Anh Chỉ Muốn Nắm Tay Em Thôi

Chương 7: Chương 7




Tới chiều thứ Sáu, Sabrina phải thừa nhận có lẽ đã quá tự tin vào bản thân khi cho rằng có thể phớt lờ được Gavin.

Trong vòng tám giờ đồng hồ kể từ khi họ làm tình với nhau, cô vẫn không thể gạt hình ảnh anh ra khỏi đầu. Những suy nghĩ cứ luẩn quẩn trong từng góc tâm trí, rồi bất chợt hiện ra đúng vào những lúc không thích hợp. Hơn nữa, hiếm khi anh khuất khỏi tầm mắt cô, nếu có đi chăng nữa, cô vẫn nghe được chất giọng trầm trầm của anh đang trò chuyện với ông nội.

Tệ hơn, cô vẫn phảng phất thấy hơi của anh - của họ - vì cô không biết lẻn đi lúc nào để gột mùi hơi đó mà không làm ông thắc mắc sao cô lại phải tắm tới hai lần trong một ngày. Những mép khâu trên chiếc quần bò cứ cọ vào những vùng nhạy cảm mà lẽ ra phải có quần lót che đỡ, nhưng cô lại không tìm thấy mà cũng không muốn ở lại lâu trong kho thóc để tìm.

Sao cô có thể gần gũi với người chỉ quen có bốn ngày? Nỗi xấu hổ làm gò má cô nóng bừng. Cô đâu phải người như thế. Russell đã luôn là người duy nhất, mà cũng phải mất ba tháng yêu say đắm cô mới cùng anh làm chuyện này. Cũng may cô đã phát hiện ra cái duy nhất mà những anh chàng trước đó muốn có - bản sao đề thi của bố mẹ cô - trước khi đi xa hơn việc hôn và sờ soạng.

Có tiếng bước chân tiến lại gần - tiếng sột soạt nhè nhẹ của ông nội, theo sau là những bước chân quả quyết của Gavin. Sống lưng cô bật thẳng, mạch máu bắt đầu đập dồn. Cô muốn bỏ chạy, nhưng đời nào lại để Gavin Jarrod được sung sướng khi biết cô cảm thấy không thoải mái mỗi lúc có anh ta ở bên.

Ông nội bước vào căn bếp, phía sau là Gavin, “Cháu gái, ông đi đây chút”.

Cô trở nên lo lắng, “Ông đi đâu ạ? Thế bữa tối thì sao?”

“Ông ăn với hội chơi poker”.

“Nhưng ông có hay đi chơi tối thế này đâu, mà cháu chuẩn bị nướng bít-tết rồi”. Thực ra bít-tết thì có gì quan trọng. Chẳng qua cô không muốn ở nhà một mình với Gavin.

“Cứ để đó mai ông ăn. Horace có làm món thịt hươu hầm nổi tiếng đấy”.

“Sao ông không đưa Gavin đi cùng? Chắc anh ta muốn gặp hội chơi poker lắm đấy”.

“Ông dại gì dẫn cáo tới xơi gà. Có bao nhiêu cậu ta sẽ vơ hết mất, rồi mấy tay kia chẳng tha cho ông đâu. Thôi ông đi đây. Không cần thức đợi đâu nhé”. Ông vớ lấy mũ cùng áo choàng rồi đi thẳng ra cửa sau, bỏ lại Sabrina nhìn theo đầy chán nản.

Giờ thì sao?

Tống khứ Gavin đi chứ còn sao nữa. Cô chần chừ không quay lại nhìn anh cho tới khi chẳng còn cách nào nữa. Anh đứng tựa vào khung cửa, chân bắt chéo, tay khoanh trước ngực, nhìn cô. Đôi mắt sẫm màu với cái nhìn hau háu và đầy chăm chú như sói quét dọc người cô, khiến lưỡi cô cứng lại, điểm giữa hai chân nóng rát.

Cô nuốt khan, “Anh là tay chơi bài có hạng à?”

Anh nhún một bên vai đầy cơ bắp, “Lúc công việc bế tắc hoặc thời tiết không thuận lợi, bọn anh cũng có chơi bài để giết thời gian. Anh chơi cũng tạm ổn”.

Cô vừa chuyển chân, vừa tìm cách tống khứ anh, “Tối nay anh được nghỉ đấy. Về đi”.

“Người yêu không về theo thì anh về làm gì”.

