Trên khán đài người phụ nữ kia bắt đầu uốn éo, mọi người đều hít thở nhìn người phụ nữ ma mị kia.
Hoắc Dạ Thiên lại bắt đầu đánh giá, người phụ nữ này tuy vóc dáng hoàn mỹ nhưng lại mất đi vẻ tự nhiên của một người phụ nữ. Chắc chắn đã trải qua nhiều lần phẫu thuật chỉnh hình, tuy hắn thích người phụ nữ đẹp... Nhưng phải là đẹp tự nhiên.
Giống như bảo bối tiểu Mạn của hắn, vừa nhỏ nhắn lại vừa ngốc nghếch có phải là rất đáng yêu không? Nhìn cô gái nhỏ của mình hết nhìn người phụ nữ phong tình kia rồi lại cúi xuống nhìn mình khiến hắn buồn cười.
Đương nhiên Thiến Hi lại không biết bản thân đang bị ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm.
Tiếng la hét dưới sân vang lên.
“5 tỷ!”
“Nào quý vị có ai trả nhiều hơn 5 tỷ không?” Người dẫn chương trình mong ngóng, ông ta không muốn mình bị lỗ nặng sau đợt này đâu. Chi phí chăm sóc, phẫu thuật thẩm mỹ cho cô gái kia đã hơn 2 tỷ rồi.
“7 tỷ”
“7,5 tỷ”
“8 tỷ”
Bên dưới khán đài tiếng la hét vang lên tiếng tranh cãi, dù hôm nay bọn hắn có tán gia bại sản cũng phải có được cô gái kia.
“10 tỷ!” Giọng nói thâm trầm vang lên, một thân ảnh cao lớn trầm tĩnh. Xung quanh người tỏa ra một cỗ khí lạnh đi từ cầu thang tầng hai xuống. Khuôn mặt cương nghị góc cạnh, nam tính thu hút ánh nhìn.
Người đàn ông thân cao mét 8, vận một bộ âu phục nam màu xám. Giữa ngón trỏ và ngón giữa kẹp một điếu thuốc.
“Nhiên thiếu.” Đám người cung kính gọi, Lưu Hạo Nhiên gật đầu lạnh lùng tiến về phía Hoắc Dạ Thiên.
Hoắc Dạ Thiên cũng tiến về phía trước khuôn mặt trở nên thâm hiểm, mặt đối mặt mắt đối mắt nhìn nhau.
Sau đó...
“Aaa thằng chó chết... Thằng chết bầm... Cuối cùng mày cũng về” Hoắc Dạ Thiên vui vẻ ôm lấy người anh em chí cốt nói.
“Thằng trời đánh! Mày mới chết bầm!” Lưu Hạo Nhiên tươi cười đá vào mông của Hoắc Dạ Thiên.
Trong khung cảnh sum họp ấy, lại có một người khuôn mặt thối bầm.
“Thiệt là con bà nó mà!” Thiến Hi thầm chửi trong lòng, chuyện cô không ngờ nhất trên đời này là Lưu Hạo Nhiên cũng là vị hôn phu “hụt” của cô lại là bạn của Hoắc Dạ Thiên.
Cô cúi đầu, tránh đi sự chú ý của người khác. Tốt nhất đừng để Lưu Hạo Nhiên phát hiện cô... Lạy thần linh đó.
Thiến Hi đang trầm tư, suy nghĩ bỗng nhiên bị cánh tay lay tỉnh.
“Thằng chó! Đây là bạn gái tao” Hoắc Dạ Thiên kiêu ngạo nói, vậy là bây giờ hắn không độc thân nữa nhé.
“Hả? Cái gì?” Thiến Hi giật mình ngẩng đầu nhìn hắn.
Hắn vừa nói cái gì cơ? Cô chẳng nghe thấy vừa nãy hắn vừa nói gì hết.
Thiến Hi mơ hồ đưa mắt nhìn xung quanh, đột nhiên chạm phải người đàn ông đối diện liền lập tức cúi đầu xuống. Thiến Hi cắn chặt môi, biết thế lúc nãy cho dù có chết cô cũng sẽ phản đối cùng Hoắc Dạ Thiên tới đây.
Cô chỉ mong Lưu Hạo Nhiên sẽ chẳng nhận ra mình, nếu không chắc chắn hắn sẽ khinh bỉ cô.
Trước kia cô coi thường Lưu Hạo Nhiên, nói hắn không xứng với mình. Nhưng giờ thì sao?.... Trông cô thật thê thảm.
Lưu Hạo Nhiên nheo mắt coi ngươi thâm thúy sáng liên vì kinh ngạc nhưng nhanh chóng che giấu đi.
“Này... Mày nhìn gì vậy?” Hoắc Dạ Thiên đương nhiên không ngốc tới nỗi không nhận ra bầu không khí lúng túng giữa Tiểu Mạn của hắn và Lưu Hạo Nhiên.
“À... Không có gì” Lưu Hạo Nhiên lắc đầu cố tỏ ra bình thường.
“Cô ấy tên Mạn Trù... Hai người làm quen đi.”
“Mạn Trù? À Mạn Trù, chào cô.” Lưu Hạo Nhiên đưa tay ra với Thiến Hi.
“A... Chào!” Thiến Hi lúng túng bắt tay hắn, không hiểu vì sao có cảm giác Lưu Hạo Nhiên đang chế nhạo mình vậy.
Lúc cô đang muốn rút tay lại mà không được, Lưu Hạo Nhiên đang nắm chặt tay cô. Cô có rút lại vài lần mà không được.