Minh lấy cớ đi công tác châu Âu để tránh gặp người yêu cũng như có
thời gian bình tâm suy nghĩ mọi chuyện. Ngọc náo nức chuẩn bị cho dự án
phim mới nên không để ý lắm. Uyên cũng bận không kém với những bài kiểm
tra giữa kì, lúc nào nàng cũng tự nhủ, mình nhan sắc tầm thường nên phải cố gắng học thật giỏi, sau này mới có thể có cuộc sống sung túc ở cái
đất này. Con người đã thông minh, cộng thêm sự chăm chỉ nên điểm số luôn dẫn đầu lớp chẳng có gì lạ với Uyên. Tuy nhiên, đường tình duyên của
nàng thì không được suôn sẻ như đường học hành, theo như mấy đứa bạn
trêu thì do nàng có quá nhiều vệ tinh nên rốt cuộc chẳng biết chọn cái
nào là tốt. Uyên thì nghĩ khác, đối với nàng, đơn giản là ai đó khiến
trái tim nàng loạn nhịp, những đối tượng theo đuổi nàng cứ gọi là xếp
hàng dài, giàu nghèo đủ thể loại nhưng chưa có ai khiến nàng rung động
cả. Hai mươi hai tuổi đầu, không có mảnh tình vắt vai, bố mẹ thì lo nàng ế, nàng chỉ mỉm cười, chẳng qua là do nàng chưa gặp được “người ấy”
thôi, rồi một ngày, số phận sẽ tới, có khi nàng còn kết hôn sớm nhất ý
chứ…Nàng – luôn mộng mơ và lạc quan như thế đó.
Một tháng trôi qua, truyền thông đưa tin ầm ầm về dự án phim mới của
Ngọc. Một tháng qua cũng là thời gian khó khăn nhất với Minh, đọc những
bài báo phỏng vấn Ngọc, chuyện tình mặn mà của anh và cô anh cũng không
thể nguôi ngoai. Anh muốn cho qua tất cả, làm lại từ đầu với cô mà không thể, hình ảnh từ cuộn video và bản hợp đồng cứ quanh quẩn trong đầu,
rồi nghĩ tới cái hôm Ngọc ngất, giờ đây anh cũng không tin ấy là sự
thật. Một thằng đàn ông chinh chiến trên thương trường bao nhiêu năm mà
vẫn bị lừa, anh cảm thấy phẫn nộ vô cùng, bao lâu nay anh yêu một con
người khác chứ không phải cái con người này. Đóng quyển tạp chí, Minh
sực nhớ ra lần anh chửi Uyên, mường tượng lại những giọt nước mắt chảy
trên khuôn mặt cô, Minh thấy xót xa…Liệu anh làm thế có đúng, liệu có
hay không những câu chuyện Ngọc kể về Uyên, tại sao lúc đó anh lại quá
nóng, đâu mới là sự thật??? Minh như phát điên, rút điện thoại gọi cho
Ngọc, hẹn dùng bữa 8h ở nhà cô, tối nay anh sẽ kết thúc tất cả.
Minh tới nhà Ngọc từ 6h30 chứ không phải 8h như hẹn. Ngọc không có
nhà, anh cũng biết thế, và anh biết, một người khác nữa cũng sẽ tới đây, bất chợt nhận ra mình muốn gặp lại người đó nhiều hơn là Ngọc, gặp làm
gì thì Minh cũng không biết? Để xin lỗi chăng?
Đợi được một lúc thì cửa mở, cô gái nhễ nhại mồ hôi xách đồ vào nhà.
Cái con người nhỏ bé thế kia mà lại xách được lắm thứ như vậy, Minh định ra phụ Uyên, chợt thấy Uyên ngẩng mặt nhìn anh, thần thái có vẻ không
tốt:
-”Sao..sao, sao anh lại ở đây?”
-”Sao? Tôi ở nhà người yêu tôi thì có gì bất thường hả?” Minh cười
nham hiểm, đoạn anh lấy tay xách hộ Uyên đống đồ vào trong bếp.