Bụng cô sôi lên. Được. Anh ta có người yêu thì cô mừng. Cũng mong anh ta có ai khác để cô được yên. Nhưng cảm giác cháy cả ruột gan này lại giống như đang tức giận. Sao anh ta dám gần gũi cô, rồi vài giờ sau lại quay sang một cô gái khác trong khi mùi vị của cô vẫn còn bám trên người. Nhưng cô trông mong gì chứ? Chẳng phải những anh sinh viên hư hỏng ngày trước cũng giở thủ đoạn tương tự sao? Chúng tán tỉnh cô, ép cô uống bia dù cả hai đều chưa đủ tuổi, nhưng cuối cùng vẫn trở về với bạn gái khi không đòi hỏi được thứ chúng muốn.

“Chúc anh vui vẻ”, cô nói với nụ cười gượng gạo.

Gavin tiến lại gần, còn Sabrina giật lùi cho tới khi lưng đập vào thành bếp. Ánh mắt chăm chú của anh khiến chân cô bủn rủn, “Chúng ta sẽ vui vẻ. Em cần gì thì lấy rồi chúng ta đi”.

Cô chớp mắt ngỡ ngàng, nhưng khi hiểu ra, cô lại thấy hoảng sợ, “Chúng ta? Đi đâu?”

Anh chống hai tay lên mặt bếp ở hai bên hông cô, chặn đứng Sabrina lại, “Chúng ta ăn tối ở chỗ anh”.

“Ở chỗ anh”, cô lập bập nhắc lại, rồi lập tức chỉ muốn tự đá mình một cái vì tội ngớ ngẩn.

“Căn nhà của anh ở khu Jarrod Ridge ấy”.

Không đời nào. Cô khoanh tay, định vừa tránh cái bẫy đó, vừa tranh thủ đẩy anh ra xa thêm vài phân, “Tôi không tới chỗ anh đâu”.

“Vậy em muốn chúng ta bị bắt gặp trên giường khi ông bất chợt trở về à?”

Tim cô nhói lên. Lúc này cô mới nhận ra mình vừa quên cả thở. Cô run rẩy hít một hơi dài, thầm mong lượng ôxy sẽ giúp cô xóa đi cảm giác lâng lâng này, và làm máu chảy trong huyết quản chậm hơn một chút. Nhưng không được, “Sẽ không có chuyện đó đâu”.

Anh nhìn đồng hồ, để một chỗ vừa đủ để cô lọt ra ngoài, “Một tiếng nữa tôm hùm, măng tẩm bơ, cà-rốt phủ sốt phong đỏ và bánh sô-cô-la Đức sẽ tới nơi”.

Toàn đồ cô ưa thích. Cô ứa nước miếng, “Lại ông nội nói rồi”.

“Ông thích nói về em lắm”.

Cô hơi khép mình lại, “Xin lỗi vì bắt anh phải nghe mấy chuyện không đâu đó”.

“Anh không bỏ sót từ nào đâu, vì làm em vui thì anh cũng thấy vui lây”.

Trời ơi! Nghe những lời anh ta nói, lại với chất giọng trầm trầm đầy gợi cảm đó, cô chỉ muốn nuốt hết như đang trong cơn khát. Cũng may cô không phải kiểu người dễ bị lừa.

“Qua ăn tối đi, Sabrina. Nếu em có thể cưỡng lại được sức hút giữa hai chúng ta, anh sẽ chở em về nhà - mà không chạm vào người em một chút nào. Nhưng nếu em không làm được...”. Anh miết mu bàn tay trên cổ làm người cô run lên, “Cả đêm anh sẽ khám phá từng xăng-ti-mét trên cơ thể em. Đầu tiên là dùng tay. Sau là bằng miệng”.

Đầu gối cô chùng xuống. Cô phải vịn vào mặt bệ bếp, lắc đầu quầy quậy để xua đi những hình ảnh anh vừa gợi lên đang làm cô bủn rủn, “Tôi muốn một đêm yên tĩnh. Chỉ một mình thôi”.

Anh cười đầy quỷ quyệt, còn tim cô nảy lên như chiếc bánh rán trên vỉ nướng, “Không đâu. Anh không quên được mùi vị của em, cảm giác khi chạm vào làn da em. Buổi sáng nay chỉ là bữa tráng miệng. Anh muốn nữa, anh còn dám lấy cái xe ra cá là em cũng đang bị giằng xé như anh. Cả ngày hôm nay em cứ nhìn anh bằng ánh mắt đó, ruột gan anh bị cào xé hết rồi”.

