ích kỷ, nhưng nếu mất đi hắn, thì cuộc sống của cô sẽ trở nên u ám, không chút vui vẻ.

Trong nhà ai ai cũng yêu cô, nhưng người đàn ông này không giống thế.

Hắn không giống thế.

Hắn cần cô, khát vọng cô, trong mắt hắn, cô chỉ là cô, và đơn thuần chỉ là cô.

Cô muốn ở cùng với hắn, vượt qua từng buổi sớm chiều.

Người đàn ông đến trước mặt, giơ tay lên vuốt ve mặt của cô.

Cô muốn hắn như hiên tại như vậy, dịu dàng nhìn cô, mãi mãi cho đến già.

"Đào Hoa nói cho anh biết, em ở chỗ này." Hắn giọng nói khàn khàn, bàn tay mơn trớn tai của cô, trượt đến cằm của cô.

"Em có khỏe không?"

Sơ Tĩnh ngước nhìn hắn đang đắm chìm trong dưới ánh mặt trời sau giữa trưa, nhỏ giọng mở miệng."Em nhớ anh."

Đôi mắt đen của hắn buồn bã, lấy ngón cái khẽ vuốt môi của cô, khàn khàn nói: " Anh cũng rất nhớ em."

Trái tim, bởi vì những lời này, mơ hồ rung động, khẽ ấm áp."Anh biết anh đang nói gì không?" Cô đứng lên, đi vào trong ngực hắn, vuốt lồng ngực của hắn, ngẩng đầu mỉm cười hỏi khẽ: "Hay anh chỉ lặp lại lời của em?"

Nhờ những người đàn ông kia ban tặng, Tiếng Trung của hắn tiến bộ thật nhanh.

"Dĩ nhiên biết." Irapa cúi đầu, dán lên môi của cô, khe khẽ thì thầm: "Anh nhớ em, vô cùng nhớ."

"Chỉ mới một buổi sáng. . . . . ." Cô ửng đỏ nghiêm mặt, nỉ non.

"Còn có một buổi trưa." Hắn chỉ ra điểm này, sau đó chậm rãi hôn lên cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào của cô.

Vịn đầu vai hắn, Sơ Tĩnh chỉ có cảm giác mình giống như đang ngâm ở trong suối nước nóng, hạnh phúc đến mức ngay cả đầu ngón chân cũng cuộn lại .

Cô có thể rõ ràng cảm giác được hắn dịu dàng cùng yêu say đắm, khi hắn lưu luyến không rời nụ hôn nóng bỏng kia thì cô gần như muốn vì thế mà thở dài, thiếu chút nữa đã quên mình vẫn còn ở trong vườn hoa.

Người đàn ông này, luôn dễ dàng có thể khơi lên tình dục của cô, làm cho cô mặt hồng tim đập.

Thở nhẹ , cô cảm giác được nhịp tim của hắn ở trong lòng bàn tay cô, mặc dù thoạt nhìn giống như rất tỉnh táo, nhưng cô hiểu được, hắn cũng không trấn định như bề ngoài như vậy. Cô giương mắt, nhìn hắn, biết hắn cũng giống như cô, bị nụ hôn nho nhỏ này làm rung động. Gió nhẹ, nhẹ nhàng phất qua mái tóc đen của hắn. Sơ Tĩnh giơ tay lên, đem những lọn tóc của hắn vén đến sau tai.

"Irapa. . . . . ."

Hắn thích nghe cô gọi như vậy, nhỏ giọng kêu lên tên của hắn, giống như là đang nói một bí mật.

"Ừ?" Nhẹ nhàng, hắn đáp một tiếng, lấy cánh môi nhẹ nhàng cọ lên môi của cô, đem lấy hơi thở ấm áp của cô hít vào trong tim phổi.

"Anh. . . . . ." Cô nhìn vào trong mắt của hắn, khàn khàn mở miệng: "Muốn về nhà không?"

Tâm, bỗng nhiên rút chặt, hắn cứng cả người, còn chưa mở miệng trả lời, lại thấy cô gái trước mắt, dịu dàng nói nhỏ: "Nếu như anh muốn trở về, em có thể về cùng anh không?"

Irapa chấn động nhìn cô gái nhỏ trong ngực, gần như hoài nghi mình nghe lầm.

Hắn chưa hề nghĩ qua, cô sẽ nguyện ý đi cùng hắn.

Cô yêu người nhà của cô, hắn hiểu rõ chuyện này hơn ai hét, hắn không dám vọng tưởng yêu cầu có thể ở trong lòng cô, thắng nổi người nhà của cô.

Nhưng, cô là nghiêm túc, hắn có thể nhìn thấy từ trong mắt cô . Trái tim, đang đập điên cuồng, đang nóng bỏng bởi vì cô. Nháy mắt , hắn cảm giác được tế bào toàn thân cũng chấn phấn. Nhìn tròng mắt đen thâm tình của cô, vuốt đôi môi đỏ mọng ướt át của cô, Irapa gần như lại muốn cúi đầu hôn cô. Nhưng hắn có chuyện phải làm, hắn nhất định phải mang cô đi xem một thứ.

"Em có rãnh không?" Hắn mở miệng.

" Anh vẫn chưa trả lời vấn đề của em." Sơ Tĩnh mỉm cười, theo lý thuyết, nếu không có những người thân bảo vệ cô, gã đàn ông này gần như sẽ bất chấp tất cả để bức hôn cô, cũng không biết tại sao, cô lại tuyệt không cảm thấy hốt hoảng

"Anh có một thứ, muốn cho em xem trước." Irapa duỗi tay về phía cô.

Trong mắt đen của hắn, có một vẻ khẩn trương.

Dáng vẻ đó, làm cho cô tò mò.

Cô cầm bàn tay thô ráp của hắn, hỏi: "Thứ gì?"

"Một món quà tặng." Thanh âm của hắn còn mang theo khàn khàn của tình dục đã lui .

"Quà tặng?" Cô sững sờ một chút, bật cười, "Cá sao? Các em ra Đại Dương câu được cái gì? Cá Mú? cá Roi ngựa? Hay là Quỷ Đầu Đao?"

Cá Mú

Cá roi ngựa

"Không phải." Hắn lắc đầu, dắt cô đi ra ngoài.

"Sẽ không phải là cá cờ chứ?" Cô đi theo bên cạnh hắn. Mùa đông Năm ngoái, cha cùng Vũ ca nghỉ phép, bọn họ cùng đi ra biển, bắt con cá cờ còn cao hơn so với người, làm mẹ sợ tới mức tái cả mặt, nhưng con cá kia ăn ngon thật, béo và thơm .

"Không phải."

