Anh Chỉ Là Một

Chương 15: Chương 15: Rời đi




Edit: Quanh

Beta: Nhược Vy

Tối hôm đó cũng không khác gì với những buổi tối khác.

Bầu trời đổ mưa nhỏ, giống hệt như đêm anh xuất hiện trước cửa nhà cô.

Giang Tỉnh Tỉnh đứng ngoài cửa văn phòng Giang Trí, dựa lưng vào vách tường, cố tiêu hóa những lời anh ấy vừa nói...

"Em đúng là đồ ngốc, em cho anh ta ở nhà mình, chẳng lẽ không biết gia thế của anh ta sao?"

"Anh ta nói gì em cũng tin, sao em dễ lừa thế?"

"Nhà họ Thương chỉ có một người con trai duy nhất, chính là Thương Giới, không hề có người anh trai nào cấm đoán cậu ta hết, tất cả đều là tự biên tự diễn gạt em!"

"Loại công tử giàu có này, chán ngấy những trò ăn chơi xa đọa, cậu ta muốn ra ngoài trải nghiệm cuộc đời, vậy nên mới dụ dỗ em, chẳng lẽ em thực sự nghĩ cậu ta thích em?"

"Cậu ta có bệnh tâm thần, lỡ như... lỡ như cậu ta làm gì em thì sao! Em có nghĩ tới hậu quả không!"

...

Giang Trí quan tâm quá hóa loạn, tức giận tới nỗi nói ra rất nhiều lời khó nghe, Giang Tỉnh Tỉnh chỉ thấy lỗ tai ù ù, cảm giác hoa mắt chóng mặt, chẳng thể nghe rõ gì.

Tuy cô từng hoài nghi anh, nhưng nhiều ngày trôi qua, sự hoài nghi cũng dần tiêu tan, về chuyện của anh trai, anh nói rất chân thành tha thiết, khó có thể tin được là anh bịa ra.

Giang Tỉnh Tỉnh cứ tin tưởng anh như thế.

Đi tới cửa sổ trên tầng, khung cửa sổ đã vô cùng cũ nát, lớp kính đã tích một tầng bụi dày, mưa phùn rơi lất phất, cũng chỉ có vài ô cửa sổ còn lắp kính, đủ để thấy tòa nhà này đã cũ lắm rồi.

Nhìn xuyên qua cửa sổ, dưới tầng là một vườn hoa rộng, có chiếc bàn đu dây đã cũ, một người đàn ông đang ngồi ở đó, anh ta không quan tâm mưa làm ướt áo, một mình một người ngồi trên bàn đu dây.

Cót két, cót két.

Bàn đu dây phát ra tiếng kêu cũ kĩ.

Bóng dáng cô độc của anh khiến Giang Tỉnh Tỉnh đau lòng, cô không muốn để ý tới anh, tức giận vì anh giấu diếm cô. Nhưng lại không chịu nổi dáng vẻ đáng thương của anh, liều mạng chạy xuống tầng, túm lấy anh.

Thương Giới ngẩng đầu nhìn cô, dưới chiếc ô đen, hốc mắt cô gái ẩm ướt, sắc mặt đỏ bừng, hiển nhiên là cảm xúc không ổn định, lúc này còn chưa hồi phục.

"Vừa nãy tôi bắt chước có giống không?"

Giang Tỉnh Tỉnh hiểu anh đang nói cái gì, buồn bã nói: "Sao tôi biết được, tôi cũng chưa gặp nhân cách thứ nhất của anh."

"Để tôi đoán xem, chắc là anh trai cô vừa nói một đống điều không tốt về tôi."

Giang Tỉnh Tỉnh ngồi bên cạnh anh: "Anh ấy còn mắng tôi một trận."

"Nếu tôi nói, mỗi lời tôi nói đều là thật, cô có tin không?"

Giang Tỉnh Tỉnh cúi đầu nhìn giày da dưới chân, rầu rĩ nói: "Tôi tin."

Thương Giới ngước đôi mắt đen, nhìn về phía cô: "Thật không?"

"Bác sĩ trên TV nói anh có bệnh, giờ anh...không phải là anh của trước kia, tôi cũng không biết nhiều về loại bệnh này, nhưng tôi tin anh, vì anh không diễn trước mặt tôi."

Mười tuổi cô đã bắt đầu diễn kịch, sắm đủ loại vai diễn, biết rõ một người khi diễn sẽ như thế nào, tất nhiên là cô tin Thương Giới, tin mỗi một câu nói của anh, rằng anh không lừa dối cô.

"Cho nên đây là nhân cách thứ hai của anh?" Cô hỏi: "Nhân cách thứ nhất là anh trai anh?"

Thương Giới gật đầu.

