Anh Chỉ Cần Em

Chương 30: Chương 30: Tiếng Biển Khóc




CHƯƠNG 30 : TIẾNG BIỂN KHÓC

Hãy nghe,

Tiếng biển khóc Biển có lẽ quá đa tình

Khóc thảm đến khi trời sáng.

Nghe biển(Trương Nghệ Muội)

Liêu Duy Tín cúp máy, có chút lo hơi nhíu mày lại.

“Sao thế, không liên lạc được à?” Bên cạnh vang lên giọng nói quen thuộc, anh ngẩng đầu nhìn bố nừáh: “Gọi được rồi, rửumg không nghe thấy Ký Minh nói gì. Chắc do tiếng pháo hoa lớn quá, cũng có thể do nhiều người gọi nên tín hiệu không tốt”.

Bố Liêu Duy Tín ngồi xuống cạnh anh.

Đến tận tối hai mưoi chín, đứa con này mới về đến nhà. Gia đình ba người bận bịu chuẩn bị đón Tết, rồi lại lên xe về quê ngoại, đến giờ vẫn chưa có cơ hội nói chuyện với nhau.

Trong cách ứng xử với bố mẹ, Liêu Duy Tín chững chạc hơn Bạch Ký Minh rất nhiều, anh không vì bố mẹ đã sớm biết khuynh hướng đồng tính của mình mà thiếu cảnh giác. Đừng quên rằng, ngay cả tình yêu nam nữ bình thường nhất cũng khó qua được cửa ải bố mẹ. Ngay từ đầu, Liêu Duy Tín đã thẳng thắn nói bố mẹ biết Bạch Ký Minh có ý nghĩa như thế nào với anh. Sau đó anh liên tục gửi ảnh và gọi điện kể về cậu. Mồi lần nói chuyện điện thoại với bố mẹ, chủ đề phần lớn

chính là Bạch Ký Minh. Đương nhiên anh kể hết tất tật những điểm tốt của người yêu, nào là dịu dàng, tâm lý, đáng yêu, hiểu chuyện, chăm chỉ, còn nấu ăn rất ngon nữa. Đến nỗi mẹ anh phải nói đùa: “Con à, con bắt nhầm một vị thiên sứ nào đó rồi hả?”. Anh liền giả bộ rất xúc động: “Mẹ không biết đó thôi, khó khăn lắm con mới thuyết phục được thiên sứ bằng lòng ở lại đấy”.

Vì thế, bố mẹ anh không chút xa lạ về Bạch Ký Minh, từ ngoại hình cho đến tính cách. Thậm chí họ biết cả món ăn cậu thích nhất, bộ phim cậu mê nhất, biết cậu ghét mấy chỗ ồn ào và những cuộc xã giao tiệc tùng. Liêu Duy Tín hiểu rõ, muốn một người cố chấp lầm lì như Bạch Ký Minh đi tìm hiểu bố mẹ anh, còn khó hơn lên trời. Thế nên phải để bố mẹ anh tìm hiểu về Bạch Ký Minh, sau này gặp mặt dễ hòa đồng hơn, vậy mới không đem đến một chút tổn thương nào cho người yêu nhạy cảm và kiêu ngạo của anh.

Bố mẹ anh cũng nhận ra, con trai mình vô cùng quan tâm Bạch Ký Minh.

Họ đương nhiên nóng lòng muốn gặp nửa kia của con mình, nhưng lại sợ Bạch Ký Minh chưa chuẩn bị tinh thần, vì thế mới không chủ động mời cậu về chơi. Nào ngờ, con trai mình lại đi trước một bước, đến ra mắt bố mẹ cậu rồi.

về chuyện này, bố Liêu Duy Tín cảm thấy khó hiểu. Ông hỏi anh: “Con không phải là người nông nổi như thế, chuyện lần này hình như có chút đường đột”. Liêu Duy Tín không muốn nói cho bố biết rằng đó là chủ ý của Bạch Ký Minh, chỉ nói: “Là do con suy nghĩ chưa thấu đáo, có chút nóng vội”.

Bố anh nói đùa: “Chẳng nhẽ đàn ông khi yêu, thực sự IQ bằng không sao?”.

Liêu Duy Tín trả lời: “Bố là người từng trải, lẽ nào lại không biết sao?”.

Hai bố con nhìn nhau cười.

“Thế tình hình bây giờ sao? Nắm chắc trong tay rồi chứ?” Bố anh rất tin tưởng vào năng lực của con trai.