" Cá Ngừ?" Cô không nhịn được càng đoán càng lớn.

"Không phải." Hắn lắc đầu lần nữa.

"Cá Mập Trắng?" Cô nói xong, tự mình cũng cảm thấy buồn cười.

"Đó là cái gì?" Chưa từng nghe qua chữ này, hắn tò mò hỏi.

"Cá Mập Trắng a! Con cá đó sẽ ăn thịt người , ƯmmmmOaaa!" Cô vừa nói vừa dùng một tay đặt trên bờ môi giả bộ miệng rộng, há mồm thật to, sau đó ngâm nga ca khúc chủ đề kinh điển: "Còn có thể, Đăng Đăng Đăng Đăng Đăng Đăng Đăng Đăng! Sau đó ồn ào cát! Một hớp liền đem người ta ăn hết chính là con Cá Mập đó, anh biết chứ?"

Hình dạng của cô là đáng yêu như thế, biểu diễn hoạt linh hoạt làm hắn nở nụ cười.

Tiếng cười sang sảng, vang vọng ở trong không khí.

Nhìn nụ cười của hắn, Sơ Tĩnh miệng co rụt lại, đầy yêu thương, đầy ấm áp, cô thật thích nhìn hắn cười.

"Anh biết." Hắn vừa cười vừa lắc đầu, "Nhưng không phải cái đó, không phải là cá mập."

"Không phải ?" Cô đi theo hắn đi ra khỏi vườn hoa, lại thấy hắn không hề đi về hướng nhà hàng ở cách vách, ngược lại mang theo cô đi tới xe hàng của cha ở bên cạnh, sau đó mở cửa xe, muốn cô lên xe. Sơ Tĩnh ngồi lên, không kềm chế được quay đầu lại nhìn hắn.

"Em phải xem mới biết."

"Rốt cuộc là cái gì nhỉ?"

Cô vốn tưởng rằng, hắn muốn mang cô đến cảng cá, nhưng hắn vẫn quen cửa quen nẻo đem cửa xe mở ra .

"Quà tặng này, ở chỗ rất xa sao?" Sơ Tĩnh vạn phần tò mò.

"Sẽ không, lập tức sẽ đến."

"Em không biết anh biết lái xe đó." Cô ngồi ở bên cạnh hắn, nhìn hắn thuần thục thao túng tay lái, cười.

"Anh còn có rất nhiều việc, em mà không biết." Hắn dịu dàng mở miệng.

"Ừ." Cô nhìn hắn, đáp một tiếng, nhỏ giọng nói: "Không sao, từ từ em sẽ biết."

Irapa giật mình trong lòng, thật nhanh nhìn cô một cái, chỉ thấy trên mặt cô có nụ cười dịu dàng.

"Lâu ngày, sẽ biết."

Ngữ điệu của cô mềm mại, lặng lẽ rót vào tai.

Đó gần như giống như là một lời cam kết, làm ngực hắn co rút nhanh, nắm chặt tay lái.

Hắn hi vọng cô thích quà tặng kia, rất hi vọng. Trên bầu trời xanh thẳm, từng đám mây trắng lượn lờ trôi qua, mặt trời mùa hè rực rỡ, lòng lảnh trên những đám mây kia. Ngoài cửa sổ xe, núi cao xanh ngắt, những khe suối phản chiếu lại ánh mặt trời vàng rực. Con đường chung quanh, ruộng hoang lan tràn vô tận, không bao lâu, hắn lái xe vào một con đường nhỏ.

Đường nhỏ rất dài, bên cạnh đều là đồng ruộng, đi qua một chút ngay cả kiến trúc đều nhìn không tới, sâu hơn một chút, ngay cả đồng ruộng cũng đã biến mất, chỉ có một phiến mây mù dày đặc cỏ dại.

Sau đó, xe quẹo đến một chỗ, trước mặt đột nhiên xuất hiện một tòa nông trại.

Hắn đem xe ở ngừng lại trước khoảng đất trống nông trại.

Gian nhà kia có chút cũ kỹ, có thể nhìn thấy đã lâu không có người ở.

"Đến rồi?" Cô hồ nghi hỏi, hoài nghi quà tặng của hắn đến tột cùng là cái gì.

"Đến rồi." Hắn gật đầu, mở cửa xuống xe.

Cô không đợi hắn tới mở cửa, tự mình xuống xe, xi măng dưới chân bởi vì lâu năm có chút nứt vỡ, gắn đầy cát bụi cùng đất.

"Quà tặng đâu?" Cô tò mò hướng bốn phía nhìn quanh, nhưng chung quanh trừ những bụi cỏ cao hơn cả người, cùng gian nhà cũ kĩ kia ra, thì không nhìn thấy gì khác.

Hắn huýt sáo một hơi. Tiếng sáo vang dội, xuyên thấu qua bầu trời trong xanh, truyền đi thật xa. Không đến hai giây, một con thú hoang từ trong bụi cỏ chui ra, đem lấy cô té nhào xuống đất, liếm nước miếng lên mặt cô. Sơ Tĩnh sợ hết hồn, bị bổ nhào phải ngồi ngay đó, thét chói tai ra tiếng, ngay sau đó phản ứng kịp, nhận ra con thú hoang kia.

"Kaka?" Cô vừa mừng vừa sợ ôm lấy chú chó to kia, vùi mặt vào lớp lông xốp mềm mại của nó, vui vẻ cười nói: "Kaka! Sao mày lại ở chỗ này?"

Cô cười ngẩng đầu lên, ôm con chó to đang mãnh liệt liếm mặt cô, cảm động nhìn của hắn nói: "Sao anh mang nó tới đây?"

" Anh cho nó đi bằng máy bay." Con chó này thống hận thuyền hàng, hắn bỏ ra một số tiền lớn để mang nó đến đây.

Irapa mở miệng ra lệnh: "Kaka, ngồi xuống."

Chú chó to nghe vậy lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống.

Hắn tự tay kéo cô đứng dậy, giúp cô phủi bụi bậm trên người, "Nó đã tới được một thời gian rồi, nhưng động vật đi vào cần phải trải qua kiểm dịch, cho nên mới không cho em biết."

"Em thích quà tặng này." Cô cười đến rực rỡ như hoa."Cám ơn anh."

Hắn cầm khăn tay lau đi nước miếng cùng bụi đất trên mặt cô, hít sâu một cái, nói: "Nó không phải quà tặng."

Cô ngẩn ra, "Không phải ?"

"Không phải." Hắn ngắm nhìn cô gái ngọt ngào kì lại trước mắt này, "Dưới chân em mới đúng."

Cô ngây ngốc cúi đầu, chỉ nhìn thấy cát bụi, còn có những sợi lông chó.

