Trước kia Tiêu Nhất Phi từng nói sau lưng mình có một ông chủ lớn, Tô Hâm Dao cho rằng Trần Hạo sẽ giống mấy ông trùm cô ta quen. Nhưng sau khi gặp mặt, Tô Hâm Dao mới phát hiện, anh chỉ là một người bình thường còn rất trẻ!
Tuy có chút thất vọng vì không có quyền quý bền vững, những cô ta cũng không hề khinh thường Trần Hạo, trái lại cảm thấy người này rất thú vị, muốn kết bạn với anh.
Cho đến lúc này, nhìn thấy anh hoàn toàn không coi Quách Cự ra gì, Tô Hâm Dao mới cảm thấy hình như mình đã hiểu lầm rồi. Có lẽ Trần Hạo là một cậu ấm nhà giàu khá khiêm tốn. Trong mắt cô ta, chỉ có những người như vậy mới có tư cách xem thường.
Thấy Tô Hâm Dao đầy tò mò nhìn Trần Hạo, Tiêu Nhất Phi cười híp mắt nói: “Tôi nói này, cậu ta là thuốc độc của phụ nữ đấy, có phải cô đã bắt đầu có hứng thú với cậu ta rồi không? Tôi đề nghị cô nên quyết định vị trí của Tiểu Tứ trước đi, không thì lúc đó cô lại phải xếp hàng chờ đó!”
Tô Hâm Dao thẹn thùng trừng Tiêu Nhất Phi, nhưng cô ấy lại tỏ vẻ không đồng tình.
Đang lúc Trần Hạo tức giận không muốn nói gì, bỗng nhiên điện thoại của anh reo lên. Nhìn thấy là Hạ Vân Đình gọi tới, anh nhận
"Nói!", sau khi bắt máy, Trần Hạo liền hỏi thẳng luôn.
"Trần đại sư, tôi đã điều tra ra rồi, chuyện này khá phức tạp, cho dù tôi có tham gia vào cũng chưa chắc có thể giải quyết được!", Hạ Vân Đình nói tóm tắt về chuyện kia.
Trần Hạo hơi ngây người, tuy là ở trong phạm vi La Thành, nhưng bây giờ Hạ Vân Đình lại như mặt trời ban trưa ở Hải Dương, cũng đang không ngừng khuếch trương thế lực ở tỉnh, lão ta nói không giải quyết được, chỉ sợ chuyện này thật sự rất phức tạp.
"Có chuyện gì thế?", Trần Hạo hỏi.
"Giang Chiến Thiên gặp phải vấn đề không nhỏ, không chỉ có người bên ngoài muốn anh ta chết, bên trong cũng có không ít người muốn anh ta biến mất, bây giờ lại có một đám người của bang hội nhỏ tên là hội Đồng Minh gì đó nhảy ra nữa, nếu như Giang Chiến Thiên xuất hiện, chắc chắn sẽ phải chết, nếu không xuất hiện, chỉ sợ rất nhanh thân tín dưới tay anh ta sẽ bị xử lý hết! Địa bàn cũng sẽ bị chia cắt sạch sẽ!"
Nghe Hạ Vân Đình nói qua về tình trạng ở La Thành, Trần Hạo liền biết, sợ rằng kế hoạch nhằm vào Giang Chiến Thiên đã được bí mật tiến hành vài ngày rồi, lúc này tập trung gây chuyện, hiển nhiên là đối thủ của anh cảm thấy nhằm vào Giang Chiến Thiên là có thể nắm chắc được!
"Tôi đã biết, ông không cần phải để ý đến chuyện này nữa, gửi địa chỉ cho tôi là được!", Trần Hạo nói.
Hạ Vân Đình nói: "Có cần tôi...
"Không cần, nếu như tôi còn không giải quyết được, ông dẫn ai đến cũng đều vô dụng!", Trần Hạo nói.
"Vâng!", Hạ Vân Đình biết mình lo lắng dư thừa, nếu như Trần Hạo còn không có cách nào xử lý được chuyện này, vậy thì còn ai có thể nữa?
Trần Hạo nói xong cúp máy luôn, bỗng thấy Tiêu Nhất Phi đang nhìn chằm chằm vào mình.
"Bây giờ cậu đã biết vì sao rõ ràng đã giải quyết xong chuyện rồi mà tôi vẫn phải kéo cậu ra chưa? Ăn một bữa cơm cũng không yên ổn!", Tiêu Nhất Phi tỏ vẻ không thể nói nổi.
Trần Hạo cười khổ.
"Cậu làm vẻ áy náy thế cho ai nhìn? Bà đây cũng không chấp nhận nổi vẻ giả mù sa mưa đó! Đi thôi đi thôi! Nhìn cậu là thấy phiền!", Tiêu Nhất Phi nói.
Trần Hạo cười nói: "Cũng đã ăn gần xong rồi mà, đưa các cô về trước vậy!"
"Cuối cùng cậu cũng có lương tâm một lần, tôi còn tưởng rằng cậu sẽ phủi mông rời đi luôn chứ!", Tiêu Nhất Phi nói xong thì đứng dậy.
Tô Hâm Dao cũng đi theo, rất nhanh, ba người đã tính tiền rồi ra khỏi quán ăn.
Trần Hạo lái xe đưa hai người về Cửu Khúc, sau khi hai cô gái xuống xe, anh mới lái xe nghênh ngang rời đi.
Tiêu Nhất Phi đứng ở cửa đưa mắt nhìn Trần Hạo rời đi rồi mới dẫn Tô Hâm Dao vào phòng làm việc.