Như vậy đã rõ ràng, Thương Giới nói anh trai của anh bắt nhốt anh, không phải là thực sự bắt nhốt, mà là chữa bệnh hoặc là sử dụng thuốc, ức chế không cho anh xuất hiện. Hai người với hai cá tính hoàn toàn bất đồng, lần này anh trốn đi, chính là muốn tránh né mọi thứ liên quan tới cuộc sống của nhân cách thứ nhất.

"Giờ chắc là họ đang tới rồi." Thương Giới nói với Giang Tỉnh Tỉnh, "Nếu trở về, Lawrence chết tiệt kia sẽ bắt tôi uống thuốc."

"Nếu uống thuốc, anh sẽ... không còn là anh nữa?"

"Đúng thế."

Cho nên lúc ra mặt đuổi Tần Hoài đi, anh cũng đã chuẩn bị tinh thần để quay về.

Vành mắt Giang Tỉnh Tỉnh đỏ lên.

"Sao anh phải làm vậy, không phải... không phải tôi đã bảo anh trốn đi rồi sao?

Thương Giới nhìn cô, con ngươi có sự đau đớn và bất lực, "Trong tình huống này, không thằng đàn ông nào có thể nhịn được."

"Đâu tới nỗi..."

Giang Tỉnh Tỉnh còn chưa dứt lời, đã thấy có vài chiếc xe màu đen đi vào nhà hát, đèn xe màu vàng lóa mắt, khiến đôi mắt cô đau đớn.

Tới cũng thật nhanh!

Xe đỗ trước mặt hai người, có mấy người mặc vest đi xuống, bên trong còn có bác sĩ riêng của Thương Giới, Lawrence tóc vàng mắt xanh.

"Tôi đi đây."

Thương Giới đứng lên, thuận tay phủi mưa bụi trên áo Giang Tỉnh Tỉnh, dịu dàng nhìn cô, "Nhớ nói với anh tôi, chuyện thành danh của cô, với anh ta mà nói, chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, anh ta sẽ giúp cô."

Giờ phút này, sao Giang Tỉnh Tỉnh còn quan tâm tới chuyện nổi tiếng hay không, cô nắm chặt tay Thương Giới, muốn nói rất nhiều thứ, nhưng toàn bộ đều nghẹn nơi cổ họng, cuối cùng lại hóa thành vài chữ.

"Có thể...có thể đừng đi không."

Ánh mắt bất lực và sợ hãi của cô đâm sâu vào trái tim Thương Giới, trước kia anh đã trải qua không ít chuyện, nhưng trái tim chưa bao giờ đau thế này.

Anh đột nhiên nắm tay Giang Tỉnh Tỉnh, kéo cô vào ngực mình, ôm lấy cô, nhìn về phía Lawrence, trầm giọng nói: "Tôi mang cô ấy về được không, chỉ mình cô ấy thôi, đời này tôi chỉ cần cô ấy."

Đôi mắt xanh của Lawrence không có chút gợn sóng, vẫn lễ phép mỉm cười, "Thiếu gia, cậu không biết rồi, vị tiểu thư này không phải đồ vật của cậu, tôi tin nếu đại thiếu gia tỉnh lại, cũng không chấp nhận chuyện này."

Ngón áp út của Thương Giới lại bắt đầu cong lên, anh cúi đầu, mạnh mẽ hôn lên trán Giang Tỉnh Tỉnh, chạm vào tai cô, nói đủ để mình cô nghe thấy, "Tôi đi rồi, nhưng vẫn có cơ hội trở về, chờ tôi."

Anh nói xong liền buông cô ra, xoay người lên chiếc xe đen có rèm che, tuyệt nhiên không quay đầu nhìn cô lấy một lần.

...

Mấy chiếc xe đen có rèm che biến mất nơi ngã tư cuối đường, khi anh tới là lúc bầu trời đang mưa, lúc rời đi, cũng giống hệt tối hôm đó, giống hệt như bao ngày bình thường khác.

Kết quả vẫn chỉ có mình cô cô độc.

Giang Tỉnh Tỉnh thở dài một tiếng, xoay người về phòng.

Cô và hai chị em Minh Cẩn, Minh Giác có tình cảm rất tốt, hai người kia vẫn luôn ở sau cửa nhìn trộm mọi chuyện bên ngoài, cho tới khi Giang Tỉnh Tỉnh tiến vào, họ lại vội vàng quay về làm việc, giả bộ như không thấy gì.

Giang Tỉnh Tỉnh xách túi lên, "Em về trước đây, trong khoảng thời gian này, chắc là Tần Hoài sẽ không tới gây phiền toái nữa."

"Được."

Bởi vì cùng chung chí hướng, nhiều năm gắn bó làm bạn, Minh Cẩn là bạn thân nhất của Giang Tỉnh Tỉnh. Cô ấy liếc mắt một cái là nhìn thấu mất mát trong lòng Giang Tỉnh Tỉnh, sợ tối nay cô đau lòng nên chủ động tới nhà cô ngủ, nói chuyện cùng cô.