"Còn có cái này." Hắn nhẹ nhàng cầm đầu vai của cô, đem cô xoay một vòng. Trước mắt, ấy là căn nhà cũ kĩ dười bầu trời xanh mây trắng, cùng thảo nguyên mênh mông bát ngát.

" Anh biết, nó nhìn ra chưa ra hình dáng gì. . . . . ."

Thanh âm thô ráp khàn khàn của hắn, vang lên ở bên tai.

"Nhưng căn nhà này kết cấu vô cùng bền chắc, chỉ cần cho anh một chút thời gian, trải qua một phen tu sửa, tình trạng của nó sẽ so hiện tại sẽ tốt hơn rất nhiều."

Đột nhiên, cô đột nhiên lĩnh ngộ, rồi lại sợ mình lầm, cô không thể tin được vội vã quay đầu, nhìn người đàn ông thân hình cao lớn, cường tráng ngăm đen đó.

Rừng núi xanh ngắt đang ở phía sau hắn, mặc dù không hề hiểm trở như dãy núi Andes, nhưng cũng hết sức hùng vĩ.

Hắn đứng dưới ánh mặt trời nóng bỏng vẻ mặt có chút khẩn trương, nhìn thẳng cô, mở miệng.

"Sáng sớm hôm nay, anh mua mảnh đất, cùng gian nhà này."

" Em cho là anh đi câu cá. . . . . ." Cô không biết mình đang nói cái gì, đây hoàn toàn không phải trọng điểm, nhưng trong đầu cô hò hét loạn lên, hoàn toàn không có biện pháp suy nghĩ nổi.

" Anh không có đi." Hắn đàng hoàng thừa nhận, "Mấy ngày trước có, nhưng hôm nay thì không, anh đi ký hợp đồng. Đã một tháng qua, anh xem rất nhiều địa phương, nơi này vô cùng. . . . . ." Hắn suy nghĩ một chút dùng chữ, mới nói: "Rất hợp." Cô che môi, không thể tin nhìn của hắn.

Hắn đem Kaka mang đến, hắn ở nơi này mua nhà, mua đất.

Cô không thể tin được, nhưng hắn thật sự đã làm, hắn nói đây là quà tặng, quà tặng cho cô.

Nhịp tim như đang chạy trăm mét, cuồng loạn ở trong lồng ngực.

Irapa ngắm nhìn cô gái nhỏ trước người, thanh âm khe khẽ giải thích: "Nơi này khí hậu ấm áp, đất đai phì nhiêu, so trên núi tốt hơn rất nhiều. . . . . ."

Đó không phải là lý do.

Cô biết, hắn thích ở trên núi, trên thế giới có đất đai phì nhiêu, khí hậu ấm áp, không chỉ nơi này.

Cô nói không ra lời, cô quá mức kinh ngạc, quá mức kích động, chỉ có thể rưng rưng nín thở nghe hắn nói tiếp.

"Kaka già rồi, ở trên núi quá lạnh, địa hình quá hiểm trở, nó sẽ không chạy nổi. . . . . ."

"Nhưng anh. . . . . . Nhưng em. . . . . . Em cho là anh không thích. . . . . . Em cho là anh. . . . . . Thích ở trong núi. . . . . ." Đôi môi hồng của cô khẽ run, nói giọng khàn khàn: " Em cho là anh. . . . . . Muốn về nhà. . . . . ."

" Anh muốn." Hắn nói.

Trong lòng cô vừa nhói, còn chưa kịp phản ứng, hắn đã giơ tay lên, đem bàn tay đặt tại tim cô, "Nhưng nhà của anh, ở chỗ này."

Cô chấn động nhìn người đàn ông trước mắt, nhịp tim như tiếng sấm vang dội ở trong tai."Ở chỗ này." Hắn lặp lại. Ba chữ, rất nhẹ, lại nặng nề rơi vào trong lòng cô.

Bàn tay đang đặt tại trái tim của cô, nóng quá nóng quá.

Một giây kế tiếp, nước mắt giống như những hạt trân châu, bỗng nhiên lăn xuống hai gò má cô.

Cô chưa từng nghĩ tới, hắn sẽ có nguyện ý vì cô, vĩnh viễn lưu lại.

Cô chưa từng nghĩ tới, hắn lại biết làm đến mức này!

Dịu dàng, hắn lau đi lệ trên mặt cô, nói giọng khàn khàn: " Anh là một nông phu, cũng là thợ săn, anh biết phải trồng trọt thu hoạch thế nào, Hàn cũng nguyện ý để cho anh thỉnh thoảng đến Hồng Nhãn kiêm công việc. . . . . ."

" Anh. . . . . . Anh. . . . . ." Đôi mắt của cô đẫm lệ mơ mơ màng màng nhìn người đàn ông trước mắt, há mồm thử nhiều lần, mới có biện pháp hỏi ra vấn đề kia: " Anh muốn. . . . . . Ở nơi này?"

"Đúng." Hắn gật đầu.

"Vì. . . . . . Cái gì?" Khẩn trương, cô rưng rưng hỏi.

Cô đoán cô biết đáp án, nhưng cô cần nghe thấy.

"Bởi vì. . . . . ." Hắn nâng khuôn mặt ướt nước mắt của cô lên, thật lòng thành ý trả lời: " Anh yêu em."

Tại thời điểm này, trừ cô ra, thế giới giống như chỉ còn lại hắn mà thôi. Vào thời khắc hạnh phúc như thế, nhưng cô khóc đến không kềm chế được, cô khóc không thành tiếng hỏi: " Anh biết. . . . . . Anh đang nói gì không? Anh thật sự biết. . . . . . Câu đó có nghĩa gì không?"

"Biết, anh đã hỏi Phương Thủy Tịnh." Irapa nhìn cô nói: "Cô ấy là người thông dịch."

Cô biết Thủy Tịnh là một phiên dịch, phiên dịch rất tốt.

" Anh muốn nói với em, muốn cho em biết, biết rõ ràng ." Hắn nhìn chăm chú vào cô, "Cho nên anh hỏi cô ấy, anh yêu em bằng Tiếng Trung nói thế nào."

Sơ Tĩnh lệ rơi đầy mặt, che môi, trái tim vừa ấm vừa nóng, tràn đầy đều là tình yêu đối với hắn.

Cô khó có thể tưởng tượng, hắn biết dùng miệng đi hỏi, nhưng hắn hiển nhiên thật sự đã hỏi.

" Anh yêu em."

Hắn nói, từng chữ, cũng rõ ràng và chính xác.

Cô biết, hắn nhất định len lén luyện tập rất nhiều lần, mới có thể nói chính xác đến như vậy.