Da của cô còn có thể nóng rát được hơn thế này không? Tim cô có đập nhanh hơn được thế này không? Cô có muốn vứt bỏ mọi cảnh giác để chớp lấy cơ hội anh đưa ra không? Không, không và không.

Thế rồi cảm giác hoảng hốt nhanh chóng tan biến, cô thấy bình tĩnh hơn. Ừ, tạm gọi là bình tĩnh nếu bỏ qua đôi chân đang run rẩy cùng một giọt mồ hôi lạnh ngắt đóng trên môi cô.

Tại sao cô không thể chấp nhận lời đề nghị này của anh? Tại sao cô không tận hưởng một mối quan hệ chóng vánh, tạm thời với Gavin? Anh là ứng cử viên sáng giá có thể giúp cô điều phối đám hoóc-môn đang tắc nghẽn trong cơ thể. Anh giàu có, quyền thế thậm chí còn kiêu ngạo - những đặc điểm này không bao giờ hấp dẫn nổi cô. Rồi lúc nào thực hiện xong di chúc của người cha, anh ta sẽ rời Aspen ngay tức khắc. Đâu phải đây là lần đầu cô yêu một người đang đếm ngược đến ngày được tự do. Nhất là khi chính cô cũng hiểu cảm giác khao khát được trốn thoát ấy mạnh mẽ thế nào. Nó vượt qua tất cả, kể cả lý trí.

Một chuyện tình. Bảy tháng yêu đương.

Sự phấn chấn gợn lên trong cô rồi lụi hẳn. Chuyện gần đây nhất - với Russell - đã khiến cô trả giá quá nhiều. Ngôi nhà. Gia đình. Bè bạn. Để rồi khi mất đứa con và tuyệt vọng tới cùng cực, cô chẳng còn ai để dựa vì Russell phải đóng quân ở nước ngoài. Nhưng đó là chuyện nhiều năm trước. Giờ cô chẳng còn là con bé mười tám tuổi ngây ngô nữa. Còn cả nhà, trừ ông nội, đều coi như cô đã chết rồi.

Cô phải mất gì? Chắc chắn không phải trái tim. Không phải với một anh như Gavin “nhà sở hữu cả nửa thung lũng” Jarrod này.

Việc anh ta đẹp trai hay thành thạo trong chuyện đó cũng chẳng phải gì to tát. Cô không thế - và sẽ không yêu anh ta. Nhất là trong kiếp này.

Cô chẳng biết gì về quan hệ không ràng buộc cả.

Nhưng cô có thể học kia mà. Cô có thể học bất kỳ thứ gì nếu làm vậy có thể giữ được nhà nghỉ và xóa đi sự khó chịu mà Gavin gây ra.

Nhưng ông nội không thể biết. Ông sẽ không đồng ý đâu.

“Để tôi lấy áo đã”.

Trong mắt anh lóe lên một tia đắc thắng; cô khựng lại, nhưng vội gạt nó đi. Cô sẽ không phạm sai lầm nữa.

***

Sabrina miết đôi bàn tay đẫm mồ hôi lên chiếc quần bò rồi nuốt khối nghẹn đang dâng lên trong cổ họng, “Nhà nghỉ Vân Sam Đen”, cô đọc từ chiếc biển gỗ được khắc rất đẹp mắt treo bên ngoài căn nhà, “Tất cả các khu nhà nghỉ của Jarrod Ridge đều được đặt tên theo cây cối à?”

“Phải”. Gavin vừa nói vừa lôi thẻ khóa từ trong túi ra.

Nếu không để ý chi tiết, căn nhà nhìn từ bên ngoài trông rất cũ kỹ - như cabin của một thợ mỏ với vách làm bằng gỗ tuyết tùng cùng mái lợp dốc. Mỗi thành tố của kiến trúc ngôi nhà cùng quang cảnh xung quanh đã dược thiết kế và tỉa tót theo một cách rất phức tạp, chỉ những người thừa thãi tiền mới dám dùng đến. Những khung cửa sổ ánh lên như kim cương trong ráng nắng chiều, trên lối đi và cả những bậc tam cấp không có lấy một dấu tuyết rơi của cả ngày hôm đó.

Gavin mở cửa, “Mời vào”.

Con nhện nói với con ruồi vậy đấy. Sabrina vừa bước lên thang, vừa run rẩy.

Cách duy nhất trấn áp được nỗi sợ hãi là đối mặt với nó.

