Anh vỗ má nàng liên tục, gọi thất thanh, một lúc, nàng cũng tỉnh,
nàng yếu ớt, liên tục kêu rét, nước mắt giàn giụa, nàng cứ thiêm thiếp
rồi lại tỉnh, toàn thân ướt sũng, chân tay nàng lạnh toát còn đầu lại
nóng hầm hập. Mở điện thoại gọi xe cấp cứu thì mới nghĩ ra vùng núi đồi
này thì lấy đâu ra sóng, anh cũng không thể đưa nàng đi được vì bão đã
làm ngập khắp các con đường. Làm cách nào đây, Minh lo lắng, luống
cuống…Sực nhớ nàng đang ướt nhẹm, anh xả nước ấm, lau qua người rồi giúp nàng thay áo quần. Nhẹ nhàng dặt nàng lên giường, sấy tóc cho nàng rồi
trìu mến đặt một chiếc khăn mát lên trán. Nhìn nàng lịm đi mà anh bất
lực, đan tay mình vào tay nàng, nước mắt anh tuôn trào. Bao nhiêu năm
mạnh mẽ uy hùng, vậy mà một cô gái nhỏ bé như nàng lại làm anh sợ hãi
tới thế, anh gọi nàng không ngừng:
-”Dậy đi mà em, tôi xin đấy…”
-”Tôi biết lỗi rồi, dậy đi mà…tôi biết tôi sai rồi…em dậy đánh tôi đi này…”
-”Xin em đấy, tha thứ cho tôi đi…”
-”Xin em đấy, đừng dọa tôi mà…tôi hối hận lắm rồi…”
Minh vuốt ve đôi bàn tay búp măng của nàng, nó rất đẹp, anh hôn nhẹ
lên từng ngón tay, cố dùng hơi thở của mình, mong mỏi đôi bàn tay ấy có
thể ấm hơn, dù chỉ một chút…Anh xót xa nhìn nàng tái xanh, đôi môi căng
mọng lúc trước trở nên trắng nhợt nhạt . Anh day dứt không nguôi, tất cả là tại anh, giá như anh không cố chấp bắt nàng lên xe, giá như anh
không có cái ý nghĩ ích kỉ, muốn đưa nàng tới một nơi thật xa, để nàng
chỉ thuộc về riêng anh, chỉ quan tâm tới anh, giá như anh xuống kéo nàng lên ngay lúc nàng bị ngã, giá như…giá như…
Một tiếng, hai tiếng, rồi ba tiếng…Dù anh van xin, nàng vẫn lặng
thinh. Dù anh chỉnh nhiệt độ cao lên, đắp bao nhiêu chăn thì người nàng
vẫn lạnh toát. Không còn cách nào khác, anh nhẹ nhàng đẩy chăn, siết
chặt nàng trong lòng, ủ ấm cho nàng bằng chính cơ thể anh, khẽ thì thầm
vào tai nàng:’Em sẽ không sao cả, có tôi ở đây rồi, quỷ thần hay diêm
vương cũng chẳng thể mang em đi đâu, vì sao ư? Vì tôi không cho phép…vì
em là của tôi…’
……………………..
Nửa đêm, trong mơ màng, nàng nhận ra một mùi hương rất quen thuộc,
nàng mở mắt, tính cựa quậy nhưng lại bị giữ chặt bởi một ai đó, ngước
nhìn anh, tim nàng xốn xang. Anh rất đẹp trai! Một vẻ đẹp nam tính đầy
lôi cuốn. Nhìn anh ngủ mới đáng yêu làm sao, nàng mân mê từng đường nét
trên khuôn mặt anh, bất chợt, nàng thấy tay nàng ươn ướt, anh đã khóc ư? Vì sao anh lại khóc? Từ lúc ngã xuống bể bơi thì nàng chẳng nhớ gì cả.
Đúng rồi, nàng đã ngã xuống bể bơi. Cái con người độc ác này đã bắt nàng về đây, để nàng ngã xuống bể bơi mà không thèm cứu…Nàng như bừng tỉnh
khỏi cơn mộng mị, rồi thấy người có gì đó trống trải, nhìn xuống phía
dưới, chiếc áo sơ mi của anh khoác lên cơ thể bé nhỏ của nàng từ bao
giờ, nàng hét toáng, làm anh cũng thức giấc.
-”Đồ khốn nạn…” Nàng đánh liên tục vào người anh.
-”Đúng rồi, em đánh đi, tôi đáng bị đánh, em đánh chết tôi đi…”.
Minh mừng quá, chưa bao giờ anh sung sướng tới thế. Sờ lên trán nàng
-hạ sốt rồi, nàng còn khỏe mạnh đánh được anh thế này, anh vừa cười mà
khóe mắt rơm rớm. Trong khi đó Uyên vẫn hiểu nhầm, nàng ôm mặt khóc lóc
nức nở:
-”Sao anh nỡ…nỡ…huhu…sao anh dám cướp đi đời con gái của tôi…ANH ĐIÊN RỒI!!!”