Không kìm hãm được, cô vùi đầu vào trong ngực hắn, nâng mũi chân hôn hắn.

" Em yêu anh. . . . . ." Cô khóc hôn hắn, lặp lại một lần rồi lại một lần: "Rất yêu. . . . . . Rất yêu anh. . . . . ."

Irapa vươn tay, ôm thật chặt cô gái nhỏ ngọt ngào kia, nhiệt khí xông lên hốc mắt.

Hắn tâm thần bất định bất an, ráng kiên nhẫn, đợi hơn một tháng, đem toàn bộ chuyện cũng chuẩn bị xong, cũng chỉ chờ nghe nói câu này của cô. Hắn biết cô thương hắn, nhưng hắn cần nghe thấy. Nghe thấy một lần nữa, xác định hắn không hề nghe lầm lời cô đã từng nói lúc trước nói, đúng như hắn hỏi, đáp án dĩ nhiên là tiếng nói này.

Hắn rõ ràng biết, đối với cô mà nói, hắn không phải là đối tượng tốt nhất, cô còn có thật nhiều lựa chọn khác, rất nhiều lựa chọn tốt hơn.

Nhưng cô gái này thương hắn.

Cô thương hắn.

Đây, là một kỳ tích. Ở nơi này mênh mông bát ngát, dưới trời xanh hắn ôm hôn cô gái kì lạ đó, từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên, hắn bắt đầu tin tưởng trên đời có thần linh tồn tại.

" Anh biết điều kiện của anh không tốt, khu đất cùng gian nhà này cũng còn cần sửa sang lại, nhưng. . . . . ."

Có lẽ hắn nên phải đợi tất cả đều sửa sang lại, và chuẩn bị xong rồi mới nói, chờ hắn đem gian nhà này sửa chữa cho mwois, sơn màu, đem gia cụ đến, tu bổ qua cỏ dại, chỉnh đất đai, chờ hắn đem chỗ này sửa sang lại không giống như khu đất bỏ hoang nữa, chờ hắn đem nó trở thành như căn nhà ấm áp . . . . .

Như vậy, có lẽ cô sẽ nguyện ý suy nghĩ về khát vọng nhất trên cõi đời này của hắn. Nhưng, khi cô dịu dàng nhìn hắn như vậy, hỏi thăm hắn, có thể cùng hắn trở về nhà hay không, thì hắn đã biết hắn phải mang cô tới nơi này, hắn nhất định lập tức mang cô tới nơi này. Bởi vì, đáp án của hắn ở chỗ này.

Nhìn cô gái khóc cười trong ngực kia, hắn khàn giọng mở miệng.

"Cảnh Sơ Tĩnh, em có đồng ý gả cho anh không?"

"Em đồng ý." Sơ Tĩnh rưng rưng mỉm cười, dán lên môi của hắn, trả lời khẳng định: "Dĩ nhiên nguyện ý, một trăm vạn nguyện ý, một trăm ngàn nguyện ý."

Nụ cười của cô mang ngấn lệ, lại xinh đẹp đến như thế.

Hắn kích động ôm chặt lấy cô, một cỗ thỏa mãn khắc sâu nhét đầy trái tim hắn.

" Em sẽ không hối hận." Hắn ở bên tai cô cam kết.

" Em biết mà." Cô vây quanh hông của của hắn, cảm giác trái tim của hắn mạnh mà có lực, chạm vào cô.

Những nhánh cỏ cao vút, bởi vì những ngọn gió chập chờn lướt qua, reo vang sào sạt .

Ánh mặt trời, như những tia sáng vàng rực rỡ, chiếu xuống.

Cô nghe nhịp tim đập của hắn, nhìn gian nhà đứng sừng sững trong thảo nguyên bát ngát, chỉ cảm thấy nó như được dát lên một lớp vàng óng ánh, nhìn thật đẹp, thất đẹp. . . . . . Mấy ngày nay, cô đã quá mức hạnh phúc, chỉ cần có thể ở cùng hắn, cô cũng đã hài lòng, cô không dám nghĩ tới, sợ suy nghĩ nhiều đến chuyện tương lai, sợ những hy vọng xa vời! Nhưng người đàn ông này, lại đã sớm làm ra lựa chọn. Hắn dùng hành động thực tế, đuổi đi sự bất an của cô, nói cho cô biết tương lai ở nơi nào, nói cho cô biết, hắn có bao nhiêu khát vọng muốn cùng cô ở chung một chỗ.

Hành động việc làm của hắn, làm cho cô kích động không thôi.

" Em thích quà tặng này không?" Hắn không nhịn được hỏi.

Sơ Tĩnh cười mà rớm nước mắt: "Nó là món quà xinh đẹp nhất mà em đã từng được nhận."

Chỗ này vừa rách lại vừa cũ, hơn nữa không hề sửa sang qua, không khác gì một khu bỏ hoang, nói nó xinh đẹp, thật sự là quá mức cất nhắc.

"Nó không phải." Chính hắn cũng biết. Irapa cúi đầu nhìn cô, cam kết: "Nhưng về sau nhất định sẽ như thế"

Cô tin tưởng, hắn là người nói được là làm được.

"Vâng." Khẽ vuốt ve gương mặt của hắn, cô trông vào trong mắt của hắn, mỉm cười phụ họa, "Nhất định thế."

Hắn mang theo cô đi vào gian nhà cũ kỹ kia. Mặc dù cửa sổ cũng có chút rỉ sắt, nhưng trong phòng thật ra thì coi như sạch sẽ rộng rãi. Gian nhà ba tầng được xây bằng xi măng, cách gian nhà chính , lầu một là phòng khách cùng phòng bếp, còn có một gian phòng tắm, lầu hai cùng lầu ba có riêng bốn gian phòng.

Khi hắn mang theo cô đứng ở sân thượng lầu bốn, phóng mắt nhìn đi, đều là cảnh non xanh nước biếc.

Chung quanh gian nhà tất cả đều là đất hoang, ước chừng gần một km, mới có người cùng gian nhà lân cận.

Mây trắng ở trên bầu trời xanh đang bay nhè nhẹ như đang kéo những sợi tơ, cả vùng đất bao la kéo dài mãi về phía trước. Gió từ Đại Dương bên kia thổi tới, thổi lên những đám cỏ cao nhất kia giống như những ngọn sóng đang cuồn cuộn dập dềnh.

"Tất cả những chỗ này, đều là của chúng ta sao?" Cô kinh ngạc không thôi.

"Ừ." Hắn gật đầu.