Giang Tỉnh Tỉnh tắm rửa xong, ra khỏi phòng tắm, Minh Cẩn mặc bộ đồ ngủ hình chú gấu đen, đang đi quanh phòng cô.

"Đúng là nhà có đàn ông, nhìn xem, dao cạo râu, thuốc lá, còn có cả quần đùi nam." Minh Cẩn đi tới ban công, "Còn chiếc quần lót này, chắc là size lớn nhất."

Giang Tỉnh Tỉnh vội tới ban công, lấy lại mấy bộ quần áo của Thương Giới, nhét hết vào ngăn tủ, rồi lại vào phòng tắm lấy dao cạo râu, sữa rửa mặt dành cho nam, muốn ném tất cả vào thùng rác.

"Ôi chao, đừng mà." Minh Cẩn vội ngăn cản, "Mấy cái này vẫn còn nhiều, để Lục Vô Khuyết dùng tiếp cũng không sao."

"Lục Vô Khuyết cũng dùng lại đồ của người khác?" Giang Tỉnh Tỉnh không quan tâm Minh Cẩn đang tiếc nuối, lấy tất cả đồ đạc còn lại của anh ném vào thùng rác, thậm chí chiếc gối ôm ngày thường anh thích nhất, cô cũng vứt đi.

Minh Cẩn nhìn Giang Tỉnh Tỉnh: "Ôi, đứa ngốc này, chẳng lẽ em thích tổng giám đốc Thương?"

"Không có!" Giang Tỉnh Tỉnh vứt hết đồ vào túi, ném ra ngoài cửa, buồn bực nói: "Chị đừng có đoán mò, chỉ là do em chưa quen, em tự hiểu được."

Minh Cẩn bất đắc dĩ lắc đầu, "Đây xem như là một lần kỳ ngộ đi, Thương Giới của tập đoàn Thương thị là ai, là người đàn ông mà hơn nửa phụ nữ thành phố Giang này muốn cưới làm chồng! Vậy mà em lại giấu anh ta ở nhà trong một khoảng thời gian dài như vậy, cũng thật khó tin."

"Người mà chị nói không phải Thương Giới em biết." Giang Tỉnh Tỉnh buộc tóc đuôi ngựa, bắt đầu lột ga trải giường, chỉ cần thứ gì có mùi hương của anh, cô phải thay đổi toàn bộ.

"Thương Giới mà em biết là một người đàn ông bình thường." Giang Tỉnh Tỉnh ngẫm nghĩ, nói lại: "Không đúng, anh ta là một đứa trẻ to xác."

Sẽ cãi nhau với cô, tranh giành điều khiển TV với cô, hoặc là hai người ngồi trên sô pha đánh nhau, lần nào anh cũng bị cô đánh cho phải gào khóc xin tha...

Củi gạo mắm muối, khói lửa nhân gian.

Thật náo nhiệt.

Giang Tỉnh Tỉnh ngồi trên giường, vuốt ve ga trải giường mềm mại, nói; "Có thể là do em độc thân lâu quá, ở cạnh một người, không khỏi suy nghĩ vẩn vơ."

"Hy vọng là vậy." Minh Cẩn bất đắc dĩ nói, "Cách người đàn ông kia đối xử với em, chị thấy không phải là diễn, nhưng dù bây giờ anh ta thích em nhiều thế nào, nhưng nếu ngày mai tỉnh lại, quay về là Thương Giới trước kia, anh ta còn nhớ em hay không, vẫn chưa biết được. Chị đã đọc qua tài liệu, loại bệnh này có thể trị được, nếu bị khống chế bởi thuốc trong một thời gian dài, sẽ không bao giờ phát bệnh trở lại."

Cô ấy còn chưa nói xong, đã thấy vành mắt Giang Tỉnh Tỉnh đỏ hoe, "Ôi, con bé này, chị chỉ nói chút thôi, em... em khóc gì chứ."

Giang Tỉnh Tỉnh dùng ống tay áo lau nước mắt, quật cường nói: "Ai khóc, do mắt em ngứa thôi."

"Con bé này, chị nói cho em biết, em đừng có giả vờ giả vịt, đừng thích anh ta, người đàn ông đó khiến em vui vẻ, nhưng chúng ta không xứng với anh ta."

"Em không thích anh ấy." Giang Tỉnh Tỉnh giải thích, "Chỉ coi như bạn bè bình thường thôi, giống Lục Vô Khuyết vậy, nếu một ngày nào đó Lục Vô Khuyết đột nhiên biến mất, chị cũng sẽ hiểu thôi."

