Anh Chỉ Là Của Riêng Em Thôi Nhé!

Chương 28: Chương 28




Dạo chơi đến khoảng tầm mười hai giờ khuya, chúng tôi dắt tay nhau về phòng ngủ. “Anh muốn tắm trước không?” “Hay mình tắm chung đi!” “Không được ahhh!!” “Sao vậy, tắm chung tiết kiệm nước, tốt cho thế giới mà!”.Lý do hết sức thuyết phục đó khiến tôi không biết nên trả lời thế ngoài bưng cái mặt đỏ bừng của mình ra. Anh phì cười, rồi bước vào tắm trước. Sau vài phút, anh bước ra, khoác trên người cái khoác trắng của khách sạn, để lộ một tí phần cơ thể phía trên. Tôi cúi đầu lao vào nhà tắm sợ mình không kìm chế được thú tính trong bản thân. “Khoan đã!’’-Anh kéo tay tôi lại – “Xong rồi em thay cái này nha!”. Tôi gật đầu lia lịa, nhận món đồ rồi đóng sầm cửa lại. Đến khi mở bộ đồ ra xem thì, ủa, đây là áo sơ mi của anh mà? Theo như yêu cầu của anh, tôi mặc nó vào sau khi tắm xong, bước ra với cái áo sơ mi trắng mỏng rộng phùng phình. “Anh này, nó to quá!”. Anh nhìn tôi thật lâu, vẻ mặt từ ngạc nhiên, rồi chuyển sang hài lòng, bước sát lại tôi, đè tôi vào góc tường, bảo “Đúng như anh nghĩ, em thật sự, khiến anh chẳng thể nào kìm lòng nỗi.” Nói rồi, anh cưỡng hôn tôi, bế tôi lên giường.

Một tay anh vặn đèn ngủ phòng tối lại tí, một tay còn lại đang nâng niu cơ thể tôi, môi anh vẫn đang hòa vào môi tôi. “Anh...anh này...”. Tôi, thật sự không biết làm thế nào, vì tôi chưa hoàn toàn chuẩn bị cho chuyện trọng đại này. “Em đừng lo, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi!”. Câu nói đầy chắc chắn ấy của anh khiến tôi cảm thấy yên tâm hơn. Anh chuyển dần xuống ngực tôi, cởi từng nút áo ra và đặt môi lên từng vị trí ấy. Người tôi như giật run lên khi anh chạm vào, tim tôi thì như đang đứng hình, lâu lâu lại thót lên một cái thật mạnh. “Anh vào nhé...” “...Dạ...” “Đừng sợ, chỉ đau một chút thôi.”. Tôi mắt tịt mắt lại, răng cắn môi, lấy hai tay che kín cả mặt.Đúng thật, cái cảm giác khi đó, đau thật, đau lắm, như có cái gì đó cắt vào xương vào thịt mình, dây thần kinh thì cứ giật lên, nước mắt cũng muốn tuôn dù đã cố gắng kìm chế. Anh nhẹ nhàng lấy hai tay đang che giấu khuôn mặt đang đỏ bừng pha chút lo lắng của tôi, bảo “Này, sao thiên thần của anh lại che mặt lại vậy? Anh muốn biết, khuôn mặt của em lúc này thú vị thế nào.”. Anh ta đúng là tên biến thái. Hai tay anh nắm chặt lấy hai tay tôi, tiếp tục công việc của mình.“Em không sao chứ? Nếu như không chịu nổi, thì anh sẽ dừng lại.” “Ah, không...không đâu...Em ổn mà!” “Nói chứ, anh cũng chả dừng lại được đâu!”. “Đồ đáng ghét!”, tôi thốt lên khi anh cười đầy nham hiểm. Thế rồi, chúng tôi hòa quyện hai cơ thể vào nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.