" Anh lấy tiền ở đâu mua nơi này?" Cô lo lắng lại hiếu kỳ hỏi: " Em cho là anh không có tiền, anh bán mình cho Vũ ca sao? Hay thì anh mượn của anh ấy?" Em biết Vũ ca có tiền, người lại không xấu lắm, nhưng nói đến tiền, thật ra anh ấy không khác gì những tên cho vay nặng lãi. Anh đã mượn của anh ấy Em có chút tiền gửi ngân hàng, chờ một chút dẫn em ra ngoài, trả lại cho anh ấy!"

Hắn ngăn chận cái miệng nhỏ nhắn lảm nhảm của cô “Anh tuy anh anh, cũng không hề mượn của anh ta." Bất quá, cô khẩn trương như vậy, cũng thật sự làm cho hắn ấn tượng với tính cách hẹp hòi của Hàn Võ Kỳ.

"Thật sao?" Sơ Tĩnh bất an hỏi.

"Thật." Nhìn cô mặt lo lắng, hắn dịu dàng nhìn cô, khóe môi khẽ nhếch, "Công việc trước kia của anh có rất nhiều tiền, mặc dù không thể xem là nhà tỷ phú, nhưng thật sự anh có gửi ngân hàng một số tiền lớn." Những năm này, hắn ở trong núi, cũng không hề tốn hao gì.

Hắn có tiền gửi ngân hàng?

Sơ Tĩnh lấy làm kinh hãi, mồm có chút há hốc , " Em còn tưởng rằng. . . . . . Cho là. . . . . ."

" Anh là thằng nhóc nghèo khổ?" Hắn buồn cười nhìn cô, giúp cô nói hết lời.

Cô xin lỗi đỏ mặt, "Nhìn anh , không giống người có tiền a. . . . . ."

Hiển nhiên, cô gái này thật sự cho là hắn rất nghèo.

"Như vậy em cũng nguyện ý gả anh?" Hắn hỏi.

Mặt của cô càng đỏ, xấu hổ nhìn của hắn, "Bởi vì. . . . . . Em nghĩ. . . . . . Nếu chúng ta ở trong núi cũng có thể sống, đến chỗ nào đều sẽ không có vấn đề . . . . . ."

Nói cũng phải. Irapa nâng lên khóe miệng, vẫn là rất cao hứng khi biết rằng, cô nguyện ý chịu khổ cùng hắn, hơn nữa lại tin tưởng hắn như vậy." Anh cùng chú Cảnh thương lượng qua rồi, chúng ta sẽ ở chung quanh gian nhà này đặt một số thiết bị, em cô không cần lo lắng về vấn đề an toàn." Hắn nắm bàn tay nhỏ bé của cô lên, thay cô đeo lên một chiếc nhẫn kim cương nho nhỏ, nhưng hết sức tinh xảo tao nhã .

Cô hít hơi, kinh ngạc giương mắt nhìn hắn.

"Đây là giả." Irapa ngắm nhìn cô, thản nhiên thành thực nói cho cô biết: "Đồ Chấn làm, bên trong có dấu vệ tinh định vị thiết bị truy tìm, em biết làm thế sẽ khiến em có cảm giác không vui, nhưng chúng ta đều cho rằng, Mak sẽ không vì vậy mà dừng tay!"

"Không sao." Cô nắm chặt tay của hắn, rưng rưng mỉm cười nói: " Em không ngại."

Hắn cái gì cũng đã nghĩ tốt lắm.

Hắn và những người đàn ông trong nhà kia, cái gì cũng đã nghĩ tốt lắm.

Hắn đã giúp cô xây một tòa lâu đài, trả lại cho cô tự do hành động.

Cô có thể dễ dàng tưởng tượng ra, hắn phải đối mặt với cái gì, những người đàn ông nhà cô, một người so với một người còn khó trị hơn, nhưng hắn thuyết phục bọn họ, cho cô tự do.

Mặc dù không là chân chính tự do, nhưng đã đủ.

"Em thích chiếc nhẫn này." Cô hôn hắn, vuốt cằm của hắn, nhìn thẳng vào trong mắt của hắn, thâm tình thì thầm: "Chỉ cần là anh cho, em đều thích."

Trái tim Irapa căng thẳng, cầm chặt tay của cô, khàn khàn cam kết: "Chúng ta sẽ mau chóng giải quyết hắn, anh sẽ để em không cần sợ hãi nữa." Cổ họng cô nghèn nghẹn, nhìn hắn, nói giọng khàn khàn: "Anh biết không? Thật ra thì em đã không còn sợ nữa. Ở trên thế giới này, em sợ nhất , không phải Mak, mà là anh không yêu em nữa."

"Nhưng anh yêu em." Sơ Tĩnh vuốt gương mặt thô ráp của hắn, mỉm cười nói: " Anh yêu em, vậy đã đầy đủ rồi."

Trong mắt của cô có lệ quang, còn có hắn.

Irapa hít một hơi thật sâu, lại áp không xuống nội tâm đang xáo trộn thật sâu.

Hắn đã rất hết sức học Tiếng Trung rồi, nhưng chỉ sợ cho dù mười năm nữa, hắn vẫn không có cách nào để nói rõ hết cảm giác của hắn lúc này.

Hắn không có cách nào dùng ngôn ngữ để nói ra cảm nhận của mình, chỉ có thể ôm chặt cô vào trong ngực, lại nghe cô ở trong lòng hắn, mở miệng cười.

"Trên thực tế, em cũng có quà tặng muốn đưa cho anh, nhưng phải chờ tám tháng mới có thể nhận được."

"Tám tháng?" Hắn sửng sốt một chút, cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ của cô gái trước mắt, buồn bực hỏi: "Thứ gì?" Hắn đem Kaka đến đây, mua đất, mua nhà, cùng người nhà cô câu thông, cũng chỉ tốn hơn một tháng, quà tặng gì phải mất đến tám tháng thời gian?

Sơ Tĩnh mỉm cười, cầm tay của hắn, đè ở trên bụng của mình, ngước nhìn hắn. Hắn ngẩn ra, không tự chủ dừng lại hô hấp.

" Em. . . . . . Chắc chứ?" Hắn há mồm, thanh âm lại gần như chen không ra cổ họng, hắn chỉ nghe tiếng tim mình đập ầm vang dội.

"Vâng." Cô mỉm cười gật đầu.

Trong nháy mắt, hắn có chút cảm thấy choáng váng, mới phát hiện ra mình không có hô hấp.

Hắn hít một hơi thật sâu, khàn giọng hỏi lần nữa: "Em mang thai?"

"Đúng." Sơ Tĩnh cười gật đầu lần nữa. Ngày đó nghe được A Nam cùng cha nói về chuyện này, cô vốn tưởng rằng A Nam chẳng qua là vì đồng tình Irapa mới nói láo, nhưng kinh nguyệt tháng này của cô không hề tới, cô đi mua que thử thai, mới xác định mình thật sự đã mang thai.