Cô giật mình khi chợt thấy giọng nói của Russell vang lên trong đầu. Cô không muốn nghĩ tới anh vào lúc này, không muốn nghĩ đến nụ cười của anh, lòng dũng cảm hay bất kỳ điều gì liên quan khi trong cơ thể cô đã có một phần của người đàn ông khác, nhất là khi cô chuẩn bị làm vấy bẩn chân mình khi bước vào một mối quan hệ rẻ tiền, chớp nhoáng và vô nghĩa.

Ý muốn có thể quay người và bỏ chạy thúc vào ngực cô như một con ngựa đang tìm đường thoát, nhưng cô thu hết can đảm rồi bước qua ngưỡng cửa. Thật lạ, chen lẫn cảm giác xấu hổ là phấn khích.

Gavin bật công tắc, một chiếc đèn chùm làm từ sừng hươu với những bóng tròn tỏa ánh sáng dịu ra cả căn phòng rộng rãi có mái vòm cao, "Đưa áo anh cất cho".

Cô còn chưa kịp phản ứng, anh đã đứng ngay đằng sau, chờ giúp cô trút bỏ chiếc áo khoác. Cô miễn cưỡng cởi áo ra, vòng tay ôm quanh người, không phải vì lạnh, mà vì cảm thấy thiếu tự tin.

Treo áo của hai người vào tủ xong, anh tiến về phía bên kia căn phòng để nhóm đống củi chất trong chiếc lò sưởi đồ sộ, còn cô tranh thủ nhìn xung quanh. Căn nhà giống chỗ ở hơn là nơi tạm trú. Chỗ nào cũng thấy sàn gỗ cứng bóng lộn. Một bên gian phòng chữ nhật là khu bếp và nơi ăn uống, còn bên kia có một cặp ghế sô-pha màu đen bằng da thuộc chìa ra, vuông góc với lò sưởi. Tường hai bên lò làm bằng kính, để lộ khung cảnh núi non tuyệt đẹp ngả sang màu ráng chiều khi mặt trời đang lặn.

Màu chủ đạo của nội thất là đen. Những bức phác than chì nổi bật trên các mặt tường. Cô tiến lại gần một bức tả một cái hồ phủ băng rồi nhìn chữ ký của họa sĩ - một người cô đã biết tên tuổi nhờ những lần thăm thú phòng tranh ở trung tâm thương mại Aspen. Là tranh gốc. Nghĩa là nó cực kỳ đắt và còn xa mới nằm trong túi tiền của cô.

Cô từ từ quay lại. Trên bệ lò là những chiếc bình bằng cẩm thạch đen xếp hàng ngay ngắn, ở giữa treo một chiếc gương viền mã não, tất cả toát lên vẻ đắt tiền nhưng vẫn rất giản dị mà sang trọng. Vô số những đổ trang trí điểm xuyết trên bề mặt cũng vậy. Cô đã ngắm thể loại trang trí này rất nhiều lần ở các cửa hiệu đặc biệt nên hiểu quá rõ giá trị của chúng.

Cô nhấc một con gấu gỗ được tạc tinh xảo lên. Không phải đồ công nghiệp, vì đây, tên của thợ làm được đốt vào dưới đáy. Chẳng có món trang trí nào là đồ sản xuất hàng loạt cả. Cô đặt con gấu lại lên thành bệ bóng loáng. Có khách sạn nào dám để khách trọ lén nhét vào túi dù chỉ một trong số những thứ này không?

Lửa bắt đầu lách tách; cô giật mình quay lại nhìn người đàn ông nãy giờ đang im lặng theo dõi cô. Nét biểu cảm trên mặt Gavin làm cô run rẩy. Vừa xoa lên hai cánh tay để làm dịu lớp gai ốc vừa mới nổi, cô vừa lảng đi chỗ khác, bắt gặp ngay chiếc cầu thang, “Trên tầng có gì?”

“Phòng làm việc”.

“Lần nào tới đây anh cũng làm việc à?”

“Anh đang cố vấn và chuẩn bị vài thứ cho công việc sau này. Không bận bịu lắm, nhưng làm tạm cho đỡ nhàn cư”.

Lại một bất ngờ nữa. Cô cứ tưởng anh chỉ biết tận hưởng một năm nhàn rỗi. À, đúng, anh ta khăng khăng đòi làm chân sửa chữa vặt và còn kêu buồn chán vì không có việc để làm, thế mà lúc đó cô đã không tin đó là thật.