"Ôi, cậu ta biến mất, chị còn phải thắp hương cảm tạ ông trời đã tiêu diệt một mối họa ấy chứ." Minh Cẩn vừa nói, vừa lấy đồ ăn vặt trên bàn trà, ai ngờ lại thấy hai hộp bao cao su.

"Ôi mẹ ơi!" Cô ấy nhìn chiếc hộp màu đỏ kia, "Định làm gì đó, cẩu độc thân không chịu nổi kích thích nhường này."

Giang Tỉnh Tỉnh vội chạy tới, giấu vào ngăn tủ.

Minh Cẩn mờ ám nhìn cô, "Thảo nào lại tiếc nuối như vậy, hóa ra hai người đã sớm..."

"Không có!" Giang Tỉnh Tỉnh liều mạng giải thích, "Đêm đó anh ấy nói đùa thôi, chị không thấy hộp bao cao su vẫn chưa xé ra sao, tửu lượng anh ấy không tốt, uống hai ly đã say, đã làm gì đâu."

"Nghe có vẻ em còn rất tiếc nuối."

Không đợi Giang Tỉnh Tỉnh nói, Minh Cẩn đã trả lời giúp cô, "Đúng là đáng tiếc thật, nhìn body của anh ta đẹp thế, chắc chắn lúc làm sẽ rất nhiệt tình."

Giang Tỉnh Tỉnh: "Em chưa nghĩ tới chuyện này."

"Hai người đã ở chung được ba tháng, vậy mà vẫn trong sạch, chị bắt đầu hoài nghi lời bác sĩ nói, cái gì mà nghiện tình dục, chỉ là nói quá."

Giang Tỉnh Tỉnh không muốn thảo luận với Minh Cẩn về chuyện riêng của Thương Giới, chuyện này chỉ có cô và anh biết, mỗi tối khi cô đã ngủ, Thương Giới sẽ ở trong nhà vệ sinh rất lâu, cô có thể nghe thấy tiếng thở dốc rõ ràng của anh.

Tiếng thở này khiến trái tim cô rung động.

Tổng giám đốc Thương sẽ không biết được rằng, cô cũng là một người phụ nữ độc thân nhiều năm, sao có thể không có dục vọng đối với đàn ông trẻ tuổi.

Họ ở chung như đôi tình nhân, đôi khi anh hung hăng như tiểu chó săn, đôi khi lại rất dính người, nhưng dù tính cách anh có âm u khó dò thế nào, anh vẫn đối xử với cô rất tốt, chuyện này chưa bao giờ thay đổi.

Giang Tỉnh Tỉnh không chút nghi ngờ, nếu anh không rời đi, cô có thể rơi vào tay giặc bất cứ lúc nào.

Nhưng anh đi rồi, giống như cuối cùng cô vẫn phải tỉnh dậy khỏi giấc mộng đẹp nhất, cô cũng chỉ có thể lấy dũng khí đối mặt với cuộc sống, ngày mai sẽ là một ngày mới.

...

Mà sáng sớm hôm sau, Giang Tỉnh Tỉnh tỉnh lại, đối mặt với đôi mắt đen đang trừng lớn của Minh Cẩn, ái ngại nhìn cô.

Cô đề phòng, hỏi: "Làm... làm gì đấy."

"Chị nghĩ nên xuống lầu gọi xe taxi, trực tiếp đưa em tới cao ốc tập đoàn Thương thị."

"Để làm gì?"

Minh Cẩn ôm gối vào lồng ngực, "Đêm qua có ai đó ngủ rồi, ôm bà đây, cứ gọi anh Thương."

Cô ấy bắt chước giọng điệu của Giang Tỉnh Tỉnh: "Anh Thương, anh đừng đi. Ôi, anh Thương, cái gì em cũng cho anh, anh Thương, anh đừng có càn quấy..."

Giang Tỉnh Tỉnh đen mặt.

"Chị chưa gặp người phụ nữ nào phóng túng như em."

Giang Tỉnh Tỉnh:.....

"Còn đen tối hơn cả con mèo động dục dưới tầng."

"Đừng nói nữa."

"Chị nói này, dáng vẻ hôm qua của em giống hệt Lục Vô Khuyết, em phải xem lại bản thân mình đi, ban ngày là Giang Tỉnh Tỉnh nghiêm túc, ban đêm lại thèm muốn đàn ông."

Giang Tỉnh Tỉnh yên lặng lấy dao phay dưới gối.

Minh Cẩn im bặt, đành phải sửa miệng: "Chậc, ý của chị là, cuộc sống này cần phải tận hưởng thú vui trước mắt, mới khiến cho cuộc sống chốn hồng trần trở nên phong phú hơn..."

Cô ấy vừa nói vừa lắc lư ra khỏi phòng.

Con mẹ nó, thế mà lại giấu dao phay dưới gối, cô ấy bắt đầu đồng tình với Thương Giới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.