“Có thể nói là như vậy. Con nghĩ là có vài chuyện, cứ để thời gian trả lời thì tốt hơn.” Liêu Duy Tín mỉm cười, anh rất có niềm tin, chỉ cần người yêu nhỏ bé chịu ngoan ngoãn nghe lời anh là được.

Thái độ của Bạch Ký Minh cũng không biết có được coi là tuân thủ lời hứa với Liêu Duy Tín hay không. Tóm lại, vào lúc nhẽ ra phải cùng gia đình vui vẻ quây quần bên bàn ăn sủi cảo đón Tất Niên, thì cậu lại nằm một mình trên giường, mở mắt trừng trừng.

Bạch Ký Minh không bật đèn, bầu trời đêm đen pháo hoa rực rỡ hắt vào khung cửa sổ lúc tối lúc sáng. Tiếng pháo nổ liên hồi thỉnh thoảng đứt quãng vang lên không ngừng. Bạch Ký Minh cảm thấy lạnh lẽo và cô độc đến khó tả, chỉ có sự trống rỗng vô hạn, cậu muốn ngay lập tức được lao vào vòng tay Liêu Duy Tín, được anh ghì chặt vào lòng… Đúng, sự thật là cậu nhớ anh, nhớ anh vô cùng, trái tim đang đau đớn như thể bị nghẹt thở đã lâu, chỉ muốn vỡ ra.

Cũng không biết bao lâu sau, bên ngoài dần dần yên tĩnh trở lại, Bạch Ký Minh nghe rõ tiếng tra khóa mở cửa – bố mẹ cậu đã về.

Mẹ cậu hoàn toàn không ngờ rằng đứa con ngoan ngoãn của mình lại có hành động như vậy, không chào hỏi ai, tự ý bỏ về nhà trước. Lúc ăn cơm, không tìm thấy người đâu, bố mẹ cậu đã rất xấu hổ khi họ hàng hỏi thăm. Trước nay mỗi khi nói về Bạch Ký Minh, bà luôn rất tự hào. Bạch Ký Minh là cháu đích tôn của họ Bạch, hơn nữa chuyện gì cũng thuận buồm xuôi gió, công việc cũng tự mình xin, không phải mất tiền, không phải nhờ cậy người quen mà vẫn đàng hoàng trở thành viên chức nhà nước. Xảy ra chuyện như này thật khó tin.

Mấy chị em dâu ngồi với nhau, không tránh khỏi nói này nói nọ. Mà lần này mẹ Bạch Ký Minh thấp thỏm lo lắng, chỉ sợ bọn họ hỏi chuyện Bạch Ký Minh có bạn gái hay chưa. Nhưng điều đấy không thể tránh khỏi. Bà cảm thấy chột dạ, như thể có bí mật không thể để người khác biết, cố gắng giấu giếm nhưng rồi sớm

muộn gì cũng bại lộ. Thái độ kinh hoàng, khinh thường chế nhạo có thể thấy trước của bọn họ làm bà muốn phát điên.

Nhưng con trai bà không hề thông cảm cho nỗi khổ của bố mẹ, vào lúc này mà còn gây thêm rắc rối. Tùy tiện bỏ đi không nói, mặc kệ mọi người không thèm quan tâm. Nó chạy về nhà làm gì? Còn phải hỏi sao? Trừ cái thằng Liêu Duy Tín

ra, trong lòng nó còn có ai nữa? Những người anh em họ hàng mặc dù không nói gì nhiều, nhưng ánh mắt hoài nghi khó hiểu của họ như con dao đâm vào tim bà,

khiến bà như ngồi trên đống lửa.

Sắc mặt của mẹ Bạch Ký Minh rất tệ, sự kìm nén mấy hôm nay cuối cùng đến giới hạn. Bà bất chấp sự ngăn cản của chồng, lao đến trước giường của Bạch Ký Minh: “Con giở trò gì đây? Càng lớn càng đổ đốn! Lớn từng này rồi sao không biết điều một chút?! Cả đại gia đình thiếu mỗi mình con, muốn đi cũng phải nói một câu chứ? Con hai mươi mấy tuổi rồi, còn tưởng mình là trẻ con sao? Lúc bé cũng không thấy con ngang bướng như thế? Làm thầy giáo mấy năm nên tính khí thay đổi rồi hả? Không ai bảo được con nữa có phải không?!…”.