Gavin đi tới quầy bar lát đá phiến, lôi từ trong tù lạnh ra một chai rượu trắng, mở nắp, rót ra hai cốc rồi đem lại cho cô, “Cho sự thỏa mãn của cả hai ta”.

Cô hoảng lên, suýt nữa thì bị sặc. Việc anh ta nói thẳng thừng mục đích cuộc viếng thăm này làm người cô run lên vì bị kích thích. Anh bảo đưa cô tới ăn tối, nhưng rõ ràng còn nhiều hơn thế. Chỉ cần qua ánh mắt anh cũng đủ hiểu chuyện yêu đương cũng nằm trong lịch trình.

Tiếng ly cụng nghe nhẹ tênh, chẳng bù cho những suy nghĩ u tối và nguy hiểm trong đầu cô lúc này. Cô gắng tránh nghĩ về chuyện ân ái trên tấm thảm lông thú trắng muốt ngay trước đống lửa. Nhưng nó đã ăn quá sâu vào tâm trí cô, không thể gạt bỏ đi được nữa.

Đêm nay chỉ là chuyện ái ân. Không hơn. Cũng không kém. Chỉ đơn thuần là sự thỏa mãn về thể xác với một người đàn ông cô không ưa lắm nhưng lại biết cách làm cô thức tỉnh.

Cô nuốt hết ngụm rượu, định lấy hết can đảm nhảy chồm vào anh ta cho xong chuyện. Nhưng không được. Cô liếm môi, “Lúc trên xe anh có bảo hầu hết người nhà anh đều sống trong nhà nghỉ hoặc khách sạn. Các anh chiếm hết chỗ của khách vậy thì khu nghỉ dưỡng kiếm đâu ra tiền?”

Khóe miệng anh khẽ động đậy chứng tỏ anh đã phát hiện ra cô vừa đổi chủ đề, “Việc đó ngân sách của nhà anh lo được. Khi nào du khách tới hay kín hết phòng thì anh sẽ về nhà. Còn giờ cứ sống tạm bợ ở đây đã”.

“Tạm bợ?” Cô cười mũi, tay vuốt trên con ngựa đúc bằng thiếc rồi đảo mắt. Chỉ mình gian phòng này cũng đủ bằng ba lần căn hộ quân đội ngày trước của cô và Russell, rồi chắc còn cả một gian rộng nữa ở sau cái cửa vòm bên phải mà cô đoán là khu phòng ngủ. Có thể đêm nay cô sẽ được xem một trong mấy căn phòng đó. Bụng cô thắt lại. Cô uống thêm một ngụm rượu đầy, “Anh bảo sống xa hoa thế này là tạm bợ ư?”

“Đây là so với khi sống trong khách sạn có nhân viên đi lại tấp nập, có phục vụ phòng tới thăm hai, ba lần mỗi ngày, còn chưa kể khả năng có đầu bếp riêng cùng nhân viên hầu rượu phục vụ trong phòng riêng khi cần nữa. Ở gia trang Jarrod cứ muốn gì là sẽ được đáp ứng, kể cả khi anh chưa kịp mở miệng yêu cầu. Đến cái quần lót cũng được ủi là cẩn thận nữa”.

Đừng có nghĩ tới quần lót của anh ta.

Cô kinh ngạc khi nghĩ tới việc ai cũng xem nhu cầu của mình được đáp ứng là một điều phiền toái, “Tôi không tưởng tượng nổi lối sống như vậy”.

“Đó là do khách hàng yêu cầu. Jarrod Ridge nổi tiếng chiều chuộng khách mà”.

“Chuyển đi nơi khác sống mà không có ai... giúp đỡ như thế hẳn khó khăn cho anh lắm”.

“Không hề. Cứ sống như vậy thì khó biết mình là ai hay mình muốn gì, vì luôn bị ép đi theo con đường của người khác, phải trở thành người như họ muốn, thậm chí chuyện gì cũng được quyết định thay”.

Cô lại nghe thấy và thấu hiểu giọng nói đầy cay đắng đó. Cô không muốn cùng có chung điểm này với anh, "Là bố anh".

Anh cúi đầu.

"Bố mẹ tôi cũng giống như vậy. Họ ép tôi theo họ phải có được thật nhiều bằng cấp. Họ chẳng hiểu là việc học đại học không phù hợp với tôi dù điểm thi đầu vào của tôi rất cao".

"Sao nó lại không hợp với em?"