Cô đỏ mặt, ngượng ngùng nói: "Chúng ta ở trong núi. . . . . . Cũng không có làm các biện pháp dự phòng. . . . . ."

Xác thực, hắn cũng có nghĩ tới vấn đề này.

Trên núi thì hắn cố ý trốn tránh, chỉ vì ở sâu trong nội tâm, hắn luôn muốn cô mang hài tử của hắn, kể từ đó, có lẽ ngờ cô sẽ nguyện ý ở cùng hắn. Hắn là một người ích kỷ, ngay lúc đó hắn, hoàn toàn không dám hy vọng xa vời rằng cô gái này sẽ yêu thương hắn. Nhìn cô gái trước mắt đang cười mà rớm nước mắt, nhưng mà giờ phút này ngay cả bên tai đều đỏ lên, vào một giây đó, hắn bỗng tìm được câu chữ đủ để hình dung."Cảnh Sơ Tĩnh, anh yêu em."

Cô cười đến thật là ngọt, rất đẹp, ôm mặt của hắn, hôn nói: "Em cũng yêu anh."

Gió nổi lên, cuồn cuộn nâng lên mái tóc dài của cô.

Hắn ôm cô, hôn lên môi của cô, lông mày cô, tóc của cô, cùng cô ôm nhau thật chặt ở chung một chỗ.

Nghe nhịp tim đập của hắn, Sơ Tĩnh đón gió, vòng quanh hông của hắn, nghe tim đập của hắn.

Gió, làm khô lệ trên mặt cô.

Không tự kìm hãm được , cô nâng lên khóe miệng.

Từ khuỷu tay cường tráng của hắn nhìn ra ngoài, tất cả là xinh đẹp như thế.

Dưới trời xanh mây trắng, núi rừng xanh ngắt trùng điệp, Kaka ở dưới lầu đuổi theo những chú bướm, bỗng nhiên phát hiện, nơi xa trên đường nhỏ, dừng một chiếc xe RV quen thuộc.

Cô nhìn thấy một đôi vợ chồng, tay trong tay đứng ở ven đường.

Người phụ nữ cách khoảng cách khá xa, nhìn cô, trên mặt có nụ cười.

Sau đó, người đàn ông kia cùng cô nói gì đó, người phụ nữ vỗ vào đầu vai bền chắc của hắn, lại bị người đàn ông kéo vào trong ngực hôn. Nụ hôn kia, nhiệt tình như lửa, làm cho cô nhìn cũng đỏ mặt. Đôi phu thê kia, có lẽ đã không còn trẻ nữa, nhưng lại có tình yêu nồng đậm nhất, thâm sâu nhất.

"Cô ấy một cặp cha mẹ giỏi nhất." Thanh âm của hắn đột nhiên vang lên.

"Không sai." Cô cười gật đầu đồng ý.

Dưới ánh mặt trời, suối trong róc rách.

Gió thổi qua, những cánh tuyết, trên không trung tung bay phiêu tán.

Một con chim nhỏ, lướt đi, bay qua phía chân trời.

Cô ngửa đầu nhìn chăm chú vào người đàn ông thâm tình của cô, trong lòng tràn đầy đều là tình yêu đối với hắn.

Có lẽ, tương lai không có cách nào dựa theo kế hoạch đi tới; có lẽ, Mak sẽ trở lại tìm cô gây phiền toái.

Nhưng, cô đã không còn sợ.

Cô sẽ dùng tất cả tất cả những gì cô có để đối kháng hắn, bảo vệ cuộc sống bây giờ, để cho mình cùng người đàn ông này, vĩnh viễn gần nhau, ở chung một chỗ.

*********************

Nhà

Tia nắng ban mai vàng óng ánh, lặng lẽ chiếu sáng cả vùng đất. Trên phiến lá xanh biếc, những giọt sương óng ánh trong suốt, bởi vì có ngọn gió khẽ ve vuốt, nhẹ nhàng chảy xuống. Cô gái đứng ở trước kệ bếp bên cửa sổ, vừa cắt rau quả mới hái xuống từ ruộng, vừa nhẹ nhàng ngâm nga bài hát.

Quả ớt màu đỏ, rau diếp màu xanh, nho khô màu đen, quả dưa chuột màu xanh lá. . . . . .

Cô đem tất cả mọi thứ cắt xong bỏ vào trong tô thủy tinh, sau đó vớt những hạt bắp ngọt nấu chín cùng măng tây lên , cắt một quả táo cùng một loại quả gì đó có hình thù ngộ nghĩnh vào, cuối cùng rưới dầu ô liu cùng sốt dấm tự chế lên, vẩy lên hoa hồng muối cùng với cây húng quế tươi mà Irapa mới mang về, trộn đều, sau đó dùng thìa quấy đều.

Trên lò, cái chảo nóng, cô đem tay lau sạch sẽ, bước đến, đánh trứng vào, sau đó ép sạn lên, cho chúng nó chín vàng đều.

Giống như là ngửi thấy mùi thơm, biết đến thời điểm ăn điểm tâm, một chú chó lớn từ ngoài cửa chạy vọt vào, ngồi ở trước chén cơm của mình vẫy đuôi. Cô cười giúp nó múc một chén canh xương to, nó lập tức vùi đầu ăn ngồm ngoàm.

"Ăn ngon không?" Cô cười nhìn nó hỏi. Nó liếc cô một cái, rất đạt đến một trình độ nào đó, kêu một tiếng, tiếp theo sau đó vùi đầu ăn mạnh mẽ.

Cô nở nụ cười, vào lúc này, lò nướng keng một tiếng, phát ra tiếng vang thanh thúy, nhắc nhở cô bánh bao cùng chân giò hun khói đã đã nướng chín.

Không quấy rầy nó ăn nữa, cô nhảy lên, ngâm nga bài hát, cầm cái mâm bằng sứ trắng sạch sẽ đi tới, cầm cái cặp đem bánh bao cùng chân giò hun khói gắp ra ngoài.

Thoa bơ lên bánh bao tản mát ra hương vị ngọt ngào nồng nặc, thời gian này cô đã thử nhiều lần, mới tìm được thời gian chính xác để đem vỏ bánh bao nướng đến xốp giòn, bên trong lại vẫn xốp mềm mại.

Cô đem bánh bao cùng chân giò hun khói tự chế đặt trên bàn ăn, từ trong ngăn kéo lấy ra dao nĩa, lại đem ly cùng chén đặt lên đó, xoay người lại thuận tiện dùng cái mông đem ngăn kéo đẩy trở về, sau đó đem thức ăn đặt lên trên bàn, tiếp theo lại trở về bên kệ bếp, từ salad rau xà lách, cầm một miếng dưa chuột, bỏ vào trong miệng thử mùi vị.

