-”Có chuyện gì hả anh?”
-”À không, anh thấy em đi làm vất vả, lại còn về nấu ăn cho anh, anh cảm động lắm, nhưng nếu em mệt thì…”
-”Nỡm ạ, em không mệt, nấu ăn là niềm hạnh phúc của em mà”.
-”Ừ, thế từ mai 7h ngày nào anh cũng ăn tối ở đây nhé.”
Ngọc ậm ừ cho qua chuyện, tầm chiều tối hằng ngày chắc Uyên cũng
chẳng có việc gì, nhưng có lẽ cô lần sau phải về sớm trước khi anh tới.
Ngọc tuyệt nhiên không lo lắng tới chuyện Minh tới sớm sẽ gặp Uyên vì cô hiểu hơn ai hết thói quen đi bơi hàng chiều của Minh, dù trời có sập
thì anh cũng không bao giờ bỏ. Ấy vậy mà cô đã nhầm…
Minh chuyển bơi sáng buổi sáng sớm, ngày nào tan việc cơ quan anh
cũng tới nhà Ngọc lúc 5h30, ngày nào anh cũng dự định hôm nay sẽ chia
tay với Ngọc, nhưng nghĩ nếu vậy anh chẳng còn lý do gì để gặp Uyên là
anh không thể chịu được. Anh bỗng hiểu cảm giác của Hùng, hiểu vì sao nó có thể ba hoa trước hàng ngàn cô gái nhưng lại bị cứng lưỡi trước một
người. Uyên cũng không hề hay biết chuyện gì cả, vẫn tưởng Ngọc bận quay phim nên đã thương lượng với Minh rồi. Uyên và Minh chỉ nói xã giao vài câu, Minh lấy lý do sofa phòng khách thấp, cúi mỏi lưng nên ngồi bàn
trong bếp. Chiếc máy tính là cái cớ và cũng là lá chắn hoàn hảo cho Minh quan sát Uyên mà không bị nàng phát hiện. Hằng ngày anh đều háo hức tới chiều để được gặp Uyên, dù không nói chuyện với Uyên- nhìn nàng nấu ăn
là anh mãn nguyện rồi. Cái cách nàng ngậm cái muôi, nhấp nhấp thức ăn
thử xem đã vừa chưa, Minh nhìn mà chỉ muốn cắn cho một cái, người anh
rạo rực, tim như muốn nhảy qua khỏi lồng ngực, nhưng hễ Uyên quay người
lại là như phản xạ, Minh lại cúi đầu vào máy tính gõ gõ…làm ra vẻ rất
bận rộn.
Từ ngày Minh tới, Uyên cũng vui hẳn lên, chính nàng cũng hay xem giờ, mong ngóng từng hồi chuông để hết tiết học. Hết buổi học là nàng ba
chân bốn cẳng chạy đi mua thức ăn qua nhà Ngọc, đôi lúc quay lại nhìn
Minh chăm chú làm việc, Uyên nhận ra là Minh rất đẹp trai, vầng trán
cao, ở anh có nét phong trần, hào hoa của một người đàn ông. Cái hoàn
cảnh mỗi ngày như này làm nàng đôi khi nghĩ tới thật giống đôi vợ chồng
trẻ, vợ nấu cơm, còn chồng tuy bận nhưng vẫn ngồi trong bếp làm việc để
được gần vợ. Có những lúc, trái tim nàng đã loạn nhịp, lần loạn nhịp đầu tiên trong đời, thật trớ trêu, Uyên thầm trách:”Trái tim khốn nạn, sao
bao nhiêu người khác mày không đập mà giờ đứng trước Minh mày lại đập
chứ? Đập đập thì có ích gì? Minh là của Ngọc”. Uyên cố hít thở sâu, nhắc nhở người đàn ông trước mặt là người yêu của bạn mình, rằng mình cũng
chẳng xứng với đại gia như anh ta, rằng Uyên phải kiềm chế tình cảm đó,
nếu không nàng sẽ trở thành loại người không ra gì. Mỗi lần Uyên về,
Minh cũng nhanh nhẹn cất đồ, lên tầng thượng hít thở, đợi thấy xe của
Ngọc, cho cô ta thời gian dọn cơm rồi đủng đỉnh xuống nhà bấm chuông.
Hàng đêm, Ngọc vẫn soi mình trong gương, thầm cầu mong những vết cào
cấu lần đó của lão đạo diễn mau khỏi, cả tháng nay cô đã phải nói khéo
rằng đi quay phim từ sáng sớm nên mệt, nhằm để Minh không đòi hỏi chuyện ấy. Tự bôi thuốc mà Ngọc xót xa, cũng may là Minh tâm lý nên cô mới
không bị phát giác, cô diễn quá giỏi nên đã coi thường mất tài diễn xuất của người khác rồi. Cô không biết rằng, có một thứ tình cảm cứ lớn dần, lớn dần theo ngày tháng- ngay trong căn bếp của mình!