Chu Tiểu Nhược cười híp mắt, tiến lên kéo tay Hà Thi Vân: “Đừng giận mà, tớ sai rồi, quên mất không nói với bảo vệ!”
Hà Thi Vân trợn trắng mắt: “Tớ giận cậu được thật chắc? À mà đây là đâu vậy? Trang hoàng vừa sang trọng, hành lang lại toàn là bức họa nổi tiếng?”
Chu Tiểu Nhược không nói sâu hơn mà chỉ cười: “Không có gì đâu, cậu vào phòng khách quý chờ đi, lát nữa làm xong việc tớ sẽ đi cùng cậu nhé?”
Hà Thi Vân cười ngọt: “Đi đi, biết cậu bận rồi, tớ ra kia chờ cậu! Lát nhớ mời tớ ăn cơm đó”!
“Được, đi đâu cậu chọn nhé!”, Chu Tiểu Nhược mỉm cười.
Nhân viên nhanh chóng đi đến dẫn Chu Tiểu Nhược đi, còn Hà Thi Vân thì ra phòng khách quý chờ. Lúc này, Trần Hạo đang ở trong phòng khách quý riêng mà Arthur dẫn đến để kiểm kê đồ đạc.
Sau khi kiểm một lượt, Trần Hạo chau mày: “Sao lại thiếu mất thứ gì nhỉ?”
Arthur nịnh nọt tiến lên: “Anh Trần, ông Ruth nói thứ đồ đó quá quý trọng, ông ấy sẽ đích thân đưa đến nước Hoa cho anh ạ!”
Trần Hạo cạn lời, trong lòng biết thừa cái món đồ đó nào có đáng quý gì? Là ông già Ruth đó muốn gặp anh thì có?
“Cái lão Ruth này rảnh quá hóa rồ hả! Chuyển nghề làm shipper à?”, Trần Hạo hỏi.
Arthur cũng câm nín, e là trên đời chỉ có người này dám nói ông Ruth như vậy thôi.
Nếu là người khác thì chắc đã bị ném xuống sông Amazon cho cá ăn rồi.
“Ông nhà chúng tôi sợ không làm tốt nên mới muốn đích thân đến đó ạ, như vậy mới thể hiện được thành ý của chúng tôi!”, Arthur đáp.
Trần Hạo câm nín, mặc kệ luôn chuyện đó nữa mà bắt đầu mở mấy túi đồ ra.
Arthur lại sợ hãi, tưởng anh Trần này tức giận vì ông Ruth không đích thân tới, bèn vội vàng giải thích.
“Ông nhà tôi dạo này đang có việc với bên gia tộc Tru! Nhà đó không biết ăn phải cái gì mà dám ủng hộ Golden Retriever làm loạn cơ đấy! Ông ấy nói phải dạy dỗ bọn họ mới được, còn nữa, ngày hôm nay ông ấy sẽ thu thập đám đó rồi bay thẳng đến đưa cho anh những món đồ khác luôn!”
Trần Hạo méo miệng: “Tốt nhất bảo ông ta đừng có đến, tôi thấy mà phiền! Ông ta cứ bắt đến thì bảo ông ta tém lại chút! Đây là nước Hoa, chứ đừng làm mấy cái trò lễ nghi linh tinh như ở đế quốc! Phải khiêm tốn, biết chưa?”
Arthur vội vàng gật đầu: “Dạ hiểu, chúng tôi... hiểu ạ!”
Xé vỏ bọc ra, Trần Hạo ném từng thứ vào thùng rác một.
Nào là hộp gỗ sưa, bộ trang sức pha lê tinh xảo đính kim cương, nào là vỏ ngọc thạch, tất cả đều bị ném đi như rác.
Arthur thấy vậy mà không biết nói sao!
“Còn ngơ ngác cái gì? Tìm cho tôi mấy cái túi nilon đi! Nhiều rác thế này còn cầm cho tốn chỗ à?”
“...”
Arthur cạn lời đến mức hoài nghi nhân sinh, vội vàng cầm túi nilon ra.
Mà Trần Hạo ném đống vỏ hộp ngứa mắt kia ra là vì sợ đem về bị Bạch Phi Nhi nhìn thấy rồi lại chụp mũ gì đó cho anh. Lúc ấy anh có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thoát tội, vậy chẳng thà ném đi còn hơn.
Sau khi giải quyết xong hết, Trần Hạo rời khỏi phòng khách quý. Arthur cúi người tiễn Trần Hạo rồi đích thân đến kho của anh.
Kết quả, vừa đi ra ngoài Trần Hạo đã va phải Chu Tiểu Nhược cũng làm xong chuyện.
“Trùng hợp thật!”, Trần Hạo mỉm cười.
Chu Tiểu Nhược đáp: “Tôi cũng thấy chúng ta có duyên đó!” Hai người đi ra ngoài, vừa đi vừa nói.