Ừ, cũng không tệ lắm.

Dưa chuột vừa ngọt lại vừa giòn, còn có hương quả ô liu, mơ cùng hương cỏ thơm ngát.

Ai, rau dưa mà chồng cô trồng quả nhiên vừa giòn lại ăn ngon. Trước khi mang thai thì vị giác của cô lại trở nên cực kỳ nhạy cảm, trong đồ ăn có một chút gia vị hóa học hoặc nông dược, cũng đều cảm thấy vô cùng gay mũi, mỗi lần ăn cơm đều giống như bị tra tấn, mỗi khi ăn một miếng, cô liền ói một ngụm. Chỉ có ăn rau quả mà hắn trồng ra, cô mới không cảm thấy có mùi vị kỳ quái.

Ban đầu, người cả nhà thật sự cũng không hiểu xảy ra chuyện gì, em trai còn cười nhạo cô là bởi vì ám ảnh trong lòng nhưng sau lại mới hiểu được, thì ra là những loại rau quả hắn trồng đều không hề có phun thuốc nông dược, cho nên rau quả hắn chồng mặc dù bề ngoài không căng mượt to, đẹp như những loại rau củ khác ngoài chợ, những mỗi món đều rắc cường tráng bền chắc.

Tựa như con người của hắn.

Kể từ khi gả cho Irapa, cô mới phát hiện, thì ra là rau dưa có thể ngọt như vậy, ăn ngon như vậy, ngày ngày ăn rau quả tươi mà hắn trồng ra, vị giác của cô càng ngày càng tốt, da cũng càng ngày càng trắng noãn.

Bởi vì được ăn ngon lại dinh dưỡng, mỗi ngày lượng vận động cũng đủ, cô thậm chí ngay cả cảm vặt đều chưa từng bị qua.

Nghĩ đến cùng hắn làm vận động, không khỏi làm cho cô thẹn đỏ mặt.

Mút cảm giác chua ngọt trên đầu ngón tay , cô không nhịn được lại cầm một mảnh dưa chuột lên ăn.

Như đã nói qua, sau khi cô gả cho hắn sau, mới hiểu được thì ra là cà chua tươi có vị như thế nào, , dưa chuột ăn là ngọt, còn có bắp khi ăn sống lại có thể có hương vị ngọt ngào thanh thúy giống như nước trái cây, dọa cô giật mình thật lớn.

Hiện tại không chỉ người trong nhà thích ăn rau quả của hắn, Đào Hoa còn mang rau quả sạch của hắn làm tiêu điểm cho nhà hàng, ngay cả Như Nguyệt cũng nhờ hắn giúp một tay trồng trọt hoa cỏ, bất cứ loại thực vật nào khi đến trên tay hắn, cũng có thể có sức sống dồi dào! Đột nhiên, một đôi tay ôm lấy thắt lưng mảnh mai của cô lên, người đàn ông cúi đầu hôn lên chiếc gáy để trần của cô. Nhẹ nhàng, cô hít một hơi.

Gần như tại thời điểm này, cô cũng biết là hắn, cô có thể nghe thấy được mùi vị quen thuộc trên người hắn.

"Chào buổi sáng. . . . . ." Thanh âm hắn khàn khàn, vang lên bên vành tai mẫn cảm của cô.

Hơi thở của hắn rơi vào trên da thịt của cô, cảm giác kia là thân mật ấm áp như thế, làm cô gần như thở dài.

Irapa để cô dựa sát vào mình, dùng lỗ mũi cọ da thịt trơn mềm tinh tế sau gáy cô sau đó khẽ cắn lỗ tai của cô, "Tại sao không gọi anh dậy?"

Cầm lấy bàn tay ở trên eo, cô choáng váng, một lúc lâu, thật vất vả mới tìm thấy được thanh âm của mình.

"Anh. . . . . . Mệt mỏi. . . . . ." Tối hôm qua con trai khóc tỉnh, vì để cho cô nghỉ ngơi, hắn đã chăm sóc suốt một đêm, sáng sớm , cô nhìn hắn ôm con trai ngủ thật say mới không nở gọi hắn dậy.

Irapa biết, cô đau lòng vì hắn.

Không tự chủ, hắn mỉm cười, vùi mặt vào cổ của cô.

Hắn thích xem cô ở trong phòng bếp ưu nhã di động, thích bộ dáng cô nghiêm túc lại chuyên tâm nấu nướng.

Cô lúc đó nhìn giống như đang khiêu vũ, nhe nhàng lưu loát, không khí tràn đầy sung sướng. Có cô ở phòng bếp, luôn rực rỡ những sắc màu ấm áp lại vui vẻ. Cô thưởng thức thức ăn, bộ dáng mút ngón tay vừa đáng yêu lạivừa hấp dẫn, càng thêm làm cho hắn động tâm. Yêu thương, ôm cô vào trong ngực, hắn hít một hơi thật sâu, để cho hương thơm trên người cô tràn đầy tim phổi hắn."Em thơm quá. . . . . ."

Cô bật cười, quay đầu lại nhìn hắn, "Thơm chính là bữa ăn sáng chứ?"

"Không." Hắn trả lời khẳng định, cúi đầu hôn cô, "Là em."

Ai, cô thật yêu người đàn ông này.

Ngay cả những sợi râu vừa mới mọc lên vào buổi sáng của hắn nhìn cũng thực đáng yêu.

Cô yêu bộ dáng hắn khi còn buồn ngủ, yêu thanh âm thô ráp đặc biệt của hắn, yêu mái tóc đen mỗi khi ẩm ướt sẽ quăn xoắn lên của hắn, yêu đôi mắt đen màu như sô cô la, yêu hàng mi thật dài, yêu mỗi vết chai trên bàn tay, những ngón tay linh hoạt lại có lực, yêu cả mùi vị mê người của hắn. . . . . .

Trên thân người đàn ông này mỗi một tấc, cô đều rất yêu, rất yêu, ngay cả đuôi lông mày khóe miệng hắn có chút vặn vẹo, cũng đều cảm thấy rất mê người.

Có lẽ, thật sự là người tình trong mắt là Tây Thi thôi. . . . . .

Lưu luyến , hắn kết thúc nụ hôn kia, liếm cánh môi đỏ thắm của cô, nói nhỏ: “Anh thích mùi vị dưa chuột ở trong miệng em."

Trong nháy mắt, trên mặt bay lên rặng mây đỏ.

