Nghe lời bác sĩ mà lòng Ngọc mừng khấp khởi, mọi việc đều thành công
đúng như cô toan tính, bây giờ chỉ cần diễn tốt phần còn lại. Nước mắt
bắt đầu trào ra, Ngọc thảng thốt:
-”Em xin lỗi, em xin lỗi, tại em không tốt, em là mẹ không ra gì nên mới không giữ được con của chúng ta”.
-”Thôi, không phải lỗi của em, đừng tự trách mình”.
Minh an ủi, anh quay đi, rơm rớm, có ai ngờ ngày anh biết là mình sẽ
được làm cha cũng là ngày anh mất đứa con của mình. Uyên đứng ngoài cửa
cũng phải rơi nước mắt, khóc vì thương Minh, khóc vì đứa trẻ tội nghiệp
khi chính mẹ nó không cần nó, khóc vì chính nàng- nạn nhân trong vở kịch tự biên tự diễn của người bạn tốt; thoáng nhìn thấy Uyên, Ngọc vùng
vẫy, gào thét:
-”Trả con lại cho mình, trả con lại cho mình, đứa trẻ là vô tội mà,
sao bạn lại làm như vậy? Bạn có thù oán gì thì trút lên mình, sao lại
trút lên con mình?”
Ngọc đập tan cả ống nước đang truyền, cả người ngã nhào xuống đất, cô dùng mảnh vỡ của chiếc bình thủy tinh, toan tự tử:
- ” Để tôi chết đi, người làm mẹ vô dụng như tôi thì sống làm gì hả
trời, con ơi, cho mẹ theo con với…Các người đừng cản tôi…để tôi đi”.
Phải khó khăn lắm Minh mới giữ được Ngọc, anh ôm chặt cô vào lòng để y tá tiêm thuốc an thần. Chứng kiến những thước phim sống động ấy, Uyên
chỉ biết cười khẩy, nàng nghĩ nhất định năm nay nếu cái tên Như Ngọc ứng tuyển vị trí nữ diễn viên xuất sắc nhất, nàng sẽ không phân vân mà bầu
cho bạn mình một phiếu. Đợi Ngọc đi vào giấc ngủ, dường như không kiềm
nổi bình tĩnh; mọi bực tức, đau khổ, Minh đều trút hết lên Uyên:
-”Cô là con quỷ chứ không phải là người nữa, đứa trẻ thì có tội gì?”
-”Nếu anh có thể…hãy nghe tôi giải thích…”
Uyên lấy hết can đảm, cố gắng, tính nàng trước giờ không bao giờ thèm phân bua thiệt hơn, hiền thì hiền thật, nhưng cũng là cô gái tự trọng
rất cao; ai hiểu như thế nào, mặc kệ; ai cần nàng, nàng tới, ai không
cần, nghĩ xấu về nàng, thì thôi. Duy chỉ có trước mặt Minh, nàng muốn
phá lệ một lần; ấy vậy mà nàng đã bị dội gáo nước lạnh:
-”Tôi không muốn nghe gì cả, em về đi”.
Minh chua xót, Uyên nhìn Minh, thờ dài, lặng lẽ bước đi. Anh đứng nhìn bóng dáng cô khuất dần, khuất dần…
Minh ở lại bệnh viện với tư cách người thân của Ngọc. Đầu óc anh
không lúc nào là thanh thản, có những phút giây anh đã hối hận, tại sao
lúc ấy anh lại không cho Uyên nói, không để nàng giải thích, anh còn lạ
gì tính Ngọc, anh đã bị cô ta lừa bao nhiêu lần rồi? Nhưng anh lại gạt
đi ngay, nhìn sự đau khổ của Ngọc khi nãy, làm sao mà cô ấy có thể diễn
được tới như thế, vả lại, kể cả cô ấy có diễn đạt, thì người ta nói hổ
dữ cũng chẳng ăn thịt con, huống chi lại là cốt nhục của anh và cô…làm
sao cô có thể tổn hại tới chính con của mình? Minh nhìn Ngọc, anh thấy
cô ấy đáng thương, nhưng đó chỉ là sự thương hại, tình cảm của anh đã
dành trọn cho một người khác từ lâu? Nhưng anh cũng không thể nhẫn tâm
nói lời chia tay khi cô đang trong tình trạng nguy hiểm như này. Và còn
Uyên…
-”Anh …”
Một bàn tay khẽ nắm lấy tay Minh trong lúc anh đang miên man suy nghĩ.
-”Em đừng buồn, em còn trẻ, tương lai em vẫn có thể có con”
‘Tại sao anh ấy không nói là tương lai hai đứa vẫn có thể có con mà
là tương lai mình?’ Ngọc lo sợ, chả nhẽ anh định rời bỏ cô trong một
ngày không xa? Tại sao chứ, anh thích Uyên, thì giờ nó đã bị cô biến
thành con ác thú rồi cơ mà? Không cam lòng, Ngọc đành cố gắng diễn nốt
vở kịch của mình, cô muốn một kết thúc hoàn hảo cho mọi chuyện. Nước mắt lã chã, Ngọc nhỏ nhẹ, yếu ớt tâm sự với người yêu.