Cô vừa nhấm chút rượu, vừa tự hỏi tại sao mình lại tự nguyện chia sẻ với anh cái điều chưa từng thổ lộ với ai trước đây. Chắc là do rượu làm cô lỡ lời. Tửu lượng của cô không tốt lắm, "Tôi không thích đi học. Chỉ toàn nói với đọc chứ chẳng thực hành được bao nhiêu".

"Em thích học qua thực tiễn. Như thế cũng chẳng có gì sai".

Cô thấy dịu lòng đi. Chưa có ai hiểu cô như vậy cả. Mà làm sao lại là anh ta? Anh ta hầu như chẳng biết gì về cô. Kể cả ông bà nội, dù ủng hộ cô về mặt tinh thần, cũng luôn đinh ninh cô chỉ bảo lưu việc học đại học chứ không bỏ hẳn. Cuối cùng cô cũng chịu đi học nhiều khóa kinh tế để tránh nhàn rỗi khi Russell đóng quân ở nước ngoài, nhưng cô không ưa bị gò bó trong lớp học. Dù gì cũng nhờ mấy lớp đó nên giờ cô mới quản lý được vấn đề tài chính của nhà nghỉ.

Gavin nhích lại gần hon - vừa vặn một tầm tay. Nhưng cô không đả động gì. Cô chưa sẵn sàng làm vậy - hành động ấy sẽ kết thúc bằng việc cả hai người đều khỏa thân và quấn quýt lấy nhau. Thế mà bụng cô vẫn quặn lên vì mong muốn có anh ở trong cô.

“Ta đi tắm nóng trong khi chờ bữa tối nhé”, anh nói bằng chất giọng trầm trầm như tiếng máy bay rù rù qua núi.

Cô thấy làn da nóng rực lên, vội đảo mắt về phía cánh cửa kính dẫn ra hiên ngoài, “Tôi không mang đồ bơi”.

“Không cần. Bồn tắm ở trong phòng kín mà”.

“Thế còn... nhân viên phục vụ bữa tối thì sao?”

“Họ đã được dặn để đồ ăn trong bếp rồi”.

“Tôi... tôi..”. Định tỏ ra can đảm và thực hiện dự định ấy là hai việc hoàn toàn khác nhau. Bỗng nhiên cô nhận thấy có gì rất lạc lõng trong thế giới hoàn hảo của Gavin, “Ngoài hiên vẫn còn tuyết kìa. Sao nhân viên không xúc nó đi như ở lối vào nhỉ”.

“Tôi bảo họ chừa nó lại đấy. Lúc này vừa được ngồi trong bồn tắm nghi ngút khói, bốn bề xung quanh là tuyết, vừa được ngắm bầu trời đầy sao thì còn gì bằng”.

Tay này khéo nói gớm.

“Sao đã mọc đâu”, cô vội vàng đáp trả.

“Đúng vậy”.

“Mà đài báo còn có tuyết nữa. Lúc đó nhiều mây, làm gì có sao được nữa?”

“Đúng thế. Em cũng thực tế quá nhỉ?”

Cô buộc phải như vậy. Cô đã bỏ nhà để theo đuổi ảo mộng tình yêu bay bổng để rồi vấp phải thực tế lạnh lùng, khắc nghiệt. Trong khi Russell bảo vệ đất nước ở xa, cô ở nhà một mình, chật vật với nguồn tài chính ít ỏi, song dựa vào những gì còn lại giữa hai người sau khi cô bị sảy thai. Cũng may, một số chị vợ lính có kinh nghiệm và tốt bụng đã chỉ cho cô phải làm gì.

“Xin lỗi. Tôi không muốn làm cái chăn ướt”.

Gavin đặt chiếc ly lên mặt bàn, “Sabrina, em không phải sợ gì tôi hết”.

Làm như cô tin ngay được ấy. Phần giữa đôi chân ẩm ướt cảnh báo cô có rất nhiều điều phải sợ. Sáng nay anh đã giảm một phần mười do dự của cô. Giờ phần còn lại đâu rồi? Cô rất muốn nhận lời anh. Để thấy bờ vai rộng loáng nước dưới ánh trăng. Để được đôi tay chai sạn mơn trớn trên cơ thể, trên ngực, và giữa đôi chân. Cả ngày nay cô chẳng nghĩ được gì khác.

Cô run rẩy hít một hơi thật sâu, quay lưng lại rồi nhấp thêm ngụm rượu. Cố lên. Mình làm được mà, “Rồi. Nào thì tắm nóng”.