Bố cậu hết nhìn vợ lại nhìn con, khó xử chỉ biết thở dài. Từ lúc mẹ cậu bước vào, cậu đã ngồi dậy, sau đó đứng yên giữa phòng. Cậu cúi gằm mặt xuống đất, không ai nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt Bạch Ký Minh, cậu lặng im nghe mẹ mình trách mắng.

Mẹ cậu xả một tràng, trong lòng dễ chịu hơn một chút, đang định nói tiếp thì Bạch Ký Minh ngấng đầu nói: “Mẹ, con muốn đi Đường Sơn”.

Câu nói đó như nhát búa khiến bố mẹ cậu hoàn toàn chết lặng người. Mẹ cậu tức đến nỗi không thở ra hơi, cơn giận bùng lên đỉnh đầu, mặt mày đỏ ửng, ngón

tay run run chỉ vào cậu: “Con… con nói cái gì?”.

Bạch Ký Minh cắn răng, cao giọng nói dứt khoát: “Con muốn đi Đường Sơn, ngày mai sẽ lên đường”.

“Con điên rồi à? Hả? Có vấn đề à? Không có thằng Liêu

Duy Tín thì con không sống nổi nữa phải không?!” Mẹ cậu gầm lên: “Người ta vừa rời đi là con đã phải theo sau. Không biết nhục à? Hai thằng con trai ôm ôm ấp ấp, không thấy kinh tởm hay sao?! Con tự trọng một chút có được không? Con không biết xấu hổ nhưng mẹ thì có đấy!…”.

“Thôi đi!” Bố cậu lên tiếng cắt đứt những lời nói hàm hồ của vợ, ông buồn rầu nhìn con trai. Mẹ cậu ngậm miệng lại, phát hiện ra gương mặt con trai đã biến sắc, trắng bệch không còn chút máu, đôi mắt toát ra sự kinh ngạc và đau thương, mẹ cậu nhìn mà xót xa, ngay lập tức thấy hối hận.

Đầu cậu ong ong dường như không nghe thấy gì cả, chẳng hiểu tại sao trước mắt lại hiện ra bóng dáng của Liêu Duy Tín: “Không được cãi nhau với bo mẹ, nhớ phải ngoan… Cậu cắn chặt môi, hít một hơi thật sâu, chậm rãi thả lỏng nắm tay. “Bố, con… con ra ngoài đi dạo…”, cậu cảm thấy môi mình động đậy, hình như đã nói ra câu đó, mà hình như chưa nói gì. Nhưng cậu không thể chịu đựng thêm được nữa, đầu óc cậu có thể vỡ tung bất cứ lúc nào.

Bạch Ký Minh ra sức khống chế bản thân, nhưng cơ thể vẫn không ngừng run rẩy. Cậu bước tới thềm cửa, đi giày, lấy áo khoác, mở cửa bước ra ngoài.

Mẹ cậu mở miệng định gọi lại, nhưng rốt cuộc không bật ra thành tiếng. Bà hoang mang quay sang nhìn chồng, chỉ bắt gặp một khuôn mặt chán nản buồn rầu.

Bạch Ký Minh chạy một mạch như điên trên đường, thậm chí áo khoác cũng không kéo khóa, để mặc gió tuyết lùa vào ***g ngực, lạnh thấu xương.

Con đường này không thể quen thuộc hơn, chưa đầy năm phút đã đến cuối đường. Đêm đen và những bông tuyết giăng khắp chốn đã che phủ hoàn toàn

đường chân trời. Biển đen thăm thẳm, u ám và nặng nề như mực, gió rất mạnh, thổi bay những bọt sóng trắng xóa, làm chúng đập ào ào vào vách đá.

Bạch Ký Minh không nhìn thấy con đường dưới chân, cậu cũng chẳng để ý đến nó. Sự phẫn uất đè chặt trong lòng đang muốn trào ra ngoài, ***g ngực cậu tưởng như sắp sửa vỡ tung.

Cậu đứng trên lớp băng, đối mặt với biển cả vô bờ bến hét điên cuồng: “Liêu

Duy Tín – em yêu anh! Em yêu anh! Em yêu anh! Em yêu anh!…”.

Càng nói giọng cậu càng nhỏ, cuối cùng chỉ còn là tiếng nghẹn ngào sâu trong cổ họng. Nước mắt không kiềm chế được cứ thế rơi, Bạch Ký Minh quỳ xuống mặt băng, lạnh giá, u tối, cô đơn và bi thương đan vào nhau thành một tấm lưới dày đặc, cuốn chặt lấy cậu.

Không có lối thoát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.