“Cô hiểu biết về hội họa như thế, cô là họa sĩ ư?”, Trần Hạo hỏi.
“Tôi học đại học Mỹ thuật, còn anh? Tôi thấy anh còn hiểu về hội họa hơn cả tôi ấy! Anh có phải họa sĩ không?”
Trần Hạo sửng sốt, thầm nghĩ, họa sĩ à? Cũng tính là vậy đi! Anh thích vẽ tranh bằng máu mà!
“Cô đoán xem...”, Trần Hạo trêu chọc.
Phụt! Chu Tiểu Nhược bị Trần Hạo chọc cười. Người bình thường gặp cô ấy thì đều tìm cách nói liên thiên rồi thổi phồng bản thân lên tận trời xanh, nhưng Trần Hạo thì lại bảo “đoán xem”! Thật thú vị quá mà!
Vào lúc Chu Tiểu Nhược đang suy nghĩ thì Hà Thi Vân đang chán nản chờ đợi trong phòng khách quý đã thò đầu ra ngoài và thấy cảnh này.
Vừa nhìn thấy Trần Hạo, Hà Thi Vân lại hùng hổ xông tới như gà mẹ.
“Trần Hạo, anh lại đang chém gió phải không? Lần này anh là người đầu tư của Gagosian hay là ông chủ của thư viện Lisson đây?”
Trần Hạo sửng sốt, không ngờ lại gặp Hà Thi Vân ở đây.
Chu Tiểu Nhược kéo Hà Thi Vân lại và nói: “Cậu nói linh tinh gì đó?”
Hà Thi Vân lại cười như kiểu bắt thóp được Trần Hạo, nói với Chu Tiểu Nhược: “Anh ta là Trần Hạo, một kẻ lừa đảo!”
Sau đó Hà Thi Vân lại nhìn Trần Hạo: “Lần này anh vẫn nói dối nữa à? Trước mặt tôi? Chờ anh chém gió xong, tôi sẽ vạch trần từng cái một!”
Chu Tiểu Nhược hơi ngơ ngác, hỏi Hà Thi Vân: “Thi Vân, cậu nhận lầm người à?”
Trần Hạo bình thản nói: “Hà Thi Vân, cô nói chắc chắn như thể việc tôi là người đầu tư vào Gagosian là nói dối hả?”
Hà Thi Vân bật cười, như kiểu nghe được truyện cười hài nhất thế giới, rồi kéo Chu Tiểu Nhược, nói: “Tiểu Nhược, cậu đừng có nghe lời xàm xí của anh ta, anh ta không tốt lành gì đâu. Rõ ràng là con rể nhà họ Bạch, là người đã kết hôn, mà suốt ngày ra ngoài giả vờ làm nhà giàu, lừa gạt tình cảm phụ nữ!”
Trần Hạo cười hỏi: “Tôi lừa ai mà nhìn cô tức tối thế?”
“Giang Ngạo Tuyết chẳng phải bị anh lừa hay sao? Anh dám nói không à?”, Hà Thi Vân hỏi.
Trần Hạo cạn lời: “Tôi bảo này, có phải cô bị cuồng giàu sinh hoang tưởng không? Cô không có não thì Giang Ngạo Tuyết cũng thế à? Tôi lừa hai câu cô ấy cũng tin ngay à? Vả lại, Giang Ngạo Tuyết là nhân viên của Bạch thị, tôi lừa tiền cô ấy hay là lừa sắc đẹp đây hả?”
Lúc này, Hà Thi Vân cũng ngơ ngác.
Cô ta đúng là chưa nghĩ đến điểm này, Giang Ngạo Tuyết là tâm phúc của Bạch Phi Nhi. Trần Hạo lại là chồng của Bạch Phi Nhi, cho dù có muốn làm loạn thì cũng không thể làm vậy ngang nhiên trước mặt Bạch Phi Nhi được chứ?
Nhưng nghĩ thế càng khiến Hà Thi Vân tức hơn!
Nếu Trần Hạo không nói dối, thì khác nào chỉ muốn vả mặt cô ta giúp Giang Ngạo Tuyết?
Cái dm nó, Hà Thi Vân càng không chịu nổi, mọi người coi cô ta là con ngu hay sao!
Nhưng Hà Thi Vân lại đuổi theo.
“Trần Hạo, tôi cảnh cáo anh, Tiểu Nhược là bạn tôi. Nếu anh dám có mưu đồ gì bất chính với cô ấy, tôi...”
Hà Thi Vân còn chưa nói xong, Arthur đã vội vàng chạy đến. Anh ta vừa mới giúp Trần Hạo cất mấy bảo bối kia vào trong kho thì đã nghe nói có kẻ sỉ nhục khách quý Trần Hạo của anh ta ở chính nơi này!