"Oa, sáng sớm , có quá nóng bỏng không đó ?" Một mái đầu màu đen, từ ngoài cửa sổ nhô lên. Sơ Tĩnh lấy làm kinh hãi, vừa - xấu hổ vuốt ngực, nói: "Cảnh Niệm Đường, em làm gì đó, làm chị giật cả mình!"

"Mẹ gọi em tới để hỏi anh rể lấy bắp tươi ạ! Ai biết sẽ bắt gặp chị đang làm- chuyện tốt chứ!" Cảnh Niệm Đường từ ngoài cửa sổ đưa tay vào, nắm lấy giỏ trái cây trên kệ bếp có chứa những trái dâu tây đỏ tươi như những viêm hồng ngọc, vừa cười vừa nhét vào miệng, vẫn không quên cùng hắn phất phất tay, "Anh rể, chào buổi sáng nè!"

"Chào buổi sáng." Hắn nâng lên khóe miệng, giơ tay lên cùng tiểu tử có vẻ mặt cợt nhả chào hỏi.

Trời thu năm rồi, hắn vẫn còn đang làm đất tu sửa nhà cửa, thì chú Cảnh cũng đem miếng đất cách vách mua luôn, đem cả nhà cũng dời đến nơi này.

Người đàn ông kia nói, nơi này không gian tương đối lớn.

Mặc dù từ khi đó đến nay, cứ chốc lát thì có người lẻn qua , nhưng hắn phát hiện, thật ra thì hắn rất thích loại cảm giác bất cứ lúc nào cũng sẽ có người thoảng qua tới đánh rắm nói chuyện phiếm .

"Chuyện tốt gì chứ, em đừng ở đó nói hưu nói vượn!" Sơ Tĩnh mặt đỏ tới mang tai, nắm lấy giỏ trúc kín đáo đưa cho em trai, "Bắp ở dưới ruộng, tự em đi hái!"

"Em đâu biết bắp nào chín hay không!"

"Em cắn được là đã hái được!"

"Bắp non không, sao em biết được, chị có lương tâm hay không thế?"

"Cái tên ngu ngốc này, bắp non mới ngọt a, Irapa không hề sử dụng nông dược!"

"Được rồi được rồi, em biết rồi, chị nôn nóng muốn cùng anh rể nói chuyện yêu đương. Không sao, mặc dù chị không thương em, nhưng em rất yêu chị nha, vì hạnh phúc của chị, em trai như em sẽ tự lập tự mình cố gắng đi hái bắp, sẽ không tự tìm mất mặt ở bên này làm kỳ đà cản mũi, làm trở ngại chị cùng anh rể làm vận động buổi sáng đâu!"

"Cảnh, Niệm, Đường!"

Sơ Tĩnh xấu hổ không dứt, không nhịn được muốn cầm cái xẻng gõ đầu hắn, cô mới giơ tay lên mà thôi, em trai đã lỉnh đi mất, lại còn hô to gọi nhỏ ầm lên.

"Ai nha, có người thẹn quá thành giận á! Thật là khủng khiếp a! Anh rể cứu mạng a, em rất sợ hãi!"

Thằng nhóc này thật sự cần ăn đòn mà, cô đang muốn tiến lên, không nghĩ tới Irapa thật đúng là nắm ở hông của cô.

"Irapa, anh buông em ra a, lần này em nhất định phải cầm xà phòng tẩy miệng của nó!"

Thế nhưng hắn lại bật cười, "Thôi, em đừng tìm cậu ấy so đo."

Cô vừa xấu hổ, lại không có chút biện pháp với cậu em nghịch ngợm vừa chạy vừa hét kia, chỉ có thể nhìn hắn cười chạy vào ruộng.

"Ghét, sao anh lại giúp đỡ nó thế?" Cô xoay người, chỉ chỉ vào lồng ngực của hắn oán trách.

Hắn sờ sờ cằm, nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó nhìn cô, thản nhiên nói: "Có thể là bởi vì, anh thật sự suy nghĩ là muốn cùng em làm vận động buổi sáng thôi."

Sơ Tĩnh sững sờ, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt càng thêm nhanh chóng đỏ bừng. Cô là vừa thẹn thùng vừa lúng túng, bộ dáng há hốc mồm cứng lưỡi đáng yêu, đến mức làm cho hắn bật cười, không khỏi đưa tay lôi cô vào trong lòng hôn.

Kể từ trong cuộc sống của hắn có cô, hắn không bao giờ có cảm giác cô đơn nữa.

Đã từng, hắn cho là mình sẽ ở trong gian nhà âm u đó, tuổi già cô đơn cả đời.

Nhưng, hắn gặp cô.

Cô gái nhỏ này, đã làm cho hắn lần nữa tìm về tin tưởng, học được thế nào là yêu một người, trả lại cho hắn một mái nhà ấm áp.

Đến nay, hắn vẫn không thể nào tin nổi, tình yêu sẽ phủ xuống trên người của hắn.

" Anh yêu em. . . . . ." Hắn hôn cô thì thầm.

Cô đỏ mặt, thẹn thùng nhìn hắn mỉm cười, "Em yêu anh."

Ngưng mắt nhìn đáng yêu cô gái này, hắn tràn ra một nụ cười thật lòng.

Ở trong núi cao, trời đất khắp nơi đều là tuyết, giống như sống ở thế giới khác.

Hắn đã không thể nào tưởng tượng nổi, những ngày không có cô, hắn biết, cho dù xảy ra chuyện gì, hắn cũng sẽ thề bảo vệ kỳ tích này. . . . . .

Những chùm dây leo xanh biếc, trên giàn đón gió mở rộng, bọ rùa ở ruộng hoang đang bay múa. Cả vùng đất đắm chìm trong ánh mặt trời, Kaka chậm rãi tỉnh lại. Ngoài cửa sổ, chim hót hoa thơm. Ăn uống no đủ, vùi ở bên cạnh bàn ăn điểm tâm, nhìn một đôi đang nhiệt tình ôm nhau, không khỏi nằm sấp trên thảm lông của mình, ngồi xuống.

Nhìn trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ, nó há mồm đánh một cái ngáp thật to, lộ ra hàm răng bén nhọn cùng chiếc lưỡi dài.

Nó thích chỗ này, thật ấm áp.

Mặc dù côn trùng nhiều hơn một chút, nhưng thật ấm áp.

Ở trong nắng sớm, nhắm nghiền hai mắt, Kaka vùi ở mái nhà nay đã trở nên quen thuộc, an lòng lạ thường.

Ở bên trong không khí tươi mát ngọt ngào này, chỉ có tình yêu, tràn đầy.

Không bao giờ tiêu tan. . . . . .

Hoàn


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.