Cô thấy run trước khi kịp nói hết câu. Chất lỏng vàng tươi sóng sánh trên miệng chiếc ly.

Gavin đứng sát lại phía sau. Một luồng nhiệt tỏa ra từ người anh dù anh chưa chạm vào cô. Một cánh tay vòng ra phía trước, nhấc chiếc ly ra khỏi tay Sabrina, “Hay ta đi dạo trước khi ăn tối, rồi sau đó sẽ tắm vậy?”

Nghi ngờ, cô quay ra nhìn anh, “Tại sao?”

“Em bảo chưa tham quan khu Jarrod Ridge bao giờ. Ta đốt chút năng lượng thừa rồi thư giãn sau cũng được”.

Nghe cứ như đang tâm lý lắm, mà cô chưa nghĩ anh ta có thể thế này. Nhưng cứ nắm lấy cơ hội thoát thân này đã. Hy vọng tới lúc đi về cô sẽ đủ dũng khí để lao vào chuyện đó, “Tôi cũng muốn đi xem thế nào”.

Anh vớ lấy đôi áo rồi lôi từ trong tủ ra hai cái khăn dày, choàng cái màu trắng qua đầu cô cho trùm lên hai tai, rồi quấn vòng quanh cổ. Mùi của anh phảng phất trong lớp khăn len mềm mại đang cọ vào đôi má cô.

Anh quấn chiếc khăn đen quanh cổ chứ không trùm lên đầu. Chỉ trong chốc lát họ đã ra ngoài, hơi thở phả khói vào không khí. Tuyết đã bắt đầu rơi từ lúc họ còn ở bên trong. Những bông tuyết to mọng dập dờn rơi xuống, phủ đông lên mặt đất rợp cỏ. Nhiệt độ ngày càng hạ thế này, chẳng mấy chốc tuyết sẽ bám vào vỉa hè dù đội dọn dẹp có cất công để xúc đi.

Cô quên mang găng. Thật là một tật xấu. Lúc nào cô cũng đãng trí như vậy. Trước khi cô kịp thọc sâu vào túi, Gavin đã nắm chặt lấy một bên tay, siết những ngón dài quanh lòng bàn tay cô. Cô giật nảy mình, định giật tay ra.

“Yên nào. Anh chỉ muốn nắm tay em thôi”.

Nắm tay. Nghe trong sáng và giản đơn quá. Một điều cô quá coi nhẹ nên chẳng màng thực hiện khi còn ở với chồng. Còn giờ cô lại đang tay trong tay với một người lạ, và sự tiếp xúc này làm cả người cô run bắn. Thân nhiệt của Gavin truyền sang cơ thể cô, chạy qua cánh tay, chảy qua thân hình rồi đổ xuống vùng cơ thể bấy lâu đã ngủ quên.

Anh dẫn cô đi trên vỉa hè của con đường uốn lượn quanh khu nghỉ dưỡng. Những bông tuyết lấp lánh trên mái tóc màu nâu như bụi vàng. Ánh sáng hắt ra qua mỗi ô cửa của các ngôi nhà nghỉ đã có khách trọ mà họ đi qua, những chiếc đèn đường bắt đầu nháy sáng vừa lúc mặt trời trôi xuống sau rặng núi phía xa.

“Tại sao lại là tôi hả Gavin? Anh chọn ai chẳng được kia mà”. Cô vuột hỏi điều bấy lâu nay luôn ám ảnh cô.

Anh siết chặt tay cô một chút, làm mạch máu trong cô đập dồn, “Sao không được là em? Em xinh đẹp, thông minh, mà mỗi lần tiếp xúc anh lại cảm thấy như bị thiêu đốt nữa”.

Câu trả lời nhanh gọn, quả quyết của anh làm cô tê dại. Cô vấp ngã. Anh tóm lấy khuỷu tay, đỡ cô đứng thẳng dậy. Mắt anh nhìn sâu vào mắt cô, rồi ánh nhìn đó chuyển từ lo lắng sang thách thức, “Em có muốn vui vẻ một chút không?”

Chất adrenaline dồn lên trong mạch máu cô, “Để xem đã. Anh muốn làm gì?”

“Đi cùng anh”. Anh đi thêm vài bước trên vỉa hè trước khi len vào giữa hai cây tuyết tùng, kéo cô từ chỗ sẩm tối tới một nơi sáng rõ hơn. Đột nhiên anh đi như chạy. Cô lật đật chạy theo, cố bắt kịp Gavin đang len lỏi giữa những hàng cây. Được vài trăm bộ anh đi chậm lại rồi dừng hẳn trên một khoảng đất trống được thắp sáng nằm sau nhà kho, có lẽ chỗ này dùng để chứa đồ nghề xây dựng. Hơi thở gấp gáp của cô phả ra thành khói. Anh buông tay, quỳ xuống mở một cánh cửa nằm ẩn ở phần chân tường, rồi lôi ra một chiếc xe trượt tuyết bằng gỗ với hai chân có đáy phẳng và cong ở một đầu.

Anh đứng thẳng người với nụ cười lớn đầy ma mãnh trên khuôn mặt làm cô cũng phải cười theo, “Vẫn còn đây. Bao nhiêu năm rồi, cứ tưởng không còn nữa”. Anh gõ lên nhiều chỗ trên chiếc ván, âm thanh dội lại từ những dãy nhà xung quanh trong cái yên tĩnh của buổi chiều tối, “Gỗ vẫn còn chắc lắm”.

Bông tuyết rơi lả tả xuống quanh họ, dày hạt hơn lúc trước, “Anh định dắt tôi đi trượt tuyết đấy à?”

Anh phủi lớp bụi khỏi bề mặt ván, “Đúng vậy. Sao lại không chứ?”

Chuyện này chẳng liên quan gì so với việc đặt cô nằm xuống rồi làm theo cách của riêng anh, nhưng vì anh bảo “sao không?”

“Tôi chưa bao giờ trượt tuyết cả”.

Anh nheo mắt, “Ở Pennsylvania cũng có tuyết mà”.

Bố mẹ tôi không phải người ưa trò này. Mà ở phía đông bang Bắc Carolina chỗ Russell đóng quân trời cũng không hay có tuyết”.

“Russell? Chồng em à?”

Chủ định nói tên anh trước mặt Gavin làm cô có cảm giác rất lạ, nhưng cô lại vừa vô tình buột ra. Và cô... chẳng thấy sao cả, “ừ”.

“Em cũng chưa bao giờ trượt tuyết cùng ông bà nội?”

“Thường tôi chỉ về đây vào dịp nghỉ hè, trừ vài chuyến về thăm ngắn nhân dịp Giáng sinh cùng bố mẹ. Bố tôi không hợp với ông nội nên lúc nào cũng mong chóng rời khỏi chỗ này, do vậy chúng tôi không ở lại lâu”.

“Thế thì đã đến lúc bù đắp những điều em đã để lỡ rồi”. Anh kẹp chiếc xe trượt vào dưới nách, vắt cái còn lại qua vai cô rồi dẫn cô qua chỗ tối cách xa nơi sáng đèn của khu nhà nghỉ, băng qua con dốc phủ đầy tuyết. Cơ thể và đùi họ cọ xát, va vào nhau cùng mỗi bước đi, làm cô mụ mị tâm trí đến nỗi không còn nhận biết cái lạnh nữa.

“Đi cẩn thận. Mặt đất trơn lắm đấy”.

“Ta đi đâu đây?”

“Lên núi một chút. Chính con đường này dẫn tới khu mỏ đấy”. Lên tới đỉnh con dốc, anh quay lại, “Trèo lên đi. Tì chân vào phần phía trước”.

Cô hồi hộp kê đôi ủng vào, “Làm sao điều khiển được cái này?”

“Chuyển trọng lượng cơ thể hoặc dùng tay kéo. Nhưng cái đó có anh lo rồi”.

Cô miễn cưỡng yên vị lên mặt ván. Gavin ngồi chắc phía sau, đôi chân áp sát chân cô, hông kề phần hông, và ngực cọ vào lưng cô, làm cả người cô ấm lên dù nhiệt độ ngày càng hạ. Anh vòng tay qua ôm lấy cô, làm cô nghẹt thở. Gavin nắm chắc sợi dây, “sẵn sàng chưa?”

“Ừm”. Người cô run lên vì hổi hộp và phân khích, “Chắc rồi”.

Má anh cọ vào má cô. Anh gạt dần chiếc khăn sang bên tới khi môi kề lên vành tai Sabrina, “Sabrina, em phải tin tưởng anh. Anh sẽ không để chuyện gì xâu xảy đến với em đâu”.

Đòi hỏi một người chưa quen biết nhiều tin tưởng mình quả là hơi quá, nhưng giờ đã muộn, không thể rút chân được nữa rồi, “Ta đi thôi”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.